Thần Cấp Ở Rể

Chương 673:




Ánh mắt Lục Bách dừng trên người Đường Trảm đang ở cách đó không xa.
Diệp Vô Phong nghi hoặc hỏi: "Các người quen nhau à?"
"Vừa rồi tôi gặp anh ta ở công viên. Anh ta bảo chúng tôi tới nơi này trước, nhưng là bởi vì anh ta không có bất cứ thứ gì chứng minh quan hệ với anh nên chúng tôi không tin anh ta. Bây giờ xem ra là chúng tôi hiểu lầm anh ta rồi." Lục Bách cười nói.
"Loại chuyện này là bình thường mà, nhưng cậu ta là người của tôi, điều này không cần nghi ngờ đâu." Diệp Vô Phong cười nói.
Lục Bách gật đầu.
Diệp Vô Phong nói: "Nhiệm vụ lần này của các anh không phải tiến vào nhà họ Nguyên, mà là giúp tôi bảo vệ vợ tôi, đừng để cô ấy bị thương."
Lục Bách kiên định nói: "Anh Diệp yên tâm, đây là việc chúng tôi phải làm. Nhiệm vụ ban đầu của chúng tôi là bảo vệ an toàn cho cô Lâm. Nếu kẻ địch muốn làm cô Lâm bị thương, chúng chỉ có thể giẫm lên xác của chúng tôi trước thôi."
Diệp Vô Phong cảm ơn một tiếng rồi quay lại bên cạnh Đường Trảm, lúc này Đường Trảm đã lên kế hoạch xong, nhìn Diệp Vô Phong cười nói: "Lão đại, em vẫn cảm thấy dùng kế điệu hổ ly sơn vẫn tốt hơn, chỉ cần thu hút sự chú ý của kẻ địch qua đây, đến lúc đó anh có thể dễ dàng đi vào bên trong."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Nếu tôi biết Nguyên Chẩn sẽ làm chuyện như vậy, lúc trước khi tôi gặp Nguyên Chẩn nên tát chết ông ta luôn cho rồi.”
Đường Trảm bất lực nói: "Ban đầu anh cũng không biết ông ta sẽ làm chuyện điên rồ như vậy đúng không? Còn dám kéo cả Kiếm Lẫm đến. Đây là lần đầu tiên em thấy một chuyện như vậy, vì một gia tộc mà một tổ chức đã dốc hết toàn lực đến."
Diệp Vô Phong cười nói: "Loại chuyện này cũng rất dễ hiểu. Bọn họ đều muốn xâm nhập vào Liêu Tây. Phong Mãn Lâu chọn công ty Hoa Cường của chúng ta, còn Kiếm Lẫm thì chọn nhà họ Nguyên."
Đường Trảm cười ha hả: "Anh giải thích như vậy cũng có lý, nhưng nếu như thế thì trận chiến này thật sự sẽ kịch liệt hơn rất nhiều."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Kịch liệt thì kịch liệt, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút chắc là không có vấn đề gì, tôi rất tin tưởng thực lực của cậu."
Đường Trảm sửng sốt một hồi, ngay sau đó kinh ngạc nói: "Lão đại, anh trở nên vô lại như thế từ bao giờ vậy, em cũng không nói em muốn tiến vào nhà họ Nguyên với anh mà, em chỉ phụ trách kế điệu hổ ly sơn thôi.”
Diệp Vô Phong nắm lấy vai Đường Trảm: "Đương nhiên là tôi biết, nhưng cách điệu hổ ly sơn tốt nhất không phải là tự mình làm mồi sao?"
Đường Trảm biết Diệp Vô Phong không dễ dàng buông tha cho anh ta, khiếp sợ nói: "Lão đại, không phải anh đã sớm nghĩ đến việc đẩy em vào rồi đấy chứ?"
Diệp Vô Phong chỉ cười tủm tỉm nhìn Đường Trảm, nhưng không hề trả lời.
Đường Trảm nhanh chóng nản lòng, anh ta biết nhất định là như thế, lão đại của mình là ai chứ? Về chuyện mưu kế tính toàn thì anh chưa bao giờ thua cả.
Lúc ban đầu, Long Môn đã gây thù chuốc oán với nhiều thế lực trên thế giới, thế mà cuối cùng đều bị anh giết chết.
Tất cả đều là bởi vì Diệp Vô Phong tính toán quá tốt, nếu đối phương muốn tính toán Diệp Vô Phong, kết quả cuối cùng sẽ rất thảm.
Và khi Diệp Vô Phong bắt đầu tính kế người nào, thì người đó sẽ không thể nào trốn được.
Cuối cùng, Đường Trảm chỉ có thể nản lòng đi theo Diệp Vô Phong, Du Kinh Hồng nhìn Diệp Vô Phong: "Hay là tôi cũng cùng đi qua luôn."
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Không, nếu bọn họ biết chúng ta tới biệt thự của nhà họ Nguyên, nhà họ Nguyên chắc là sẽ đoán được các cô đang ở gần đây, đến lúc đó bọn họ sẽ vây Ngụy cứu Triệu cũng không phải không có khả năng."
Du Kinh Hồng gật đầu, loại chuyện này chắc chắn có khả năng.
Nhưng cô ta vẫn lo lắng Diệp Vô Phong và Đường Trảm sẽ chật vật để vào được bên trong, thậm chí sẽ rất nguy hiểm, cô ta biết trong nhà họ Nguyên có vài trưởng lão của Kiếm Lẫm, thực lực của những trưởng lão đó thật sự không tầm thường.
Diệp Vô Phong cười nói: "Được rồi, kế hoạch cũng đã gần xong, nhiệm vụ đã giao, bước tiếp theo chính là bắt đầu hành động."
Đường Trảm ra hiệu với Tiểu Yêu, sau đó cùng với những người từ Phong Mãn Lâu lao tới, anh ta chịu trách nhiệm thu hút hỏa lực từ phía trước, chờ sau khi Diệp Vô Phong vào nhà họ Nguyên, anh ta sẽ vào để hỗ trợ Diệp Vô Phong. Cop q𝒖a cop lại, 𝐭rở lại 𝐭ra𝗻g chí𝗻h ﹙ T R Ù M T R 𝑼 𝑌 Ệ N﹒ⅤN ﹚
Trong sân nhà họ Nguyên, Nguyên Phong cắn móng tay, sau đó nhìn Nguyên Chẩn, vẻ mặt của Nguyên Chẩn rất nặng nề, giống như sắp chết tới nơi.
Tất nhiên Nguyên Phong biết tình hình sức khỏe hiện tại của Nguyên Chẩn, anh ta đi đến trước mặt Nguyên Chẩn và cười nói: "Thực ra, ông nội, ông chắc là biết Diệp Vô Phong và những người khác sẽ đến nhà họ Nguyên."
Nguyên Chẩn gật đầu: "Ông đã sắp xếp sát thủ khắp nơi rồi, nếu bọn họ dám vào sân nhà chúng ta thì chỉ có một con đường chết. Tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi đây!"
Nguyên Phong tò mò hỏi: "Nói như vậy, cháu thật sự rất muốn biết ông đã thuê loại sát thủ nào, thực lực như thế nào?"
Nguyên Chẩn nở một nụ cười hờ hững, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi: "Đương nhiên là mời những cao thủ quốc tế về rồi, đó đều là những sát thủ hạng nhất, liên hợp lại cũng đủ sức xé nát đối phương."
Nguyên Phong gật đầu nhìn Nguyên Chẩn, thấy Nguyên Chẩn tự tin như thế, nhưng trong lòng anh ta vẫn có linh tính không tốt lắm, anh ta cảm thấy cho dù như vậy, Diệp Vô Phong vẫn có thể phá tan nhà họ Nguyên.
Nguyên Chẩn nhìn Nguyên Phong: "Ông biết cháu là người có chủ kiến của riêng mình, ông cũng không ép buộc cháu tiếp tục canh giữ ở sân nhà họ Nguyên, nếu cháu có kế hoạch gì thì cứ hành động đi. Đúng rồi, cháu gọi Hồ Quý đến đây, ông đã bảo vệ hắn khoảng thời gian dài như vậy rồi, bây giờ nhà họ Nguyên đang hấp hối, hắn cũng nên ra mặt rồi.”
Nguyên Phong cười nói: "Ông nội, Hồ Quý cũng không có tác dụng gì đâu, hơn nữa không phải ông đã nói với cháu rồi sao, hắn ta có thể dễ dàng phản bội, cho nên nhất định phải thận trọng khi hợp tác với Hồ Quý.”
Nguyên Chẩn mở to mắt sau khi nghe điều này, nhìn Nguyên Phong, có lẽ ông ta biết Nguyên Phong muốn làm gì.
“Cháu giết hắn ư?” Nguyên Chẩn kinh ngạc hỏi.
"Tất nhiên là không. Cháu chỉ phát huy chút sức lực cuối cùng của mình thôi. Ông cũng biết hắn đang làm gì mà, cho nên cháu chỉ tiêm một thứ có thể khiến hắn rất thoải mái thôi.”
Nguyên Phong nói xong liền nhìn ra ngoài cửa.
Nguyên Chẩn hít một hơi thật sâu, không nghĩ nhiều nữa, ông ta cũng biết mình đã hết thời gian rồi, tuyệt đối không thể dùng chút thời gian này để dạy cho Nguyên Phong một bài học gì nữa.
Diệp Vô Phong lúc này mới nhảy qua tường, vừa rơi xuống đất liền lăn qua một bên, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, một viên đạn đã đáp xuống nơi anh vừa tiếp đất.
Ngay sau đó một tiếng súng máy lao tới, đạn không ngừng đuổi theo Diệp Vô Phong, lúc này Diệp Vô Phong chỉ có thể điên cuồng chạy đến một bên, bởi vì đằng kia có một cái cây có thể làm nơi che chắn tạm thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.