Thần Cấp Ở Rể

Chương 592: Chiến đấu trong đường hầm




“Chỉ là sau chuyện của Nguyên Đạt Tiêu, các người sẽ biết nhà họ Nguyên vẫn sẽ là nhà họ Nguyên, chẳng qua bọn tao đang ngấm ngầm chịu đựng mà thôi!” Nguyên Húc đứng dậy đi ra ngoài.
Thi thể tiếp tục được đặt trong đại sảnh.
Một hồi giết chóc dường như sắp bắt đầu.
Xe của Diệp Vô Phong tiếp tục đi về phía trước, nhưng khi anh đang ở trong đường hầm cao tốc, thì bị tắc đường.
Liễu Như lúc này rất căng thẳng, thấy xung quanh đều có xe cộ, cô ta hơi nghiêng người về phía Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong an ủi: "Đừng lo lắng, có tôi ở đó, sẽ không có chuyện gì đâu."
Bùm!
Đúng lúc này, một cái búa đột nhiên rơi xuống phía trước Diệp Vô Phong, đập vào phía đầu xe của Diệp Vô Phong.
Chiếc búa trên tay người đàn ông này dùng trên công trường để gõ vào tường nên rất lớn.
Diệp Vô Phong nhìn người đàn ông trung niên mạnh mẽ này giơ búa định đập vào đầu ô tô lần nữa nên đã nhấn ga, chiếc xe lao thẳng về phía trước và tông vào người đàn ông trung niên.
Người đàn ông bị kẹt giữa xe của anh và xe ô tô phía trước, và chắc chắn anh ta đã bị gãy chân. Truyện Đam Mỹ
Tiếng la hét vang lên nhưng người đàn ông vẫn đập búa vào đầu ô tô.
Diệp Vô Phong mở khóa cửa xe, nói với Liễu Như: "Lại đây với tôi, tôi sẽ bảo vệ cô."
Liễu Như gật đầu, Diệp Vô Phong xuống xe, sau khi xuống xe liền phát hiện xung quanh có người đi tới, trên tay đều cầm súng.
Diệp Vô Phong vẫn cầm ba con dao mổ trong tay, nhưng anh biết mình không thể ném con dao ra ngoài nhanh như vậy, nếu không sẽ không có vũ khí để sử dụng.
Anh cần một khẩu súng.
Trong trường hợp để bảo vệ Liễu Như, anh cần một khẩu súng, nếu chỉ có một mình thì anh hoàn toàn có thể tự tay tiêu diệt những kẻ thù này.
Nhưng không phải bây giờ.
Diệp Vô Phong cười lạnh: "Mày nghĩ rằng tao không có chuẩn bị quà lớn cho bọn mày sao?"
Những sát thủ xung quanh đều chuẩn bị sẵn súng ống, bắn bừa bãi vào xe của Diệp Vô Phong, kính vỡ tan tành, đạn găm vào cửa không ngừng.
Và lốp xe đã bị nổ tung.
Đương nhiên Diệp Vô Phong biết những người này muốn gì, nếu phá hủy xe của anh trước, anh sẽ không có cách nào chạy thoát ngay lập tức, muốn chạy trốn thì phải đi bộ ba km về phía trước mới có thể ra khỏi đường hầm.
Điều này rất nguy hiểm đối với Diệp Vô Phong và Liễu Như, bởi vì họ không biết có bao nhiêu kẻ thù trong đường hầm này.
Kẻ thù có thể tấn công từ một bên bất cứ lúc nào.
Chính vì điều này, anh mới biết được sự kinh hoàng bên trong, và điều quan trọng nhất là anh muốn đảm bảo sự an toàn cho Liễu Như.
“Vì một tên Nguyên Đạt Tiêu mà tạo thành chiến tranh lớn như vậy, đúng là điên rồi.” Mặc dù Diệp Vô Phong cũng đoán được nhà họ Nguyên sẽ ngăn cản, nhưng anh không đoán được nhà họ Nguyên sẽ làm chuyện điên rồ như vậy để ngăn cản Liễu Như.
Liễu Như chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ nên chỉ có thể cúi rạp người trên mặt đất, lấy tay che đầu.
Diệp Vô Phong kéo Liễu Như dựa vào phía sau một chiếc xe tải, anh biết rằng kẻ thù đang tiếp cận mình.
Sau khi suy nghĩ, Diệp Vô Phong đẩy Liễu Như vào gầm xe tải, còn anh nhảy lên đầu xe tải.
Hai tên sát thủ đến trước mặt xe tải, bối rối nhìn quanh rồi cúi xuống, lúc đó mới nhận ra Liễu Như đang nằm trên mặt đất.
Con ngươi của hai người co rút lại, bởi vì bọn họ biết Diệp Vô Phong và Liễu Như đang ở cùng nhau, bây giờ Diệp Vô Phong không thấy đâu, có nghĩa là anh đanh ở đâu đó chờ đợi cơ hội hành động.
Khi cả hai muốn đứng dậy, hai con dao mổ đã cắm thẳng vào cổ sau của họ, máu không ngừng túa ra, Diệp Vô Phong lấy dao mổ ra, cầm súng của hai người trong tay.
Tất cả đều là súng tiểu liên nhái, do các kho vũ khí tư nhân chế tạo, rất thô xấu.
Nhưng cũng có thể sử dụng bình thường, chẳng qua là sẽ dễ bị kẹt đạn hơn súng tiêu chuẩn.
Diệp Vô Phong bây giờ không quan tâm lắm, hiện tại anh còn không có vũ khí, nếu như còn ghét bỏ những thứ này, vậy thì anh thật sự không có vũ khí.
Anh kéo Liễu Như ra nói: "Đi theo tôi, đừng để lạc, tôi sẽ ở phía trước giết hết địch."
Liễu Như gật đầu, tuy trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, cho dù xung quanh có kẻ thù, cùng nguy hiểm dày đặc.
Thậm chí khi Diệp Vô Phong giết ai đó, cô ta sẽ hét lên chói tai, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận những gì mình đang phải chịu đựng.
Nó giống như một giấc mơ vậy.
Diệp Vô Phong chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà đi về phía trước, Liễu Như đi theo phía sau, rụt cổ sợ hãi nhìn xung quanh.
Những chủ xe nghe thấy tiếng súng lúc này đã bỏ chạy ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đường hầm trở nên hỗn loạn.
Trong lúc hỗn loạn, những tên sát thủ đó vẫn không ngừng tìm cơ hội để giết Diệp Vô Phong, khi vừa bước vào khe hở của một chiếc ô tô, một sát thủ đã giơ súng chĩa vào Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong đã nhanh hơn.
Anh dùng súng tiểu liên bắn vào tên này.
Tiếng súng nổ vang khắp đường hầm, kèm theo những tiếng la hét.
Diệp Vô Phong và Liễu Như nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước, nhưng Diệp Vô Phong bất ngờ ôm Liễu Như và chui xuống gầm xe bên cạnh anh.
Một kẻ địch nổ súng từ phía sau.
Những viên đạn gần như bay qua cơ thể của Diệp Vô Phong và Liễu Như, chạm vào bức tường bên cạnh.
Diệp Vô Phong kéo Liễu Như tiếp tục đi về phía trước, Diệp Vô Phong ôm đầu Liễu Như, cười nói: "Bây giờ cô phải cúi người đi về phía trước, nhất định không được nhìn lại."
Liễu Như tò mò nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong cười cười: "Viện trợ của tôi tới rfooi."
Lạc Nham lặng lẽ cắt cổ tên sát thủ đang cầm khẩu súng trên tay, anh ta lại lặng lẽ bước về phía trước, nhưng vừa định tiếp tục ra tay thì bên cạnh anh ta lại xuất hiện một bóng người quen thuộc, tát một cái trời giáng khiến anh ta va vào tường.
“Nhóc con, lần trước tao không giết được mày, mày cho rằng lần này mày có thể sống sót thoát khỏi tay tao sao?” Vương Dã tự mãn nói.
Lạc Nham không ngờ rằng một đại cao thủ cảnh giới Tông Sư như Vương Dã mà lại tiến hành bao vây và trấn áp Diệp Vô Phong.
Đó là điều mà họ không đoán được.
Nếu Vương Dã đã đến, vậy thì Trần Kiệt nhất định cũng đến.
Ngay cả Tư Đồ Phong cũng có thể được cử đến!
Lạc Nham lau vết máu trên miệng, vẻ mặt u ám, con dao găm trong tay chậm rãi nâng lên đối mặt với Vương Dã.
Nhưng Vương Dã tỏ vẻ khinh thường: "Mặc dù trong lĩnh vực nào cục Hồng Thuẫn của các người cũng có nhân tài, nhưng mày không phải là nhân tài về võ thuật, mày chỉ có nhiệm vụ ám sát, cũng có hiểu biết một chút về kỹ thuật ám sát thôi, đều là vẻ bề ngoài cả."
Bản thân Lạc Nham thì không cần phải nói, nghe Vương Dã nói thế, chân anh ta đã động đậy rồi.
Cho dù biết thực lực của đối phương rất mạnh, thậm chí anh ta không địch lại được, nhưng mệnh lệnh từ đội trưởng là phải giết hết kẻ địch trên đường đi của Diệp Vô Phong.
Anh ta sẽ kiên quyết thực hiện mệnh lệnh!
Dù phải trả giá cả mạng sống cũng không chần chừ, đây là lý tưởng của cục Hồng Thuẫn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.