Thần Cấp Ở Rể

Chương 74: Loạn quyền đá chết ông sư phó




Bạch Nhạn Phi thấy Diệp Vô Phong đánh chết một người trong đó, vui vẻ không để ý tới thương thế đang đau nhức của mình, kêu một tiếng hay: “Diệp Vô Phong, anh quá tuyệt vời." Trong lòng của cô ấy hiểu rõ, trận đấu này đã nắm chắc phần thắng.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Thư Âm ánh lên nước mắt của sự vui vẻ, cô không nghĩ tới, lại có một ngày, người chồng được công nhận là phế vật, vậy mà biến thành chúa cứu thế mạnh mẽ như vậy. Đến ngay cả thiên kim hào môn như Bạch Nhạn Phi, cũng ngưỡng mộ chồng mình không thôi.
Tiết Phi cũng thở phào một hơi, vừa rồi tim gan sắp nhảy luôn ra ngoài. Thẳng đến khi Diệp Vô Phong giải quyết một người trong đó, đối phương không đứng lên, hiển nhiên đã thua. Tốt nhất là hãy xử lý hết bọn kia đi.
Diệp Vô Phong đánh chết Vưu Tứ Bảo, Địa Sát Ngũ Tinh tán loạn, anh hừ lạnh một tiếng, nếu như năm người này liều mạng dùng hết toàn bộ sức lực, mình anh cũng chẳng có cách nào. Đáng tiếc, người có công phu cao nhất trong nhóm là Triệu Thiên Sư lại sụp đổ trốn tránh, để cho năm người liên thủ cũng sụp đổ theo.
Diệp Vô Phong thừa dịp đối phương kinh hãi bèn hạ đòn sát thủ, rèn sắt khi còn nóng, anh sải bước xông lên về phía trước, lập tức như hổ gặp bầy dê. Đuổi kịp thân thể cồng kềnh của Vệ Ngũ Tinh, tay phải như móc thép, chộp về cột sống sau lưng Vệ Ngũ Tinh, sau khi ngón tay của anh chạm đến cơ thể của Vệ Ngũ Tinh, lập tức đâm thật sâu vào trong cơ thể Vệ Ngũ Tinh, vào lúc này, ngón cái và ngón trỏ đã bóp lấy đốt sống thứ năm của Vệ Ngũ Tinh, sau đó mạnh mẽ kéo về sau!
Vừa rồi Vệ Ngũ Tinh thấy anh bốn Vưu Tứ Bảo bỏ mình, còn chưa tỉnh lại từ trong bi thương, khi Diệp Vô Phong đột nhiên lẻn đến phía sau anh ta, rồi tóm lấy cột sống của anh ta, lập tức hôn của Vệ Ngũ Tinh bay lên trời, anh ta phát hiện đối thủ bắt lấy đốt thứ năm của cột sống của mình, trong lòng lập tức lạnh lẽo, tiếc nuối nhắm mắt lại, bởi vì anh ta hiểu rõ khỗng giữ được cột sống, anh ta vận lực chống lại, hi vọng dùng lực đẩy Diệp Vô Phong ra. Nhưng khi xoay chuyển trời đất, chỉ nghe răng rắc một tiếng! Có tiếng hét thảm a, cơ thể Vệ Ngũ Tinh bị quẳng xuống đất, giật giật mấy cái: “Anh cả, báo... Thù!"
Diệp Vô Phong xử lý Vệ Ngũ Tinh xong, thì lùi về sau, lại nghe thấy Văn Tam Đa lao tới."Em Năm?" Ánh mắt Triệu Thiên Sư đỏ như máu, em Tứ vừa mới chết, em Năm cũng chết. Trong một giây đồng hồ, đã mất hai anh em cùng chung hoạn nạn: "Thằng nhãi, liều mạng với mày!"
Văn Tam Đa tỉnh táo nhất trong năm người, nhìn thấy Diệp Vô Phong đánh về phía mình, vung tay bắn ra một kim châm vô cùng nhỏ, trong một giây đã bắn về phía cổ họng Diệp Vô Phong! Trên cây Mai Cương châm này chứa đầy kịch độc, có đôi khi loại ám khí cổ xưa này càng khó tránh hơn đạn của hiện đại. Hơn nữa Văn Tam Đa còn chọn thời cơ, thất sự là vừa đẹp, chỉ thấy Diệp Vô Phong xông lên, anh tăng tốc độ của mình lên cực hạn, không thể nghi ngờ, tốc độ này vừa vặn giao thoa với ám khí của đối phương, tốc độ đã không còn là ưu thế! Loại tính toán kỳ diệu này, chỉ có cao thủ ám sát như Văn Tam Đa mới có thể nắm chắc đến chính xác như thế!
"Vô Phong cẩn thận!" Mặc dù Bạch Nhạn Phi đang bị thương, nằm ở nơi đó không thể động, nhưng cô ấy thực sự quan tâm đến an toàn của Diệp Vô Phong, vừa thấy ánh sáng lóe lên đã biết có người động thủ, cô ấy vội vàng nhắc nhở.
Lúc Bạch Nhạn Ph nhắc nhở đã khiến trong lòng Diệp Vô Phong có chuẩn bị, khi Văn Tam Đa vung tay, trong lòng anh rung lên, rồi nhận ra đối phương sắp dùng ám khí. Anh uốn éo cơ thể theo bản năng, cũng chỉ có cao thủ như anh, mới có thể tránh thoát một kích trí mạng trong khoảng cách gần như vậy! Kim châm bay qua đỉnh đầu anh! Bắn rơi một lọn tóc của anh, Diệp Vô Phong gầm thét một tiếng, đột nhiên xoay người lao về phía Văn Tam Đa!
Ám khí làm chậm tiết tấu của Diệp Vô Phong, Lộc Nhị Hữu thấy em ba bị công kích, tranh thủ thời gian tới cứu. Đá một cước về phái ngực của Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong không nói hai lời, cũng dùng một quyền chặn Lộc Nhị Hữu. Ầm ầm! Một luồng khí to lớn bùng nổ!
Nhắc tới giao tình sinh tử của mấy người Ngũ Sát tinh, thấy Diệp Vô Phong đánh quyền tới, quyền phong gào thét, kinh khủng như vậy, chỉ dựa vào Lộc Nhị Hữu rất khó ngăn cản. Vậy mà Triệu Thiên Sư bổ nhào về trước cơ thể anh ta, hai chưởng đồng thời: “Châm lửa đốt trời", muốn cản quyền đó thay anh ta.
Bên này bỗng nghe thấy Văn Tam Đa hét một tiếng phóng toàn bộ ám khí ra. Trong lúc đó, độc châm, tụ tiễn, phi đao, nham thạch cùng lúc lao về phía Diệp Vô Phong.
Một quyền này của Diệp Vô Phong đã động tới Thiên Cương chân lực, lực đạt thiên quân, chỉ cần một kích cũng có thể dễ dàng như bẻ cành khô, Triệu Thiên Sư toàn lực ngăn cản khiến tay tay bị bẻ gãy, sau đó đánh vào đầu Lộc Nhị Hữu làm cho não anh ta chấn động cũng không có vấn đề.
Nhưng những ám khí mà Văn Tam Đa vừa phóng ra lại trở thành phiền phức, mình cũng sẽ trúng mấy châm, lại trúng châm độc sẽ khiến người ta phiền lòng. Rơi vào đường cùng, Diệp Vô Phong chỉ có thể thu tay lại.
Anh hét lớn một tiếng, hai tay vẽ ra hai hình tròn ở hai bên, bỗng nhiên huyễn hóa ra một đạo khí tường ở xung quanh cơ thể của mình, những ám khí kia đánh vào bên trên khí tường nhao nhao gãy rơi. Điều này làm cho Triệu Thiên Sư và Lộc Nhị Hữu trốn được một mạng từ Thiên Cương lực.
Lần này cũng làm cho Triệu Thiên Sư lại phát hiện chiến cơ mới. Lúc đầu năm người bày trận, hiện tại có hai người đã bỏ mình, ưu thế của trận pháp đã không còn sót lại chút gì, mà anh ta phát hiện, có ám khí của Văn Tam Đa phối hợp, bọn họ còn có thể tổ chức tiến công lại lần nữa.
Triệu Thiên Sư gào to một tiếng, anh ta và Lộc Nhị Hữu một trái một phải, một hư một thực kiềm chế Diệp Vô Phong lại, Văn Tam Đa ở bên cạnh đột nhiên phóng ám khí, cái gọi là "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng", phe mình đã lợi dụng tốt điều đó.
Diệp Vô Phong cũng nhìn ra ý đồ của bọn họ, cười lạnh một tiếng: “Bọn chuột nhắt, tôi không muốn biết các anh dở mánh khóe gì, ở trước mặt ông đây đều vô dụng thôi! Đi!" Vào lúc anh nói chuyện cũng chủ động xuất kích, một quyền đánh về mặt của Triệu Thiên Sư.
Triệu Thiên Sư không dám đỡ, thân thể nhanh chóng thối lui, Lộc Nhị Hữu ở sau lưng dịch chuyển rồi lập tức đuổi theo. Anh ta biết mình tay không tấc sắt tuyệt nhiên không phải đối thủ của Diệp Vô Phong, đột nhiên nhấc tay, trên đầu ngón tay có thêm một món vũ khí là cái móc thép rồi móc về phía giữa lưng của Diệp Vô Phong.
Đột nhiên Văn Tam Đa đè thấp cơ thể, xoay cong người, đột nhiên bắn ra một cái tên nỏ từ sau lưng, mũi tên cũng có kịch độc, khi bắn trúng chỉ cần gặp máu là chết.
Diệp Vô Phong cảm giác lực ở khắp mọi nơi, thân thể của anh hướng về phía trước, đã cảm nhận được công kích phía sau lưng, nhưng anh không quay đầu, tung chân lên đá một cước, đá bay Lộc Nhị Hữu đang tập kích sau lưng, lúc này tên nỏ của Văn Tam Đa vừa bay đến chính xác cắm thẳng vào người Lộc Nhị Hữu.
"A!" một tiếng hét thảm, Lộc Nhị Hữu quay đầu nhìn Văn Tam Đa một cái, không nghĩ tới mình lại chết trong tay em ba.
"Anh hai!" Văn Tam Đa tới ôm lấy Lộc Nhị Hữu, muốn cho anh ta ăn thuốc giải. Tiếc rằng anh ta trúng tên quá sâu, đầu mũi tên đã đâm rách trái tim, dù không có độc tiễn thì anh ta cũng không sống được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.