“Tôi đã mời người đó tới quán ăn rồi, bây giờ đang đợi anh qua đó.” Tạ Trung Thắng nói với Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong có chút kinh ngạc nói: "Hiệu suất làm việc của anh tốt đấy. Không tới nửa ngày đã tìm được người rồi?"
Tạ Trung Thắng cười khổ nói: "Tôi có thể không vội sao? Nếu anh đột nhiên đổi ý, không phải tôi sẽ bị anh tống vào tù sao?"
Diệp Vô Phong cười cười, đi theo Tạ Trung Thắng ra ngoài.
Sau khi đến quán ăn, Tạ Trung Thắng đưa anh đến trước mặt một người đàn ông có vết sẹo trên mặt: "Anh Bát, người giang hồ ở Tây Sơn đều biết danh tiếng của anh Bát, nhờ anh ấy làm việc thì tuyệt đối không có sai sót."
Diệp Vô Phong nhìn anh Bát này, chỉ thấy tên này hơi có dũng khí, vì vậy anh cười nhẹ vươn tay ra: "Xin chào, anh Bát, em muốn tìm một việc trong sân nhà họ Triệu, anh có thể giúp em được không?"
Anh Bát thờ ơ nói: "Giúp cậu thì không phải không thể, dù sao cậu cũng là bạn của Tạ Trung Thắng, nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu muốn vào nhà Triệu gia làm chuyện xấu, tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý định này đi, nhà họ Triệu ở Tây Sơn là một bá chủ, nếu muốn chết thì đừng kéo chúng tôi theo."
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không làm chuyện xấu. Em chỉ biết là làm việc ở nhà họ Triệu sẽ ổn định hơn, phúc lợi cũng khá tốt nữa."
Anh Bát cười nói: "Đúng vậy, cậu thì dám làm gì nhà họ Triệu được chứ, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, dù sao cậu cũng là do tôi giới thiệu vào, nếu xảy ra chuyện gì thì bên tôi cũng sẽ phải chịu chút trách nhiệm.”
Tạ Trung Thắng muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vì sự tự do của bản thân, hắn vẫn không định nói gì cả.
Diệp Vô Phong chắp tay nói: "Vẫn là anh Bát có mặt mũi, chuyện này giải quyết như thế nào ạ?"
Anh Bát thờ ơ nói: "Tên nhóc cậu cũng thật may mắn, vừa hay nhà họ Triệu có một công nhân xin nghỉ việc, cho nên còn trống một vị trí, chính là giúp việc bếp núc, không biết tên nhóc cậu có tài nấu nướng không, nếu không thì tôi cũng có thể sắp xếp cho cậu vị trí quét dọn vệ sinh."
Diệp Vô Phong tự tin nói: "Kỹ năng nấu nướng của em khá tốt."
Anh Bát gật đầu: "Nếu đã như vậy, chuyện này cứ quyết định như thế đi, nếu một mình cậu vào thì ba vạn.”
Diệp Vô Phong chuyển tiền không chút do dự, đồ ăn cũng được bưng lên, sau khi ba người dùng bữa xong, anh Bát nói: “Đi theo tôi, chắc chiều nay là cậu có thể vào nhận việc luôn.”
Diệp Vô Phong không ngờ anh Bát lại làm việc hiệu quả như vậy.
Tạ Trung Thắng mỉm cười: "Nếu mọi chuyện đã xong xuôi, không phải anh cũng nên cho tôi những gì đã hứa với tôi sao?"
Diệp Vô Phong vỗ vỗ vai Tạ Trung Thắng: "Đừng lo lắng, không thể thiếu phần anh đâu, lát nữa tôi sẽ chuyển cho anh.”
Tạ Trung Thắng lắc đầu: "Không được, anh phải chuyển ngay bây giờ, chuyển tiền xong anh mới có thể rời đi."
Diệp Vô Phong cười cười: "Anh không tin tôi à."
Tạ Trung Thắng nói: "Tất nhiên là tôi không thể tin tưởng anh được. Về tiền bạc, tôi không thể tin tưởng bất cứ ai, tôi chỉ có thể tin tưởng chính mình thôi."
Diệp Vô Phong cũng bất lực về việc này, nói: "Vậy được rồi, bây giờ tôi sẽ chuyển tiền cho anh luôn."
Anh chuyển tiền ngay cho Tạ Trung Thắng, tổng chi phí trong ba tháng là 100.000 tệ, sau khi Tạ Trung Thắng nhìn thấy tiền, hắn lập tức mỉm cười rời đi.
Mà anh Bát lúc này mới cảm thấy mình bị hớ, Tạ Trung Thắng chỉ là người giới thiệu đã có 100.000 tệ, còn anh ta là người trực tiếp đưa Diệp Vô Phong vào chỉ có 30.000 tệ.
Anh ta suy nghĩ một chút, không vui nói: "Cậu đưa cho Tạ Trung Thắng 100.000 tệ, nhưng chỉ đưa tôi 30.000 tệ, mà tôi mới là người đưa cậu vào sân nhà họ Triệu đấy."
Diệp Vô Phong kinh ngạc nhìn anh Bát: "Vậy ý của anh là?"
Anh Bát duỗi ra một ngón tay: "Tôi muốn 100.000 tệ, ngoài 30.000 mà cậu đưa cho tôi, tôi còn muốn 100.000 tệ."
Diệp Vô Phong nghĩ nghĩ, nói: "Đương nhiên không thành vấn đề."
Anh Bát mỉm cười, Diệp Vô Phong nói: "Nhưng anh phải đưa tôi vào sân của nha họ Triệu trước, để tôi trở thành nhân viên thực thụ rồi mới chuyển tiền cho anh được."
Anh Bát gật đầu: "Đương nhiên."
Hai người đến trước cửa sân nhà họ Triệu, sân nhà họ Triệu này thật ra là một nhóm biệt thự, cũng là một nhóm biệt thự độc lập, không có ai ngoại trừ người nhà họ Triệu sống trong nhóm biệt thự này.
Anh Bát mỉm cười đưa Diệp Vô Phong đến trước cửa nhà họ Triệu, một nhân viên bảo vệ đã ngăn hai người lại, nhưng bảo vệ dường như rất quen thuộc với anh Bát.
“Anh Bát, anh lại đến gặp quản gia Tần à?” Nhân viên bảo vệ mỉm cười hỏi.
Anh Bát gật đầu: “Đúng vậy, anh Lưu, phiền anh giúp tôi gọi điện thoại, cảm ơn nhé.” Anh Bát đưa cho bảo vệ một ít tiền, tên bảo vệ rất vui vẻ gọi cho quản gia Tần.
Ngay sau đó, quản lý Tần đã tới cửa, cau mày khi nhìn thấy Diệp Vô Phong: "Bát tử, cậu đang làm gì vậy? Tôi muốn cậu tìm người giúp việc bếp núc, một tên nhóc trẻ tuổi như vậy có thể giúp việc bếp núc sao?"
Anh Bát gật đầu: "Cậu Tư, cứ tin tưởng cháu đi, cậu ta nhất định có năng lực, cậu có thể kiểm tra cậu ta trước khi nhận vào làm, nếu không phù hợp thì cháu sẽ tìm người khác cho cậu."
Quản gia Tần không thích Diệp Vô Phong cho lắm, nhưng vẫn thở dài nói: "Vào đi, kiểm tra thì nhất định phải kiểm tra. Dù sao đây là người giúp việc nấu nướng trong nhà bếp, nếu không đủ tư cách thì nhà họ Triệu trách tội xuống, tôi gánh không nổi đâu."
Sau khi quản gia Tần đưa Diệp Vô Phong vào bếp, ông ta chỉ vào một đống củ cải: "Tôi muốn biến những củ cải này thành sợi nhỏ, cậu cắt ra cho tôi xem."
Các đầu bếp xung quanh đang bận rộn nấu nướng, nhưng ánh mắt đều hướng về Diệp Vô Phong, ngay sau đó liền tò mò nhìn anh.
Diệp Vô Phong tùy ý cầm con dao làm bếp, đầu bếp bên cạnh nhìn thấy phương thức nắm dao của Diệp Vô Phong, không khỏi lắc đầu: "Xem ra chỉ là một tên khoác lác thôi, nhìn cách cầm dao như vậy, sao có thể thái được chứ?”
Các đầu bếp rất xem thường Diệp Vô Phong, xôn xao bàn tán, nhưng Diệp Vô Phong chỉ ngẫu nhiên lấy ra một củ cải, trước tiên gọt vỏ, sau đó chia thành hai phần rồi thái lát.
Lúc này mọi người mới nhận ra Diệp Vô Phong đã bắt đầu thái lát, nhưng tốc độ này có phải hơi nhanh quá rồi không?
Họ vừa nói xong, chỉ mười giây sau Diệp Vô Phong đã lột sạch vỏ và bắt đầu cắt củ cải thành từng miếng.
Ngay sau đó, mọi người chỉ nghe thấy tiếng dao bếp rơi trên thớt rất nhẹ nhàng, rất tinh tế, nhưng những đầu bếp này đều hoảng hốt, bởi vì những gì họ nhìn thấy là Diệp Vô Phong hạ dao rất nhanh, gần như có dư ảnh.
Chiêu thức này làm cho các đầu bếp trong toàn bộ phòng bếp kinh ngạc, ai cũng đứng dại người ra.
Bọn họ đều biết thực lực của chính mình, tuyệt đối không có cách nào làm được như Diệp Vô Phong.