Thần Cấp Ở Rể

Chương 758: Bá Vương Thương của lão Mộ




Nhất thời những vệ sĩ này nghe vậy đều hoảng sợ, bọn họ nhanh chóng đi theo lão Mộ, bọn họ biết những gì Triệu Lỗi Phong nói nhất định không phải là lời nói đùa.
Nếu Lão Mộ thật sự vì trận chiến này mà chết, Triệu Lỗi Phong nhất định sẽ khiến bọn họ an táng cùng ông ta, bọn họ đều hiểu rõ điều này.
Vì vậy, bọn họ lập tức liều lĩnh lao về phía trước, ai nấy cũng đều biết sự nghiêm trọng của vấn đề này.
Diệp Vô Phong nghe thấy tiếng hô bên dưới, lập tức bật cười: "Đúng là không sợ chết, nhưng cũng đúng, dù sao người có tính cách như Triệu Lỗi Phong sẽ không cần mấy tên vệ sĩ sợ chết."
Anh nhấn tất cả các nút trên điều khiển từ xa, lúc này ở tầng dưới liên tục vang lên tiếng nổ, nhiều vệ sĩ bị thương do bom nổ, nhiều người bị gãy tay chân, một số người thiệt mạng.
Trong lúc nhất thời, cả tòa nhà giống như là một địa ngục trần gian, nhưng tốc độ của lão Mộ vẫn rất nhanh, bom mìn cũng không làm ông ta bị thương.
Tuy nhiên, cũng là bởi vì tiếng động của ông ta khi lên lầu rất thấp, cho nên Diệp Vô Phong hoàn toàn không nghe được vị trí của lão Mộ.
Khi anh đang lắng tai nghe, một cây thương dài đã chui ra và đâm vào đầu anh. Diệp Vô Phong đã cảnh giác, nhưng tốc độ của trường thương quá nhanh, khiến anh trở tay không kịp, lệch đầu sang trái một chút, hai tay đồng thời giơ lên, anh biết vị trí tấn công kế tiếp của cây trường thương.
Vẫn là vị trí đầu, sau khi trường thương không đâm trúng, cũng không hề bị thu hồi, mà là đảo về phía đầu của anh.
Diệp Vô Phong cảm thấy cánh tay của mình bùng lên một trận đau đớn, tiếp theo là cơn đau dữ dội, Diệp Vô Phong cười gằn: "Thật sự rất lợi hại, Bá Vương Thương!"
Tất nhiên Diệp Vô Phong biết sức mạnh của Bá Vương Thương, nhưng điều anh không ngờ là lão Mộ thực sự đang chơi Bá Vương Thương, mà lại còn xuất quỷ nhập thần như thế.
Diệp Vô Phong chỉ có thể lui về phía sau để tránh những cú đâm của Bá Vương Thương, hai tay của anh vẫn rất đau, anh cần giảm tốc độ.
Lấy dao găm ra, anh trực tiếp ném dao găm ra ngoài.
Con dao găm được nối với sợi dây thép, sau khi con dao găm ném ra ngoài, nó đã bị trường thương của lão Mộ đánh bay, sau đó lại trở lại tay của Diệp Vô Phong.
Cả hai giữ khoảng cách rất an toàn, nhưng Diệp Vô Phong biết rằng các tay súng bắn tỉa xung quanh đã khóa chặt anh. Khi anh dừng lại, các tay súng bắn tỉa sẽ nổ súng mà không chút do dự, vì vậy sau khi anh đã lùi về sau đến một khoảng cách an toàn, anh cũng không dừng lại, mà là giẫm những bước chân hết sức kỳ lạ, khiến các tay súng bắn tỉa không thể vào tập trung vào anh được.
Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn lão Mộ: "Tôi thật không thể ngờ rằng lão Mộ không chỉ giỏi Thái Cực Quyền, mà ngay cả Bá Vương Thương cũng đã đạt đỉnh cao rồi. Tôi thật sự rất khâm phục. Nếu như ông không phải người nhà họ Triệu, thì ước chừng bây giờ cũng đã là một tông sư võ học được người ta kính trọng rồi."
Lão Mộ chỉ thờ ơ nói: "Những thứ này đều là không thực tế, tôi đã là người của Nhà họ Triệu rồi, tôi cũng đã từng nói phải bảo vệ gia chủ Nhà họ Triệu chu toàn, tôi nói được là phải làm được. Hơn nữa nếu không có hai vị gia chủ trước của nhà họ Triệu thì tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay, bọn họ đã cứu mạng tôi, tôi dùng tính mạng báo đáp không phải là chuyện bình thường sao?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Đương nhiên là bình thường, nhưng ông lại không biết rốt cuộc Nhà họ Triệu đã làm cái gì ở bên ngoài, mà cho dù làm cái gì, tôi đoán ông cũng sẽ không để ý nhiều. Dù sao đối với ông mà nói, bảo vệ tốt người đứng đầu nhà họ Triệu là được rồi, và việc người nhà họ Triệu làm ở bên ngoài không liên quan gì đến ông."
Đương nhiên, lão Mộ biết Diệp Vô Phong đang nói cái gì, nhưng ông ta vẫn luôn có loại suy nghĩ này khi ở nhà họ Triệu.
Vì vậy, có thể coi Diệp Vô Phong đã nói trúng tâm tư của ông ta.
Diệp Vô Phong phát hiện một chỗ không thể bắn tỉa, liền dừng lại, thờ ơ nhìn về phía lão Mộ: "Ông đúng là tự lừa mình dối người đấy, lão Mộ."
Lão Mộ chĩa trường thương về phía Diệp Vô Phong: "Đừng nói nhảm nữa, tôi tự có nguyên tắc của chính mình."
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Đúng vậy, nguyên tắc của ông là chỉ làm theo lời mình nói, không quan tâm người mình muốn bảo vệ là người tốt hay kẻ xấu."
Lão Mộ im lặng, trong lòng có chút cáu kỉnh, đây là chuyện đã nhiều năm không xảy ra, nhất là trước mặt một người trẻ tuổi như Diệp Vô Phong, tâm trạng của ông ta đã thay đổi.
Diệp Vô Phong hít sâu một hơ: "Kỳ thật tôi muốn giết ông rất đơn giản, nhưng tôi luôn cho rằng cậu là người có điểm mấu chốt, cần có tư chất mà một người tập võ cần phải có."
Lão Mộ thu hồi trường thương, trong mắt hiện lên một chút bối rối mờ mịt, nhưng lúc này, đám vệ sĩ phía dưới lần lượt xông lên, lập tức chĩa súng lục về phía Diệp Vô Phong.
Họ đã hy sinh rất nhiều đồng đội dọc đường đi, lúc này họ chỉ muốn giết Diệp Vô Phong và trả thù cho đồng đội.
Nhưng bọn họ không nổ súng trước, bởi vì hiện tại lão Mộ đang đối chiến với Diệp Vô Phong, bọn họ đều đang chờ mệnh lệnh từ lão Mộ.
Lúc này, Diệp Vô Phong đã bị bao vây, bên ngoài cũng có lính bắn tỉa, cho nên Diệp Vô Phong không thể rời đi.
Lão Mộ nhìn Diệp Vô Phong: "Cậu đầu hàng đi, tôi có thể hứa tha mạng cho cậu, tôi dùng tính mạng của mình để cam đoan.”
Diệp Vô Phong cười nói: "Vậy ý của ông là tôi nhất định sẽ thua ông đúng không?"
Lão Mộ thở dài nói: "Hà cớ gì cậu phải ngoan cố như thế, cậu cũng biết, hiện tại cậu đã bị bao vây, cho dù là toàn bộ tòa nhà hay là bên ngoài, đều đã có rất nhiều vệ sĩ và lính đánh thuê vây quanh rồi, lính tập kích cũng đều đang nhắm vào cậu, chỉ cần cậu dám ló đầu ra, bọn họ sẽ dám bắn.”
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Thật ra các người đã tính toán sai một chút. Các người chỉ tính tới việc tôi ở nhà họ Triệu, nhưng có bao giờ tính tới việc sẽ có người tiếp ứng tôi ở bên ngoài chưa?”
Lão Mộ lắc đầu: "Không thể nào, bây giờ Du Kinh Hồng lo cho bản thân cho chưa xong, rất nhiều thành viên trong đội của cô ta đã gặp tai nạn, hơn nữa đề phòng cô ta thực sự tới hỗ trợ cậu, chúng tôi cũng đã phái một số người tới bệnh viện, bây giờ có lẽ cô ta đang bận giết những người đó rồi."
Diệp Vô Phong chợt nhận ra: "Vậy ông thật sự cho rằng tôi đến từ Cục Hồng Thuẫn ư?"
Lão Mộ sửng sốt một chút: "Không phải sao?"
Diệp Vô Phong cười nói: "Thật ra là ông đã làm sai rồi. Cục Hồng Thuẫn và tôi chỉ là quan hệ hợp tác, chờ một lát ông sẽ biết thân phận thật của tôi thôi."
Vừa dứt lời, cách đó không xa liền vang lên một tiếng nổ lớn.
Vẻ mặt của lão Mộ thay đổi, ông ta quay lại nhìn về phía cổng, không thể đoán ra ai sẽ hỗ trợ Diệp Vô Phong vào lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.