Diệp Vô Phong đứng ở đó vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng trả lời: “Là ông ta nên được trừng phạt bởi tội ác của mình!”
Triệu Thiên Sư nhớ tới mấy chữ cuối cùng mà Tư Đồ Thú Thiên để lại, tức giận đứng dậy nói: “Anh chính là người của long môn? Anh tên là gì? Có dám nói ra trước mặt chúng tôi hay không?” Bốn người còn lại cũng cùng lúc tiến lên, vây quanh Diệp Vô Phong.
“Làm sao mà không dám? Anh có cần tôi cho kiểm tra hộ khẩu hay không?” Diệp Vô Phong cười hì hì nói: “Các anh cứ đi thăm dò tuỳ thích, tôi chính là Diệp Vô Phong! Các người đều là người của đảo diêm vương đúng không? Có bản lĩnh cứ tới đây đòi mạng của tôi.”
Quả nhiên là anh ta! Vài người quay sang nhìn lẫn nhau, trong lòng không khỏi sợ hãi. Vài người trong Địa Ngũ Sát Tinh có quan hệ rất tốt với Tư Đồ Thú Thiên, ngẫm lại liền hiểu rõ tại sao thầy của mình lại chết thảm như vậy, trong lòng không khỏi dấy lên ngọn lửa báo thù, cắn răng nói: “Mặc kệ anh là ai? Giết chết thầy của chúng tôi thì phải đền mạng!”
Triệu Thiên Sư suy nghĩ so sánh một lát, anh cân nhắc tình hình vừa rồi trong đầu một chút, cho rằng Tư Đồ Thú Thiên sở dĩ bị Diệp Vô Phong đánh bại, chính là tại vì trước kia đã bị thương rồi, thực lực cũng bị tổn hại hơn phân nửa. Nếu như hiện tại cả năm người chúng ta cùng tiến lên, kết hợp thành tử ngọ trận, không nhất thiết là phải đánh bại đối thủ. Huống chi vừa rồi vừa đánh một trận ác liệt như vậy, hẳn là cũng đã tiêu hao không ít năng lượng.
Nghĩ đến thế, Triệu Thiên Sư liền lập tức ra lệnh: “Các anh em, xông lên! Giết chết tên Diệp Vô Phong này để báo thù cho thầy!” Bốn người còn lại cùng lúc đồng ý, hò hét nhau xếp Tử Ngọ Trận. Thực chất Tử Ngọ Trận chính là xếp thành một hàng dài từ nam đến bắc, nhìn thì đơn giản nhưng lại có thể biến hoá khôn lường.
Cùng với anh cả Triệu Thiên Sư đang không ngừng hò hét, Tử Ngọ Trận biến hoá không ngừng, ở giữa lõm xuống, hai đầu vừa thu lại liền trở thành một mặt quạt, thành hình dạng một nửa vây quanh, vây Diệp Vô Phong ở giữa.
Mọi người cũng không có gấp rút.. Công kích mà là đều âm thầm thủ một thế đánh cho riêng bản thân mình, thiết lập môn phái. Trong chốc lát, các khớp xương của Địa Ngũ Sát Tinh nổ tung như những hạt đậu tựa như hỗn loạn, xem ra cũng không phải là tầm thường.
Chính xác, đều làm như anh cả Triệu Thiên Sư cùng với anh ba đều đã đạt tới trình độ sơ cấp của bậc thầy rồi, cùng một số người khác, Lộc Nhị Hữu, Vưu Tứ Bảo, Vệ Ngũ Tinh cũng đều là ở cấp độ đại sư. Mấy người họ liên thủ thành một trận pháp, lực sát thương vì đó mà nhân lên thêm.
Diệp Vô Phong ngay từ đầu đã chẳng xem mấy người này ra gì, cảm thấy rằng dù trình độ tới đâu thì cũng sẽ không cao siêu hơn Tư Đồ Thú Thiên, cũng sẽ không tốn quá nhiều công sức để có thể đánh bại mấy người họ.
Nhưng sau một hồi giao đấu, thì mới phát hiện rằng không phải là như vậy. Bởi vì khi anh ra tay tấn công Triệu Thiên Sư, anh ta đột nhiên lùi về phía sau, nhưng đối thủ ở hai bên đầu liền lập tức tấn công đánh úp lại. Diệp Vô Phong lùi về phía sau một bước, vừa mới đẩy lùi đối thủ bên hông, liền phát hiện tử ngọ trận đột nhiên biến thành hai hình tam giác, tên là Tam Tài Thiên Địa, đánh lén một cách mơ hồ.
Thì ra đây là một trận địa! Đến lúc này Diệp Vô Phong mới phát hiện ra rằng mấy tên này so với Tư Đồ Thú Thiên còn khó đối phó hơn. Bởi vì mặc dù công lực không cao, nhưng bọn họ lại phối hợp với nhau cực kì ăn ý, hình thành một tổ chức sát thủ có năng lực.
Diệp Vô Phong cau mày một cái, cùng với sự nhanh nhạy, đứng vững như cây cột nhưng không hề liều lĩnh ra tay. Năm người kia lại tản ra thành một nửa vây quanh chậm rãi thắt chặt, nhưng bọn họ lại cảm giác, đối thủ ở đã đông lạnh thành một khối bất động, toả ra từng đợt khí lạnh lẽo vô cùng.
Triệu Thiên Sư hối thúc trận địa đi kiềm chế lại sự căng thẳng, anh mơ hồ có thể đếm được số lông mi của Diệp Vô Phong, nội tâm liền nổi giận: “Dù cho tên khốn này võ công có cao cường đến đâu thì phải làm sao đây? Con hổ dữ còn phải sợ cả một đàn sói, huống chi chúng ta còn có tử ngọ trận!”
Triệu Thiên Sư hô lên một tiếng, trận địa lại biến hoá, năm người liền đem Diệp Vô Phong vây ở giữa, hơn nữa vòng tròn này còn chuyển động cực kì nhanh, xoay theo chiều kim đồng hồ ba vòng, đột nhiên lại hô lên một tiếng, lại xoay ngược chiều kim đồng hồ ba vòng nữa.
“Giết!” Triệu Thiên Sư ra lệnh một tiếng, năm người cùng lúc ra tay, theo năm phương hướng tấn công Diệp Vô Phong đang đứng giữa. Triệu Thiên Sư thầm nghĩ: “Để tôi xem anh làm cách nào để có thể thoát ra, chính là bị thần nhập, thì ít nhất cũng phải rớt mất một tầng da!”
Diệp Vô Phong vẫn còn đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, coi như không thấy. Đợi cho đến khi đối thủ đánh tới vạt áo của anh, anh hơi cử động. Lúc này, Địa Ngũ Sát Tinh cảm thấy được thân thể của anh giống như được bôi thêm một lớp bôi trơn, rõ ràng đã đánh trúng rồi lại cọ xát được thân thể. “Trượt” qua.
Triệu Thiên Sư nhắm tới nách anh đấm ra một quyền, trượt qua, liền đánh trúng cằm của Lộc Nhị Hữu. Lộc Nhị Hữu đá ra một cước, trượt qua hông anh một phát, liền đá vào bụng của Vưu Tứ Bảo. Cậu ta hung tợn đấm một đấm vào ngực anh, lại không biết sao vừa trượt, lướt qua dính vào nắm đấm của Văn Tam Đa, một chưởng của Vệ Ngũ Tinh, lại đánh vào quai hàm của Triệu Thiên Sư.
Lần này có chút sôi nổi, chợt nghe “Lộp bộp” “Ôi” không ngừng, Địa Ngũ Sát Tinh lớn tiếng chửi bậy, trận địa hỗn loạn, xiên vẹo nén giận nói với đồng đội của mình: “Tại sao anh lại đá qua tôi? Phải đánh hắn ta chứ thằng ngu này!”
Lúc này Diệp Vô Phong mới chính thức xuất chiêu. Năm người vây quanh đồng thời tấn công, vốn đã không có ai để né tránh, ở thời điểm nguy cấp, anh đột nhiên sử dụng nội công thâm hậu “Di hình đổi ảnh”, để cho mấy người bọn họ tự giết lẫn nhau.
Loại thần pháp này nhìn thì rất thần kỳ nhưng thật ra nguyên lý cũng rất đơn giản, cũng vẫn là biến hoá của ảo ảo thật thật. Luyện công tới trình độ này rồi, thì toàn thân cơ thể đều có thể tự biến hoá hư thật, xương cốt đột nhiên trống rỗng, võ thuật của đối thủ không thể nào ra sức được, chỉ có thể bị trượt qua một bên và lướt qua.
Theo như lời của Thái Cực Quyền “toàn thân chỉ có một đôi tay” cũng chính là nói về cảnh giới này. Chẳng qua là mọi người vẫn thường nói nhưng ít ai thực sự luyện nó, cũng ít ai có kiến thức về nó cả. Hôm nay Địa Ngũ Sát Tinh xem như được hưởng lợi, có thể tự mình thử nghiệm một phen.
Diệp Vô Phong đã muốn lững thững bước ra khỏi vòng vây của bọn họ, khoanh tay liếc mắt xem năm người đã hỗn loạn thành một đống, hỏi một tiếng: “Này, các anh, thoạt nhìn thấy các anh đang chơi rất vui đấy, nói xem, các anh đang chơi trò gì thế này?”
Triệu Thiên Sư mắng một câu, lại hét lớn một tiếng: “Bày trận!” Bốn người lập tức tỉnh táo lại, vừa đu vừa đứng lên. Lần này thì bọn họ cũng không dám...dễ dàng tấn công nữa.
Đứng ở phía Tây Bắc, Văn Tam Đa lặng lẽ cho tay vào sau eo. Anh ta vốn giỏi giấu vũ khí, hiện tại ngầm nghĩ rằng muốn hạ độc Diệp Vô Phong một chút, sờ vào bên hông một cái, phi đao đã móc vào ngón giữa cùng ngón cái rồi.
Nhưng anh ta lại sợ mình lỡ tay đánh anh em của mình bị thương, cho nên có chút do dự, ở dưới chân nhẹ nhàng chuyển động, tìm kiếm cơ hội.
“Đi!” Triệu Thiên Sư ra lệnh, Tử Ngọ Trận đột nhiên biến hoá thành hai con rồng ở trên mặt nước, Diệp Vô Phong cũng ở trong phạm vi của Văn Tam Đa, hiếm có cơ hội, liền trở tay xoay người, đột nhiên “Viên Quang phản chiếu” bên tay trái giương lên, làm cho Văn Tam Đa phải phóng phi tiêu bằng tay phải từ dưới nách.
Chiêu này cực kì nguy hiểm, còn có tên gọi khác là “Diệp để thâu đào”, tính bí mật cực kì cao, độ mạnh yếu là rất lớn, bình thường trong quá trình luyện tập, trong vòng hai mươi thước lần có thể đục năm lỗ của tấm ván gỗ, có thể nói là bách phát bách trúng.
Nghe thấy Văn Tam Đa ra vũ khí bí mật, nhưng vừa lúc đứng bên cạnh Bạch Nhạn Phỉ lại để lộ sơ hở, Bạch Nhạn Phỉ bị thương nằm ở đó, nhưng vẫn chú ý tới trận đấu, đột nhiên có ánh sáng loé lên, nhìn thấy dáng vẻ cầm dao đáng khinh với ý đồ đánh lén, nhịn không được hô to một tiếng: “Diệp Vô Phong, cẩn thận ám khí!”