Nhưng Quản gia Tần lại nhìn Diệp Vô Phong cười nói: "Thật ngại quá, là chúng ta không tiếp đãi cậu chu đáo, nhưng người anh em này, Nhà họ Triệu chúng tôi không hề đắc tội cậu mà, đúng không?"
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Tôi chỉ vào xem một chút thôi, dù sao tôi cũng chỉ tới đây một lần, tôi muốn xem người đứng đầu nhà họ Triệu của ông trông như thế nào, được không?"
Quản gia Tần cười ha hả: "Muốn gặp chủ nhân của chúng tôi, tôi có thể chỉ đường cho cậu, nhưng cậu không thân thiện như thế này, tôi cũng không dám đưa cậu đi gặp chủ nhân của chúng tôi đâu."
Diệp Vô Phong cười nói: "Không thành vấn đề, nếu như ông thật sự muốn dẫn tôi đi gặp gia chủ nhà ông, tôi có thể thả người này ra."
“Vậy thì đi cùng tôi.” Quản gia Tần lãnh đạm nói.
Nói xong, ông ta thật sự dẫn đầu đi về phía trước, Diệp Vô Phong cũng kéo người đàn ông họ Triệu đi về phía trước, lúc này đám vệ sĩ đều đã giải tán hết.
Quản gia Tần dẫn đầu đi phía trước, Diệp Vô Phong thả người nhà họ Triệu ra khi anh đi đến hành lang.
Quản gia Tần cười nói: "Cậu đúng là to gan lớn mật. Cậu còn không biết tôi có thật sự đưa cậu đi gặp chủ nhân của chúng tôi hay không, thế mà liền thả con tin trong tay ra."
Diệp Vô Phong chỉ nhún vai: "Thật ra chắc là ông không biết, tôi tương đối dễ hòa ái, nhưng có một điều tôi tuyệt đối không cho phép, đó là có người gạt tôi, nếu ông gạt tôi, khoảnh khắc vệ sĩ ra tay cũng là lúc tôi đại khai sát giới đấy."
Quản gia Tần nghe vậy thì thầm sửng sốt, nhất là khi ông ta nghĩ lúc nãy khi Diệp Vô Phong thả Triệu Tử Hiền ra, ông ta thật sự muốn bảo vệ sĩ ra tay.
Nhưng sau đó ông ta lại cho rằng Diệp Vô Phong nhất định phải có một chút bản lĩnh, thả Triệu Tử Hiền đi, nhất định là phải có cái gì đó dựa vào, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.
Vì thế, cuối cùng ông ta từ bỏ ý định của mình, bây giờ nghe những lời Diệp Vô Phong nói, ông ta chỉ cảm thấy mừng vì không để vệ sĩ nổ súng.
Nếu không sẽ thật sự là một bức tranh khác.
Chỉ là ông ta biết mình cũng đang trì hoãn thời gian, chờ mọi người tập trung lại đây, bọn họ mới có thể ra tay.
Quản gia Tần đưa Diệp Vô Phong vào phòng làm việc, lúc này một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế trong phòng làm việc, đọc sách.
Nhìn thấy Quản gia Tần đưa Diệp Vô Phong đến, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Vô Phong, híp mắt đánh giá, nhưng bởi vì Diệp Vô Phong đeo khẩu trang nên ông ta không thể nhìn rõ.
Diệp Vô Phong thờ ơ nhìn gia chủ Nhà họ Triệu.
“Đây là người đứng đầu nhà họ Triệu của chúng tôi, Triệu Lỗi Phong.” Quản gia Tần lãnh đạm nói.
Diệp Vô Phong nhìn xung quanh, sau đó mỉm cười: "Thì ra đây là Triệu Lỗi Phong à, cũng chỉ có vậy thôi."
Quản gia Tần không vui nhìn Diệp Vô Phong, còn Triệu Lỗi Phong thì cười nói: "Gặp tôi còn phải đeo khẩu trang sao?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Đương nhiên, nếu không bị ông truy nã toàn thành thì sao?"
Triệu Lỗi Phong nói: "Cậu dám làm chuyện như vậy, còn sợ tôi truy nã toàn thành sao?"
Diệp Vô Phong cười nói: "Đương nhiên là sợ rồi, tôi đến đây để nhìn ông, chỉ cần ông không biết tôi là ai, ông sẽ không thể bắt được tôi ở bên ngoài, cho dù phái người đi tìm, cũng không có cách nào để bắt tôi."
Triệu Lỗi Phong nhíu mày: "Tôi thật tò mò, phòng ngự của Nhà họ Triệu rất mạnh, làm sao cậu lại lặng lẽ tới được nơi này?"
Diệp Vô Phong đứng đối mặt với ông ta: "Việc này ông cần phải tự mình suy nghĩ chứ. Có phải là có sơ hở gì trong phòng ngự không? Hay là tôi là nhân viên của ông, đặc biệt tới nơi này tìm ông?"
Triệu Lỗi Phong cau mày, tạm thời ông ta không biết Diệp Vô Phong làm sao lại tới được nơi này, phải biết rằng, canh phòng của nhà họ Triệu rất nghiêm ngặt, đã đạt tới mức như căn cứ quân sự.
Trong hoàn cảnh như vậy, đối phương vẫn có thể âm thầm tiến vào, người này chắc chắn không đơn giản.
Diệp Vô Phong híp mắt cười, đương nhiên cũng không quan tâm lắm, phất phất tay: "Hiện tại tôi đã nhìn thấy ông, vậy thì tôi có thể rời đi rồi."
Triệu Lỗi Phong có chút khó hiểu nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong gật đầu: "Đúng vậy, tôi chỉ tới xem ông thôi. Dù sao tôi cũng đã thấy nhiều trên TV, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ngoài đời thật đấy."
Diệp Vô Phong nói xong liền xoay người bước ra ngoài.
Lúc này, Triệu Lỗi Phong cực kỳ không phục, ông ta không ngờ lại có người nhìn mình như một con khỉ như thế.
“Nhóc con, cậu sẽ hối hận vì những gì mình đã làm ngày hôm nay.” Triệu Lỗi Phong nhìn Diệp Vô Phong nhưng Diệp Vô Phong chỉ cười ha hả.
Anh thờ ơ nói: "Thật sao? Tôi chưa từng hối hận về bất cứ điều gì mình đã làm. Ông có biết tình huống hiện tại của ông rất nguy hiểm không, còn dám hét lên trước mặt tôi."
Triệu Lỗi Phong giễu cợt: "Trong nhà họ Triệu, tôi là lớn nhất, ai cũng sẽ bảo vệ tôi, nếu cậu ra tay, một giây sau chắc chắn sẽ chết trong căn phòng này. Cậu đoán xem trong căn phòng này ẩn chứa bao nhiêu cao thủ?"
Diệp Vô Phong phất phất tay: "Không cần đoán, tôi đã cảm ứng được rồi, bốn người, ba cảnh giới tông sư, một cảnh giới chiến thần, đội hình này khá tốt đấy."
Vẻ mặt đắc ý của Triệu Lỗi Phong dần dần lắng xuống, đương nhiên cũng không biết tại sao Diệp Vô Phong lại biết rõ chuyện này, bốn người này đều che giấu rất kỹ lưỡng, nếu không ra tay thì sẽ không có ai phát hiện ra.
Nhưng Diệp Vô Phong đã nói ra chuyện của họ một cách rất dễ dàng, đây là điều mà ông ta không bao giờ tưởng tượng được.
Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn Triệu Lỗi Phong: "Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không ra tay với ông đâu, như tôi đã nói, hiện tại tôi chỉ ở đây để nhìn thấy ông, tuyệt đối không muốn đối nghịch với nhà họ Triệu của ông đâu."
Triệu Lỗi Phong nghe xong, chỉ lãnh đạm nhìn Diệp Vô Phong: "Cậu cũng không dám đối địch Nhà họ Triệu chúng tôi đâu, Cậu là cái thá gì chứ? Cậu không biết họ Triệu của chúng tôi ở Tây Sơn có thân phận gì sao?"
Diệp Vô Phong lắc đầu nhìn Triệu Lỗi Phong to ý không biết, anh không biết Triệu Lỗi Phong lấy đâu ra tự tin nói những lời này, tuy rằng nhà họ Triệu là gia tộc mạnh nhất Tây Sơn, không sai, nhưng trên thực tế cũng không thể quá mức kiêu ngạo càn quấy, bên trên cũng đã bắt đầu ra tay chống lại nhà họ Triệu rồi, chẳng lẽ Triệu Lỗi Phong còn không biết tại sao bên trên lại làm chuyện này sao?
Diệp Vô Phong không quan tâm lắm, xoay người đi ra ngoài, quản gia Tần dẫn đường phía trước, định đưa Diệp Vô Phong rời đi, tiễn Diệp Vô Phong tới cửa tòa nhà, Diệp Vô Phong nói: "Không cần tiễn đâu, tôi sẽ tự đi."
Quản gia Tần nói: "Tôi vẫn phải tiễn thôi."
Diệp Vô Phong chỉ vào căn phòng đối diện phòng làm việc của Triệu Lỗi Phong: "Mà này, ai sống trong căn phòng đó thế?"
Quản gia Tần cười tủm tỉm: "Đó là nơi cậu nhóc Triệu Nham sinh sống."
Diệp Vô Phong gật đầu, sau đó trực tiếp rời khỏi nơi này, còn quản gia Tần vội vàng bước vào căn phòng mà Diệp Vô Phong chỉ.
Người sống trong căn phòng này giống hệt như Triệu Lỗi Phong, dáng vẻ không giận tự uy, thờ ơ nhìn Quản gia Tần: "Chuyện thế nào rồi?"