Du Kinh Hồng gật đầu: "Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, tôi sẽ giao nhiệm vụ bắn tỉa và bảo vệ phía sau cho cậu."
La Tử Nghiệp nhếch môi và nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giết tên bắn tỉa đó."
Lúc này bên ngoài đột nhiên có một hồi náo động khiến Du Kinh Hồng rất tò mò, cô vội vàng đưa tay ra hiệu cho La Tử Nghiệp và bảo La Tử Nghiệp đợi một lát.
Lúc này Charlie ở ngoài kinh hoàng không biết chuyện gì đang xảy ra, bên ngoài còn có người ra tay với bọn chúng.
"Chi viện của cục Hồng Thuẫn đã tới sao? Nhưng không thể nào chứ, không phải bọn họ không có chi viện sao? Hiện tại bên quân khu còn không biết những chuyện xảy ra bên này, tuyệt đối sẽ không tới nơi này mới đúng, rốt cuộc là ai chứ?” Charlie không hiểu tình hình lúc này.
Rõ ràng vừa rồi tình thế vẫn nghiêng về phía bọn chúng, sao trong nháy mắt bọn chúng lại trở thành người bị bao vây chứ?
“Tên khốn khiếp, ai đã phục kích xung quanh hả?” Charlie tóm lấy một trong những thuộc hạ của mình: “Đi tìm những người hỗ trợ đó cho tao!”
Tên thuộc hạ gật đầu rồi vội vàng bước ra ngoài, nhưng vừa mới xoay người, một viên đạn đã xông tới giết chết tên thuộc hạ.
Viên đạn bắn xuyên qua đầu hắn ta.
Sắc mặt Charlie thay đổi rất nhiều, anh ta vội vã tìm chỗ ẩn nấp, anh ta không bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có người bắn tỉa mình ở nơi này.
Anh ta vẫn không hiểu, đáng lẽ họ phải bắn tỉa người khác, kết quả bây giờ tình thế lại xoay ngược, chắc chắn không phải điều anh ta dự đoán được.
Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Fude, kinh ngạc hỏi: "Fude, bên anh có kẻ địch không?"
Lúc này Fude đang canh giữ cổng chính, nghe thấy lời nói của Charlie thì cau mày, vội hỏi: "Ý của anh là gì? Tôi thực sự không hiểu, bên tôi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Du Kinh Hồng đâu cả."
Charlie nhanh chóng nói: "Không phải Du Kinh Hồng, mà là một nhóm người khác."
Fude càng khó hiểu: "Vậy thì tôi không biết. Hiện tại bên phía tôi không phát hiện điều gì cả. Sao vậy, các người đã bị một nhóm người khác tấn công rồi sao?"
Charlie giận dữ nói: "Đúng vậy, tình hình hiện tại là chúng tôi vẫn không thể tìm ra vị trí của họ, đây là điều tồi tệ nhất, tôi thực sự rất tức giận, tại sao lại có người giúp đỡ vào lúc này chứ? Chi viện của Cục Hồng Thuẫn sao?"
Fude thờ ơ nói: "Vậy thì có cần tôi đi qua giúp anh không? Nhưng nếu tôi qua thì ở đây sẽ không có người canh giữ. Nếu Du Kinh Hồng đi qua bên này thì sẽ trốn thoát thành công."
Charlie nhanh chóng nói: "Bây giờ Du Kinh Hồng đang ở bên chúng tôi, có lẽ sẽ không đi qua cổng chính đây, cho nên dù anh có đi qua, bọn họ cũng sẽ không thể chạy thoát, nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là tôi không biết đối phương đang ở đâu, hơn nữa kỹ thuật bắn súng của đối phương rất chuẩn xác, bất cứ ai xuất hiện vào lúc này đều sẽ bị bắn nổ đầu!"
Fude có chút kinh ngạc nói: "Có thể khiến anh nói ra những lời như vậy, xem ra đối phương rất mạnh, tình huống bên người ước chừng rất khó khăn, nếu đã như thế thì tôi sẽ qua bên anh trước, để xem rốt cuộc là ai đối đầu với chúng ta."
Charlie nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhanh lên, nếu tìm được bọn chúng thì để lại một tên còn sống, tôi muốn biết rốt cuộc ai đến cứu Cục Hồng Thuẫn!"
Fude nở nụ cười: "Tôi biết rồi, dù sao chúng ta cùng nhau làm việc nhiều năm như vậy rồi mà."
Fude nói xong liền cúp điện thoại, sau đó đưa người của mình đi vòng ra cửa sau, nhưng vừa mới định đi tìm đám Đường Trảm, Đường Trảm đã xuất hiện ở trước mặt bọn chúng.
Đường Trảm đứng giữa đường, dửng dưng nhìn Fude.
Lúc này, sau khi nhìn thấy Đường Trảm, trên mặt Fude lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ người mình sắp đối mặt lại thực sự là một trong tứ đại thiên vương của Long Môn.
Anh ta nhanh chóng dừng lại, lúc này cuối cùng anh ta cũng biết Charlie đã gặp ai, sở dĩ khó khăn là vì đối thủ rất mạnh.
Mà bây giờ anh ta thậm chí không có dũng khí nổ súng, bởi vì anh ta biết nếu nổ súng, kết quả cuối cùng sẽ là chết dưới tay Đường Trảm.
Anh ta biết Đường Trảm có uy lực như thế nào và Đường Trảm có thể có thủ đoạn tấn công gì, anh ta chỉ có thể nở một nụ cười xấu hổ rồi vội vàng đi lên, nhưng cũng không dám đến quá gần Đường Trảm: "Hóa ra là tứ đại thiên vương của Long Môn, tôi còn tưởng là ai có thể khiến Charlie thành như thế này chứ."
Đường Trảm dửng dưng nói: "Làm sao vậy, các người không định động thủ sao?"
Fude nhanh chóng lắc đầu: "Chúng tôi đều biết thực lực của tứ đại thiên vương của Long Môn mà. Loại thực lực này nhất định không phải thứ chúng tôi có thể chống lại, cho nên chúng tôi đầu hàng, vô luận như thế nào, chúng tôi cũng không có cách nào đánh bại được anh cả."
Đường Trảm cười nói: "Đừng nhát gan như thế, anh cũng biết mục đích tôi tới đây là gì, hơn nữa các người đã biết tôi đang ở Hoa Hạ, cho nên tôi không thể để cho các người rời khỏi Hoa Hạ được."
Sắc mặt Fude thay đổi rất nhiều, anh ta biết ý của Đường Trảm, đương nhiên anh ta đoán được rồi. Đường Trảm rõ ràng là một trong Tứ Đại Thiên Vương của Long Môn, từ khi Diệp tư lệnh rời đi, cả Long Môn sắp sụp đổ, đương nhiên anh ta biết điều này. Nhưng anh ta cũng biết mặc dù Long Môn sắp sụp đổ thì tuyệt đối không phải là thứ mà họ có thể chống lại.
Điều quan trọng nhất là thực lực của Đường Trảm vẫn ở đây, uy danh của Tứ Đại Thiên Vương vẫn còn đó, không biết là phải giết bao nhiêu người, trên tay dính bao nhiêu máu mới có thể có được uy danh đó.
Mặc dù bây giờ Đường Trảm trông giống như một đứa em trai nhỏ bên nhà, nhưng anh ta biết khi Đường Trảm giết người, tuyệt đối sẽ không bao giờ nương tay.
Nhưng lúc này nghe xong lời của Đường Trảm, anh ta lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Trảm, tuy rằng tôi biết thực lực của anh rất mạnh, nhưng anh tự mình nghĩ đi, nếu lúc này anh ra tay với tôi, có phải là hơi quá đáng rồi không, dù sao chúng ta đều ở dưới trướng Long Môn mà."
Đường Trảm cười khúc khích: "Các người ở dưới trướng Long Môn sao? Tại sao tôi không biết, tất cả những gì tôi biết là các người chỉ là thuộc hạ của Lộ Á, tôi nói đúng không? Những việc làm bia đỡ đạn này đều là do đám Aidra các người làm, dù sao mấy nhiệm vụ không mang tính kỹ thuật và khiêu chiến đều được giao cho các người mà.”
Đương nhiên Đường Trảm biết tuy nói Aidra này là tổ chức dưới trướng Long Môn, nhưng trên thực tế cũng chỉ nghe lời một mình Lộ Á, các thiên vương khác dù có nói gì thì chúng cũng không nghe.
Đây là chân chó của Lộ Á, và bây giờ trong thời khắc sinh tử này, Fude lại lôi chuyện bọn họ đều ở dưới trướng Long Môn ra nói chuyện.
“Cho nên bây giờ anh nói các anh là tổ chức dưới trướng Long Môn, tôi thật sự không đồng ý. Dù sao thì cho tới nay tôi thật sự không có yêu cầu các người làm một nhiệm vụ nào cả.” Đường Trảm lấy ra một khẩu súng lục.