Thần Cấp Ở Rể

Chương 632: Lại là hoa hồng




Họ hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Vô Phong lại hung dữ như vậy.
Diệp Vô Phong lúc này bày ra vẻ mặt lãnh đạm, đương nhiên sẽ không tỏ vẻ thương xót, phải biết rằng những người này muốn làm gì vợ anh, làm sao anh có thể chịu đựng được loại chuyện này.
Cho nên anh đã phát huy hết sức lực của mình, tốc độ cực nhanh khiến cho tay súng hoàn toàn không bắt được thân ảnh của anh. Các tay súng chỉ cảm thấy người bạn đồng hành bên cạnh mình đột ngột ngã chết, không cách nào biết được hắn ta chết như thế nào.
Các tay súng nhất thời tỏ ra sợ hãi và bắt đầu lùi lại. Thử‎ thách‎ tìm‎ t𝒓ang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ _‎ t𝒓ù‎ mt𝒓𝑢𝔂ện.VN‎ _
Bởi vì mặc dù đều là sát thủ, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc chiến đấu chống lại một kẻ mạnh như vậy, nhiệm vụ mà bọn họ nhận được là giết một người phụ nữ mà thôi.
Sau khi Diệp Vô Phong buộc tất cả sát thủ rút lui, anh lãnh đạm nói với Ẩn Đao: "Nói đi, ai kêu các người tới đây, nói thì tao sẽ cho bọn mày chết một cách thoải mái."
Ẩn Đao chỉ cười hắc hắc: "Muốn tao nói về thông tin của người thuê tao ư, mày nghĩ có khả năng không? Nhưng nếu mày muốn biết tên của tao, tao có thể nói cho mày biết, tên của tao rất vang dội, trong giới này tao cũng coi như có chút danh tiếng đấy.”
Diệp Vô Phong biết Ẩn Đao này sẽ không nói ra tên chủ nhân của mình, vì vậy anh giơ súng lục lên: "Nghiêm túc mà nói, mày thật sự không xứng được gọi là Ẩn Đao, tao biết Ẩn Đao mạnh hơn mày không biết bao nhiêu lần."
Nghe xong, Ẩn Đao trợn tròn mắt, bởi vì anh ta đương nhiên biết trong ngành của bọn họ cũng có một sát thủ tên là Ẩn Đao, nhưng Ẩn Đao kia khác với anh ta, Ẩn Đao kia mới có sức mạnh thật sự, một trong Tứ Thiên Vương của Long Môn, cấp độ sát thủ này đương nhiên anh ta không thể tiếp xúc được.
Nhưng mà Diệp Vô Phong nói rằng anh biết Ẩn Đao kia, đương nhiên anh ta rất kinh ngạc, biết được một người là một trong Tứ Thiên Vương của Long Môn chắc chắn không đơn giản chút nào.
Nhưng trên nhiệm vụ ám sát không đề cập đến điều này.
Anh ta chỉ mở to mắt, nhưng ngay cả như vậy, anh ta sẽ không bao giờ nói tên người chủ của mình, vì vậy cuối cùng Diệp Vô Phong đã bóp cò.
Viên đạn đã xuyên thủng tim Ẩn Đao.
Sau khi Diệp Vô Phong làm xong những thứ này, anh hít sâu một hơi trở về phòng làm việc, thấy Lâm Thư Âm chỉ yên lặng chờ mình, anh cười ôm lấy Lâm Thư Âm.
Lâm Thư Âm tựa đầu vào vai Diệp Vô Phong: "Vừa rồi em còn tưởng rằng mình thật sự sẽ chết, nhưng em rất vui, cuối cùng anh cũng tới."
Diệp Vô Phong cười nói: "Đương nhiên, vợ của anh ở đây. Nếu như anh không tới, anh thật sự sẽ không đủ tư cách là một người chồng."
Lâm Thư Âm đương nhiên rất vui khi nghe được lời này, vì vậy cô ôm chặt lấy Diệp Vô Phong, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trước mặt, trên mặt tràn đầy xúc động.
Diệp Vô Phong nói: "Đi thôi vợ, về nhà thôi."
Lâm Thư Âm gật đầu: "Chúng ta về nhà thôi."
Nhưng ngay khi nhìn thấy nhân viên của công ty này, cô đột nhiên thở dài một hơi, đến bên những nhân viên này, lấy ra một tấm chi phiếu, viết một số tiền, đưa cho ông chủ của công ty này: "Thật xin lỗi, gây phiền phức cho mọi người rồi. Đây là tiền tôi đền bù thiệt hại. Đối với những người bị thương, chúng tôi sẽ bồi thường toàn bộ chi phí điều trị, nếu có vấn đề gì thì có thể tới tìm chúng tôi, ciws đến công ty Hoa Cường, nói là tìm Lâm Thư Âm là được."
Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều có chút hoảng sợ nhìn Lâm Thư Âm, bọn họ hoàn toàn không biết Lâm Thư Âm là ai, nhưng có thể khiến các tay súng đuổi giết thì chắc chắn không phải người thường, hơn nữa bên cầu thang có rất nhiều xác chết, tất cả đều bị Diệp Vô Phong giết.
Chỉ là bọn họ có chút kinh ngạc khi nghe nói là công ty Hoa Cường, bởi vì họ biết công ty Hoa Cường, hơn nữa họ cũng biết thực lực của công ty Hoa Cường.
Sau khi trở lại văn phòng của công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong ngồi trên ghế đẩu, lúc này đám người Hoa Vũ đã trở lại văn phòng, khi nghe Lâm Thư Âm xảy ra chuyện, họ đã rất tức giận.
Hoa Vũ tức giận nói: "Đúng là làm càn, thế mà lại có người ra tay sát hại nơi công cộng, bọn họ muốn chết đúng không?"
Diệp Vô Phong biết Hoa Vũ vẫn chưa quen với mặt tối của thế giới này, nên mới nói ra những lời ngây thơ như vậy.
Anh thờ ơ nói: "Chuyện này anh sẽ không thể cho qua như vậy được. Nếu lần này Yêu Phong không nhắc nhở anh, thì vợ à, em thực sự sẽ gặp nguy hiểm đấy."
Tất nhiên, Hoa Vũ và những người khác cũng biết điều này, họ biết rằng nếu Diệp Vô Phong không đến giải cứu, Lâm Thư Âm sẽ bị giết bởi những tay súng đó.
Phải biết rằng tuy Diệp Vô Phong có thực lực, nhưng Lâm Thư Âm cũng chỉ là một người bình thường, nên việc sát thủ giết chết Lâm Thư Âm là chuyện rất đơn giản.
Diệp Vô Phong hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, gọi cho Yêu Phong.
Yêu Phong nhanh chóng trả lời.
Diệp Vô Phong hỏi: "Hiện tại anh đang ở Liêu Tây ư?"
Yêu Phong cười nói: "Đúng vậy, không ngờ tôi lại có nhiệm vụ tới đây, và tôi mới biết rằng có người đã đặt 10 triệu hoa hồng vào tổ chức sát thủ của Hoa Hạ, chỉ để giết Lâm Thư Âm."
Diệp Vô Phong nói: "Cảm ơn anh, nếu không có anh nhắc nhở, tôi thật sự sẽ phát điên mất."
Yêu Phong mỉm cười: "Không có gì đâu, tôi cũng không muốn Long Môn trở thành tổ chức đáng sợ nhất trên thế giới một lần nữa."
Yêu Phong biết nếu Diệp Vô Phong biết Lâm Thư Âm chết, Diệp Vô Phong có thể sẽ trở về Long Môn, sau đó anh sẽ mang ý tưởng hủy diệt để dẫn dắt Long Môn.
Tất cả đều biết Long Môn lúc đó đáng sợ như thế nào.
Diệp Vô Phong thờ ơ hỏi: "Vậy anh có biết ai đã làm chuyện này không?"
Yêu Phong khó xử nói: "Chuyện này thì tôi không biết, dù sao thì Phong Mãn Lâu cũng chỉ là một tổ chức, cũng không phải là một đầu sỏ điều khiển toàn bộ tổ chức sát thủ Hoa Hạ, cho nên muốn tôi tra ra là ai làm thì tôi tra không được."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ không hỏi, nhưng có một việc tôi cần anh giúp."
Yêu Phong đã sớm dự đoán được, nói: "Hẹn gặp ở quán cà phê bên dưới khách sạn Cana."
Sau khi Diệp Vô Phong cúp điện thoại, liền nhìn thấy Đường Trảm từ bên ngoài đi lên, trên mặt mang theo nụ cười: "Lão đại, em đã giết hết những tên sát thủ muốn giết chị dâu của em rồi."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, cậu bảo vệ cho vợ tôi, nếu vợ tôi thiếu một cọng lông, tôi sẽ truy hỏi cậu đấy."
Đường Trảm vỗ ngực: "Yên tâm đi, lão đại, em nhất định sẽ bảo vệ chị dâu, không bao giờ để chị ấy gặp nguy hiểm, muốn động vào chị ấy thì cứ bước qua xác em trước!"
Nhìn thấy lời hứa của Đường Trảm, Diệp Vô Phong yên tâm rời khỏi văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.