Thần Cấp Ở Rể

Chương 688: Anh ta đã trốn thoát




Những chiếc xe ở đây đều giống nhau, lại còn có quá nhiều, sắc mặt anh ta từ từ tối sầm lại, anh ta biết quả nhiên chuyện này sẽ không suôn sẻ như anh ta nghĩ.
"Đối phương đã biết được thiết bị theo dõi của mình, làm thế nào mà anh ta tìm thấy nó chứ?" Yêu Tử tin rằng thiết bị theo dõi của anh ta rất bí mật, đối phương sẽ không thể tìm thấy thiết bị theo dõi nếu không kiểm tra kỹ dưới đáy xe.
Nhưng trong tình huống như vậy, thế mà bên kia vẫn biết có người đang theo dõi mình.
Yêu Tử lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi cho Đường Trảm, biết mình đã mất dấu, chắc là đối phương đã đổi xe, nhưng anh ta lại không biết là xe nào.
“Em mất dấu rồi.” Sau khi Đường Trảm trả lời điện thoại, Yêu Tử bất lực nói.
Đường Trảm tò mò nói: "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói à, đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi."
Yêu Tử bất lực nói: "Thực sự là không có cách nào cả. Em không ngờ anh ta lại có chiêu khác, thật thật giả giả, em không thể nào tiếp tục truy lùng được."
Đường Trảm dửng dưng nói: "Đã như vậy thì trở về đi. Dù sao Nhà họ Nguyên cũng xong đời rồi, thả một người cũng không thành vấn đề."
Yêu Tử nói: "Vậy thì bây giờ em sẽ quay về. Sớm biết vậy thì em đã theo anh ta  vào nhà máy rồi."
“Không có sớm biết gì hết, tên Nguyên Phong kia có lẽ cũng có chút đầu óc, nếu không cũng sẽ không nảy ra kế kia.” Đường Trảm cười nói.
Yêu Tử vừa cúp điện thoại, nhìn về phía nhà máy, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, một loạt xe khác chạy ra, Nguyên Phong cũng nằm trong số đó.
Đường Trảm đến bên cạnh Diệp Vô Phong, bất lực nói: "Mất dấu Nguyên Phong rồi."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Tôi biết rồi, một mình anh ta chắc cũng không làm nên sóng gió gì đâu, xem ra Nguyên Phong muốn từ bỏ nhà họ Nguyên và muốn tự lang bạt rồi."
Đường Trảm cau mày: "Tên khốn kia hẳn là ngay từ đầu đã nghĩ tới loại chuyện này rồi đúng không?"
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Đúng vậy, nếu tôi đoán không lầm thì trước đó Nguyên Phong đã định làm chuyện như vậy, nhưng nếu Nguyên Chẩn không chết, nhà họ Nguyên vẫn có người tọa trấn, trong tình huống như vậy, anh ta sẽ khó làm loại chuyện này."
Đường Trảm a một tiếng: "Thật là không tưởng tượng được, tâm cơ của người này đúng là thâm sâu, ngay cả gia tộc của chính mình cũng muốn tính kế."
Diệp Vô Phong xua tay: "Đừng nói nhiều nữa, hiện tại chuyện của nhà họ Nguyên đã giải quyết xong, tôi cần phải nghỉ ngơi một chút, ước chừng một đoạn thời gian nữa sẽ đi nơi khác."
Đường Trảm cười nói: "Dù sao nơi nào anh cũng là để mở rộng công ty Hoa Cường. Bây giờ người ở các tỉnh lỵ khác có lẽ rất sợ anh đến."
Diệp Vô Phong nhún vai: "Ai biết được? Bọn họ sợ hay không sợ thì tôi cũng sẽ đi."
Đường Trảm nhìn Yêu Phong, chậc chậc hai tiếng, rồi bước ra ngoài.
Yêu Phong tò mò nhìn Diệp Vô Phong: "Cậu ta là có ý gì thế?"
Diệp Vô Phong cười nói: "Không có ý gì, cậu ta chính là như vậy, ông không cần quan tâm cậu ta đâu."
Khu đất mà công ty Hoa Cường mua lại lúc đầu đã xây dựng nguyên mẫu, và có vẻ như không lâu nữa quảng trường có thể chính thức mở cửa.
Các doanh nghiệp khác ở Liêu Tây đã nhường chỗ cho Công ty Hoa Cường, phía chính phủ cũng đều đã bật đèn xanh. Sự phát triển của Công ty Hoa Cường ở Liêu Tây quả thật rất nhanh chóng, giống như toàn bộ Liêu Tây đều đang giúp Công ty Hoa Cường vươn lên.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lâm Thư Âm cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, giao mọi việc cho Hoa Vũ.
Diệp Vô Phong đưa Lâm Thư Âm đi du lịch ở Liêu Tây trong một tuần, trong tuần này, vết thương của Diệp Vô Phong gần như đã lành.
Khi trở về thì Du Kinh Hồng đã tìm đến gặp anh.
Du Kinh Hồng nói với vẻ khó khăn: "Tôi thực sự xin lỗi, Cục thanh tra Quốc gia dường như phản đối sự hợp tác của anh với Cục Hồng Thuẫn."
Diệp Vô Phong tò mò hỏi: "Điều này có nghĩa là muốn chấm dứt quan hệ hợp tác với tôi?"
Du Kinh Hồng lắc đầu: "Cục Thanh tra Quốc gia sẽ cử người đến điều tra. Cuộc điều tra này có lẽ sẽ liên quan đến công ty Hoa Cường của anh và một số người khác, bao gồm cả Đường Trảm."
Diệp Vô Phong nhíu mày: "Cô nói ngay cả Đường Trảm cũng sẽ bị điều tra ư?"
Du Kinh Hồng gật đầu: "Tuy rằng tôi biết loại chuyện này rất không tốt với anh, nhưng cũng không thể làm gì được. Xem ra Cục Thanh tra Quốc gia đã có được sự đồng ý của bên trên, hơn nữa nếu chỉ có một mình anh thì mọi thứ rất dễ xử lý, nhưng hiện tại anh đã đưa cả tiểu đội Tứ Đại Thiên Vương tới đây."
Diệp Vô Phong cười nói: "Thế nào cũng được, dù sao tôi cũng không nhất định phải hợp tác với Cục Hồng Thuẫn. Nếu đã không tin tôi thì chỉ cần trực tiếp chấm dứt quan hệ là được. Điều này tốt cho tất cả mọi người."
Vẻ mặt Du Kinh Hồng thay đổi, nhưng cô ta nhanh chóng cắn răng nói: "Tôi hi vọng anh đừng hành động theo cảm tính. Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ giải quyết chuyện này, nhưng tiền đề là anh không được buông bỏ."
Diệp Vô Phong duỗi tay ngăn lại lời của Du Kinh Hồng: "Không phải cô không biết ý của tôi, cô cũng biết lúc đầu là Cục Hồng Thuẫn tới tìm tôi, không phải tôi cầu xin để được hợp tác với các người."
Trong lòng Du Kinh Hồng cũng có chút tức giận, nhưng cô ta cũng biết Diệp Vô Phong rất quan trọng nhiệm vụ của bọn họ, nếu không có Diệp Vô Phong thì mọi chuyện thật sự rất khó giải quyết.
Xét cho cùng, thực lực của Diệp Vô Phong thực sự thuộc hàng nhất nhì của Hoa Hạ, muốn tìm một người có thể phù hợp với nhiệm vụ này như Diệp Vô Phong thì thật sự không tìm được.
Bởi vì Diệp Vô Phong không chỉ mạnh về công phu mà còn rất mạnh về mảng kinh doanh, chỉ với hai loại sức mạnh này, anh có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Cục Hồng Thuẫn giao cho họ.
Bây giờ nếu Diệp Vô Phong có ý định mặc kệ, thì nhiệm vụ lần này cũng sẽ tạm dừng.
Cô ta không hiểu tại sao những người bên trên lại đồng ý với cuộc điều tra của Cục Thanh tra Quốc gia, loại điều tra này đơn giản là vô nghĩa.
Nhưng hiện tại cô ta không có cách nào từ chối cuộc điều tra trên, vì vậy điều duy nhất cô ta có thể làm bây giờ là xoa dịu Diệp Vô Phong trước, sau đó sẽ đi xin bên trên xem xét.
Cô ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc, cô ta phải tìm ra ai ở bên trên giở trò, cản trở hoàn toàn tiến độ nhiệm vụ của họ.
Diệp Vô Phong cười nói: "Quên đi, tôi biết chính phủ Hoa Hạ không đơn giản như vậy. Mặc dù Cục Hồng Thuẫn độc lập, nhưng vẫn phải chịu ràng buộc, loại ràng buộc này sẽ không có cách nào thay đổi được."
Du Kinh Hồng rất tức giận nói: "Dù vậy, anh cũng không nên trực tiếp chấm dứt hợp tác giữa chúng ta, chuyện này vẫn còn chỗ để hòa giải mà!"
Diệp Vô Phong nhún vai: "Loại chuyện này có chỗ để hòa giải, nhưng cô cần biết rằng cho dù bây giờ có vãn hồi được, nhưng sau đó sẽ có sự can thiệp của Lộc Thâm Lâm và sự nhúng tay của cục thanh tra quốc gia, nhiệm vụ này sẽ có rất nhiều trở ngại…"
Du Kinh Hồng rơi vào trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.