Diệp Vô Phong nhìn biểu hiện của Trần Đại Nông thì có chút bối rối, dù sao thì anh đã yêu cầu Hoa Vũ đến cục đất đai để xác nhận, đất ở đây là của nhà nước, đã được xin và giao cho công ty Hoa Cường thi công rồi.
Tại sao một nhóm người dân địa phương lại xuất hiện ngay bây giờ chứ?
Điều này khiến anh rất khó hiểu, và tất nhiên anh muốn tìm hiểu.
“Nhưng chúng tôi đã muốn xin phép phía chính phủ cho những khu đất này, và những khu đất này là của nhà nước, tôi có thể chắc chắn điều này!” Diệp Vô Phong cười nói: “Vậy nên tôi nghĩ có sự hiểu lầm nào đó ở đây, các người có nhầm đối tượng không thế?”
Trần Đại Nông chế nhạo: "Mày nói thuộc nhà nước là của nhà nước thật sao? Bọn tao đều là người của thôn này, không biết đất đai của chính mình sao?"
Diệp Vô Phong chỉ có thể mặc kệ loại cố tình gây sự này, quay người lại nói với đội thi công: "Các người đến nơi khác thi công đi. Tôi sẽ sớm khắc phục sự cố này, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thời hạn thi công của các người đâu."
Điều này khiến nhiều công nhân xây dựng phải rời khỏi nơi này, trong khi Trần Đại Nông và nhóm của anh ta đang rất cương quyết đứng trên mảnh đất này, không có ý định rời đi.
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút, liền đi tới gần: "Đại ca, các người muốn tiền thôi chứ gì, các người ra giá đi, như thế nào mới có thể giao khu đất này cho chúng tôi?”
Trần Đại Nông sau khi nghe lời này liền nở nụ cười: "Muốn chúng tôi nhường mảnh đất này à, cũng được, chúng tôi cũng không muốn nhiều lắm, 10 tỷ, đưa cho chúng tôi 10 tỷ, chúng tôi liền giao mảnh đất này cho anh."
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Mười tỷ này có quá nhiều không? Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy. Anh cũng biết chúng ta mua mảnh đất đó bằng tiền vay ngân hàng mà."
Trần Đại Nông khinh thường nói: "Anh nói đùa gì vậy, anh cho rằng tôi không biết sao? Anh mua mảnh đất đó mà không cần vay nợ gì cả. Công ty Hoa Cường của anh vẫn rất mạnh, tôi biết điều đó!"
Nụ cười của Diệp Vô Phong càng thêm rạng rỡ: "Vậy tại sao một người bình thường như anh lại có thể biết rằng công ty Hoa Cường không dùng tiền vay khi mua đất?"
Vẻ mặt của Trần Đại Nông thay đổi, nhưng anh ta nhanh chóng nói: "Chuyện này không phải dễ biết sao? Tất cả đều đã nói trên bản tin rồi."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Tôi cũng biết tin tức mà anh nhắc tới, nhưng tôi không nhớ trên tin tức có nói chúng tôi vay hay trả toàn bộ, chỉ có nói công ty Hoa Cường của chúng tôi đã mua đất thôi."
Sắc mặt Trần Đại Nông càng ngày càng xấu, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Đừng nói nhiều, cứ nói có cho hay không, nếu không cho thì mảnh đất thuộc về thôn chúng tôi sẽ không bao giờ giao ra, cho dù người của chính phủ đến cũng vậy, họ không có quyền định đoạt đất của chúng tôi!"
Diệp Vô Phong chỉ bất lực về chuyện này, không ngờ kết quả cuối cùng lại như thế này, vì vậy anh lấy điện thoại di động ra: "Anh đã nói vậy thì tôi sẽ bảo người phía chính phủ qua trực tiếp giải quyết thôi.”
Trần Đại Nông không bao giờ nghĩ rằng Diệp Vô Phong sẽ thực sự cho người của chính phủ tới, anh ta luôn nghĩ rằng mảnh đất mà Diệp Vô Phong mở rộng là do Diệp Vô Phong tự xây dựng.
Hoàn toàn không thông qua sự đồng ý của bên trên.
Nhưng bây giờ có vẻ như Diệp Vô Phong đã nhận được sự chấp thuận từ chính phủ để mở rộng phạm vi xây dựng.
Trần Đại Nông nhất thời có chút luống cuống, dù sao anh ta cũng biết nếu người của chính phủ tới xác minh, bọn họ sẽ không chống đỡ nổi.
Nhìn thấy Diệp Vô Phong thực sự đang nghe điện thoại, anh ta liền chạy tới giật điện thoại di động của Diệp Vô Phong, đáng tiếc Trần Đại Nông chỉ là một người bình thường, động tác của Trần Đại Nông dường như rất chậm trong mắt Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cười khẩy: "Muốn giật điện thoại à? Ảo tưởng!"
Anh tung một cú đá cho Trần Đại Nông, và điện thoại được kết nối, người từ Cục đất đai đã trả lời điện thoại.
Đúng lúc này, Trần Đại Nông ngã xuống đất, kêu rên: "Đánh người rồi trời ơi! Đồ tư bản độc ác đánh người!"
Những người đi cùng Trần Đại Nông đều vây quanh chỉ vào Diệp Vô Phong: "Anh làm sao có thể làm như vậy hả? Chúng tôi đều ở đây nói lý lẽ với anh, tại sao anh lại đánh người chứ?"
"Đúng vậy, tôi nghĩ loại người này không có lương tâm đâu, chỉ làm việc để kiếm tiền, không có chút nhân tính nào!"
"Loại người này nên chết, nghĩ có chút tiền là giỏi lắm sao!"
Diệp Vô Phong cau mày khi nghe những lời chỉ trích của những người này, buông điện thoại xuống, thờ ơ nói: "Những gì các người nói rất có lý, tôi chỉ có chút tiền dơ bẩn như vậy thôi."
Mọi người ngừng chửi rủa và ngạc nhiên nhìn Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong cười nói: "Đúng vậy, tôi chỉ có chút tiền dơ bẩn, cho nên tôi mới như thế này, nếu không thì các người nghĩ sao? Hiện tại tôi có tiền mà, có tiền thì muốn làm gì thì làm thôi.”
Trong lúc nhất thời, những người nghĩ rằng Diệp Vô Phong sẽ không thể chịu được những lời buộc tội của họ, bây giờ họ đều không biết phải nói gì.
Loại lời nói này nhất thời đã chặn họng bọn họ.
Trần Đại Nông đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt đau khổ, lăn qua lăn lại.
Giống như bị xe đụng vậy.
Diệp Vô Phong biết mình đã sử dụng bao nhiêu sức mạnh, bây giờ Trần Đại Nông không bị sao cả, anh ta chỉ giả vờ thôi.
"Dù giàu có cũng không thể giết người chứ? Cho dù giàu có nhưng nếu giết người, thì cũng phải ngồi tù thôi.”
"Đúng rồi, có tiền thì làm sao? Có tiền có thể giết người sao?"
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Thực ra, như các người đều biết, tôi giàu có, cho nên cho dù tôi giết người, chỉ cần bồi thường đủ, thì hình phạt của tôi sẽ rất nhỏ, và công ty của tôi có thể giao cho người khác quản lý, tôi sẽ lại là ông chủ sau khi ra khỏi tù thôi.”
Mọi người đều không nói nên lời.
Thật sự là Diệp Vô Phong đã thắng, cái gì cũng nói được, làm sao bọn họ có thể phản bác chứ?
Diệp Vô Phong thấy những người này im lặng, liền nhe răng cười nói: "Nhưng không có chuyện này xảy ra đây, cho nên tôi cũng không phải ngồi tù, nhưng các đồng chí của Cục đất đai và cục cảnh sát đang tới, đến lúc đó tôi hy vọng các người có thể thành thật nói cho bọn họ biết, rốt cuộc mảnh đất này là của các người hay là của nhà nước. Nếu là của các người, tôi sẽ tìm phía nhà nước bắt đền.”
Tất cả mọi người ảm đạm nhìn nhau lo lắng, đương nhiên họ biết mảnh đất này không phải của mình, đất của bọn họ đã bị lấy lại từ lâu, lúc đó Hoa Hạ đã cho bọn họ tiền bồi thường rất nhiều, bây giờ bọn họ đứng lên chỉ là để kiếm thêm chút tiền thôi.
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Nhìn xem, vẻ mặt của các người không có chút kiên định nào cả, như vậy làm sao có thể tống tiền tôi chứ?"
Những người đi cùng Trần Đại Nông đều lần lượt ra ngoài, đương nhiên họ không muốn bị bắt, vừa rồi bị Trần Đại Nông gọi đến, nói bọn họ tới đây tụ tập thì mới có lợi, nhưng hiện tại lợi ích đâu không thấy, nếu xui xẻo còn có thể bị bắt nữa.