Thần Cấp Ở Rể

Chương 702: Gác lại nhiệm vụ




"Anh có cho rằng nhà họ Triệu thực sự có thực lực như vậy không? Thật sự có thể khống chế quan chức của toàn bộ tỉnh Tây Sơn?" Hồng Á Phương tò mò hỏi.
"Ai mà biết được? Không thể tưởng tượng nổi thực lực của những gia tộc lớn này. Quyền lực của bọn họ đủ để một tay che trời. Thử nghĩ xem, trong tình huống như vậy, chẳng phải làm chuyện gì cũng sẽ do bọn họ định đoạt sao?" La Tử Đàn bất lực nói.
Hồng Á Phương gật đầu: "Đúng là như vậy."
La Tử Đàn thờ ơ nói: "Nhưng dù thế nào đi nữa, điều chúng ta phải làm bây giờ là chống lại những thế lực tà ác này, phải lật đổ mấy gia tộc như vậy, bọn chúng chính là tai họa của nhân dân."
Hồng Á Phương đồng ý với lời của La Tử Đàn.
Hai người nhanh chóng đến công viên, nhưng vào lúc này, Hồng Á Phương hơi nghi hoặc nhìn một người đang đi chậm rãi từ xa.
Người đàn ông nhìn Hồng Á Phương và hỏi với một nụ cười: "Cô có phải là Hồng Á Phương không?"
Hồng Á Phương rất cảnh giác mà lui ra ngoài, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào hai tay của đối phương, thấy đối phương không có động tĩnh gì, trong lòng cô ta cũng hơi thả lỏng.
Nhưng đúng lúc này, một con dao đột nhiên xuyên qua quần áo của đối phương, đâm thẳng vào người cô ta.
Sức mạnh của con dao quá mạnh khiến lưỡi dao cắm sâu vào bụng cô ta, Hồng Á Phương ngã xuống đất vì đau đớn, lúc này La Tử Đàn đã lao tới trước mặt người đàn ông này, tung ra một cú đấm.
Nhưng khi nắm đấm của anh ta chạm vào ngực đối phương, phát hiện cơ thể của người đó lại rỗng tuếch, nắm đấm của anh ta giống như đánh vào bông gòn, không gây ra một chút tổn hại nào.
Người bên kia nhếch môi nở nụ cười: "Xem ra mày cũng là đồng đội của cô ta, nhưng hôm nay tao đến đây chỉ để dạy cho cô ta một bài học. Nếu các người tiếp tục ở lại Tây Sơn, kết quả cuối cùng là tất cả các người đều sẽ chết ở đây."
La Tử Đàn lui về khoảng cách an toàn, nghe đối phương nói xong liền thờ ơ nói: "Đến uy hiếp chúng tôi vào lúc này, không phải cho thấy các người rất sợ chúng tôi sao? Yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Tây Sơn, nếu ông có bản lĩnh, tôi cam đoan cho dù ông có thể giết chết tôi, thì anh cũng không sống nổi."
"Khá lắm nhóc con, không có nhiều người dám nói chuyện với tao như thế này đâu, tao nhớ mày chắc là La Tử Đàn đúng không, không phải mày còn có một đứa em trai tên là La Tử Nghiệp sao? Hiện tại hai anh em đều đã có tiền đồ rồi, năm đó cha của mày cũng không dám nói chuyện với tao như vậy đâu.” Chẫm Tửu cười ha hả.
Sắc mặt La Tử Đàn thay đổi, lấy vũ khí của mình ra, cầm con dao găm trong tay, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc ông là ai?"
Chẫm Tửu lãnh đạm nói: "Chẳng lẽ mày chưa từng nghe qua tên của tao sao? Chẳng lẽ hiện tại tao đã bị đào thải rồi sao, nhưng trước đây nhiều người của Cục Hồng Thuẫn đều biết tao, đúng rồi, tao có một tên khác là Mộc Nhân, không biết mày có nhớ không?”
La Tử Đàn biến sắc, đương nhiên anh ta biết Mộc Nhân, khi Cục Hồng Thuẫn mới được thành lập, Mộc Nhân này đã nằm trong danh sách truy nã của Cục Hồng Thuẫn, nhưng càng ngày càng nhiều thành viên của Cục Hồng Thuẫn đã chết ở trong tay ông ta, cuối cùng chỉ có thể gác lại danh sách truy nã này.
Nhưng tên Mộc Nhân này luôn nằm trong hồ sơ ghi chép, là tội phạm bị truy nã với tội ác tày trời.
Thậm chí lúc đó đích thân cục trưởng Cục Hồng Thuẫn ra tay nhưng tên Mộc Nhân này vẫn tẩu thoát.
Có thể thấy thực lực của đối phương mạnh như thế nào, phải biết rằng cựu cục trưởng của Cục Hồng Thuẫn là người quyền lực nhất trong Cục Hồng Thuẫn.
Người như vậy mà không có cách nào bắt được Mộc Nhân, thực lực của Mộc Nhân nhất định là cảnh giới chiến thần.
La Tử Đàn không nghĩ rằng anh ta có thể giết được một cường giả cảnh giới chiến thần, đặc biệt là hiện tại anh ta không có bất kỳ thủ đoạn nào.
Anh ta là một công binh, và nếu có đủ bom, anh ta có thể đồng quy vu tận với đối phương, nhưng hiện tại anh ta không có bất kỳ quả bom nào cả.
Mộc Nhân dửng dưng nói: "Tao còn nhớ khi bố mày cầu xin sự thương xót trước mặt tao, ông ta nói rằng ông ta còn có hai người con trai và cầu xin tao buông tha cho ông ta, nhưng đáng tiếc là cuối cùng vẫn bị tao giết chết, dù sao tao cũng nghĩ là ông ta chỉ đang gạt tao.”
La Tử Đàn nắm chặt tay, mắt đỏ hoe, Mộc Nhân nói tiếp: "Mãi cho đến khi tao đến nhà các người và nhìn thấy hai anh em mày mới biết hóa ra những gì ông ta nói là sự thật."
Mộc Nhân cười ha hả: "Quên đi, dù sao bọn mày cũng đã lớn rồi, biết loại chuyện này cũng không tàn nhẫn lắm nhỉ."
Mộc Nhân nói xong liền xoay người rời đi.
La Tử Đàn bế Hồng Á Phương chạy đến bệnh viện, anh ta nhớ gần đó có một bệnh viện.
Sau khi Hồng Á Phương nhập viện, anh ta mới nói chuyện này với Du Kinh Hồng.
Chờ đến khi đám người Du Kinh Hồng tới bệnh viện, nhìn thấy Hồng Á Phương đã thoát khỏi nguy hiểm, cô ta hít sâu một hơi: "Mộc Nhân cũng ở đây sao?"
La Tử Đàn gật đầu: "Đúng vậy, tên hiện tại của ông ta không còn là Mộc Nhân nữa, mà là Chẫm Tửu."
Du Kinh Hồng lãnh đạm nói: "Lần sau gặp mặt, tôi sẽ đích thân kết liễu cuộc đời của ông ta."
La Tử Đàn nhìn La Tử Nghiệp, anh ta cũng không nói với La Tử Nghiệp chuyện bố của họ đã chết dưới tay Mộc Nhân, bởi vì anh ta biết, cho dù anh ta có nói ra loại chuyện này cũng sẽ vô nghĩa, vẫn cứ để tự anh ta gánh vác là được rồi.
Du Kinh Hồng lúc này mới đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai kêu Chẫm Tửu tới, nếu là nhà họ Triệu, hẳn là không phải chỉ có một mình ông ta tới.
Theo tính cách của nhà họ Triệu, đoán chừng hiện tại chung cư của bọn họ cũng đã đầy người rồi, những tay súng kia đang rất bóng lòng giết chết họ.
Nhưng hiện tại chỉ có một mình Chẫm Tửu tới, có nghĩa là Chẫm Tửu không phải do nhà họ Triệu mời tới, nếu đã không phải, ở Tây Sơn còn có ai có trọng lượng như vậy chứ.
Trong lúc nhất thời cô ta không thể hiểu được.
Nhưng cô ta cũng biết bây giờ dù muốn hiểu hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất bây giờ chính là che giấu hành tung.
Chỉ là cô ta cũng biết kế hoạch của bọn họ đã gặp trở ngại, tất cả đều rất bất lực, bọn họ thật sự muốn dừng mọi kế hoạch lại.
Họ chỉ có thể đợi Hồng Á Phương bình phục trước khi lên kế hoạch lâu dài.
Và cô ta cũng biết bọn họ không thể ở lại đây, nhà họ Triệu sẽ dễ dàng điều tra ra nơi này.
Họ cần phải chuyển đến một nơi khác.
Trong nhóm biệt thự nhà họ Triệu, Triệu Lỗi Phong lạnh lùng nhìn Triệu Hiền ở trước mặt, ông ta không ngờ mình nói nhiều như vậy, ông ta vẫn luôn nói tầm quan trọng của việc tiêu diệt Cục Hồng Thuẫn, kết quả Triệu Hiền vẫn thất bại với nhiệm vụ được giao.
Ông ta rất muốn bắn Triệu Hiền một phát, nhưng anh ta cũng biết Triệu Hiền bây giờ còn có chút tác dụng, ông ta thờ ơ nói: "Đi tìm bọn họ, tôi cho cậu ba ngày, ba ngày nếu không giết được bọn họ thì cậu chặt đầu luôn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.