La Tử Nghiệp nghe thấy tiếng xe, cười nói: "Lão đại, tôi không nhìn lầm người mà. Nếu sau này có cơ hội, tôi vẫn nguyện ý làm lính của cô."
Bùm!
Một viên đạn xuyên thẳng vào cổ tay anh ta, chiếc điện thoại của anh ta rơi xuống đất, vỡ tan tành.
La Tử Nghiệp chỉ thờ ơ nhìn người bên dưới, rồi lại chĩa súng bắn tỉa vào một vệ sĩ mà bắn!
Đương nhiên anh ta cũng biết vòng vây mình có thể né tránh càng ngày càng nhỏ, hiện tại tất cả vệ sĩ đều vây quanh anh ta dưới tàng cây, anh ta không có cách nào nhúc nhích được.
Tất cả những gì anh ta có thể làm bây giờ là giết thêm một người nữa trước khi chết.
Bùm!
Vừa bắn chết một tên vệ sĩ, một tên bắn tỉa trực tiếp bắn qua vai anh ta, anh ta loạng choạng sắp ngã xuống, cách mặt đất hơn mười mét, ngã xuống có lẽ sẽ chết ngay tại chỗ.
Anh ta không sợ chết, nhưng vẫn có khát vọng sống sót mãnh liệt, nên dù không dùng tay được, anh ta vẫn cố gắng tựa mạnh đầu vào thân cây để không bị ngã từ trên cây xuống.
Chỉ là, phương pháp này chỉ làm chậm thời gian chết của chính mình, anh ta biết cuối cùng cũng không thoát chết dưới tay những người này.
Khẩu súng bắn tỉa cũng rơi xuống đất, anh ta không còn sức chiến đấu với những người bên dưới, thậm chí còn không cầm được khẩu súng lục mà anh đã chuẩn bị cho mình.
Hai bàn tay của anh ta đều đã bị phế bỏ.
La Tử Nghiệp mỉm cười, anh ta nhìn lên bầu trời, đúng lúc này, một viên đạn bắn thẳng qua người anh ta, anh ta loạng choạng ngã xuống, va chạm liên tục vào cành cây, cuối cùng lộn nhào ngã xuống đất.
Lúc này, đám vệ sĩ xung quanh đều vây quanh, bọn họ đều rất cao hứng, bởi vì từ trước đến giờ địch nhân cứ ở mãi bên ngoài, rốt cuộc cũng bắt được một người.
Ít nhất thì đây là một bước đột phá.
Nhưng quản gia Tần lúc này đã vội vàng đi tới, khi nhìn thấy La Tử Nghiệp đã biến dạng không thể nhận ra, ông ta đột nhiên hít một hơi thật sâu: "Hắn còn sống không?"
“Tôi không biết, nhưng có thể cứu thử, có lẽ có thể cứu được đấy.” Một vệ sĩ trả lời.
Quản gia Tần lãnh đạm nói: "Đây là kẻ thù, tại sao chúng ta phải giải cứu hắn chứ? Như vậy không phải quá ngu ngốc sao? Cứ giết hắn đi."
Một tên vệ sĩ lập tức lấy khẩu súng lục của mình ra chĩa vào đầu La Tử Nghiệp, anh ta có chút không chắc liệu La Tử Nghiệp đã chết chưa, nhưng nếu muốn chắc chắn rằng La Tử Nghiệp đã chết thì anh ta cứ bắn tiếp thôi.
Chỉ là kẻ thù mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, một người đi ra, lãnh đạm nói: "Đừng bắn, Lão Mộ nói giữ người này lại."
Nghe xong, Quản gia Tần cau mày quay đầu nhìn Diệp Vô Phong: "Ý của cậu là gì? Cậu có biết đây là kẻ thù của chúng ta không? Cậu muốn bao che cho kẻ thù này sao?"
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Ông lầm rồi, tôi không phải tới cứu người, tôi chỉ đang truyền đạt ý của lão Mộ thôi."
"Lão Mộ muốn làm gì? Đây chỉ là kẻ địch, hắn đã giết rất nhiều anh em của chúng ta. Nếu hắn không chết, làm sao tôi có thể ăn nói với bọn họ chứ."
Diệp Vô Phong chỉ nhún vai: "Tôi chỉ truyền đạt ý tứ của lão Mộ, ông muốn làm gì là việc của chính ông, tôi nói xong rồi, đi đây."
Quản gia Tần không ngờ Diệp Vô Phong lại lưu manh như vậy, nhưng nhìn thấy Diệp Vô Phong thật sự rời đi, ông ta hít sâu một hơi, vẻ mặt ảm đạm.
"Rốt cuộc đang làm cái quỷ gì thế? Lão Mộ rõ ràng sẽ không quan tâm nhiều chuyện như vậy. Tại sao lúc này lại muốn đi cứu kẻ thù?" Quản gia Tần rất bối rối.
Nhưng ông ta cũng biết nếu thật sự là mệnh lệnh của lão Mộ, ông ta chỉ có thể thi hành, về phần làm cái gì, cũng không phải là chuyện ông ta có thể nghĩ tới.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem đây là lời lão Mộ nói, hay là chính Diệp Vô Phong đang mượn danh nghĩa để bao che kẻ địch.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Diệp Vô Phong chắc sẽ không đến mức hãm hại ông ta, bởi vì chỉ cần gọi điện thoại là có thể hỏi được loại chuyện này rồi mà.
Cuối cùng ông ta cũng nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh: "Tìm bác sĩ qua đây, có thể cứu được thì cứu, nếu không được thì cứ để ở đây."
Mặc dù sau khi nghe lời này, người vệ sĩ tỏ ra rất miễn cưỡng, nhưng anh ta vẫn làm theo lời của Quản gia Tần.
Quản gia Tần mặc kệ La Tử Nghiệp, nhanh chóng đi theo Diệp Vô Phong, chặn Diệp Vô Phong lại: "Cậu thật sự muốn đối đầu với tôi sao?"
Diệp Vô Phong nhìn Quản gia Tần cười nói: "Tôi không biết ông nói như vậy là có ý gì."
"Có ý gì sao? Không biết sao? Ngay từ đầu cậu đã có ý kiến với tôi rồi, tôi thật sự không nên để cậu tới nơi này." Quản gia Tần lúc này đã vô cùng hối hận, nếu như ông ta sớm biết sẽ có nhiều chuyện như vậy, ông ta sẽ không cho Diệp Vô Phong vào nhà họ Triệu rồi.
Nếu như Diệp Vô Phong không đến nhà họ Triệu, thì sẽ không có tiểu quản gia như vậy lắc lư ở trước mặt ông ta, mặc dù biết thân phận của mình sẽ không bị uy hiếp, nhưng ông ta vẫn thấy rất chướng mắt.
Diệp Vô Phong lúc này mới tỏ vẻ vô tội: "Tôi thật sự không biết mình đã làm sai cái gì. Nếu tôi thật sự làm sai, ông cứ nói thẳng, tôi sẽ khiêm tốn chấp nhận."
Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Vô Phong, Quản gia Tần lập tức tức giận, nhưng ông ta cũng không thể biết Diệp Vô Phong đã làm gì.
Ông ta biết mình đã đuối lý, khi bắt kẻ đột nhập, ông ta đúng là muốn giết Diệp Vô Phong, lúc đó Diệp Vô Phong đã hình thành mối hận thù với ông ta.
Ông ta đương nhiên biết chuyện này, cho nên cũng không nói ra được.
Diệp Vô Phong cười nói: "Nếu như không có việc gì, tôi đi về trước đây."
Quản gia Tần nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cũng không nói nhiều lời, chỉ có thể căm hận rời khỏi nơi này.
Trong bệnh viện gần nhà họ Triệu, Diệp Vô Phong đang đứng bên cạnh La Tử Nghiệp, trong khi La Tử Nghiệp đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt nhắm nghiền. Tất cả vết thương đều đã được xử lý, có thể coi như đã được cứu mạng, nhưng bác sĩ cũng nói muốn tỉnh lại còn phải phụ thuộc vào vận may.
Nói cách khác, bây giờ La Tử Nghiệp có thể trở thành một người thực vật.
Nhìn La Tử Nghiệp một cách đầy xúc động, anh biết bây giờ La Tử Nghiệp đã trở nên như thế này, bên cạnh Du Kinh Hồng càng có ít người hơn.
"Cả đội của cục Hồng Thuẫn đã mất hơn phân nửa như thế này. Các người có hơi quá nực cười không? Thực lực của các người không chỉ có vậy mới đúng." Diệp Vô Phong bất lực nói.
Chỉ là bây giờ La Tử Nghiệp không thể nghe thấy anh nói gì.
Diệp Vô Phong nhanh chóng rời khỏi nơi này, Du Kinh Hồng lập tức đến nơi, nhìn thấy La Tử Nghiệp, cô ta hít sâu một hơi.
La Tử Đàn vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy em trai mình đã trở nên như thế này, anh ta nắm chặt tay lại.