Thần Cấp Ở Rể

Chương 762: Trận quyết đấu đỉnh cao




Cũng chính vì vậy mà khi có người nguyện ý đứng vào vị trí chỉ huy Long Môn, không có người nào có thể thuyết phục được tứ đại thiên vương.
Vị trí chỉ huy của Long Môn đã bị bỏ trống, như thể Long Môn sắp xong đời.
Và tất cả những điều này là do Diệp Vô Phong gây ra.
Cho nên Lộ Á trách móc Diệp Vô Phong là chuyện bình thường, Diệp Vô Phong đương nhiên biết chuyện này, nên anh chỉ nghiêm túc nói: "Tôi có lỗi với Long Môn, nhưng ngay từ đầu tôi đã nói rồi, tôi rời khỏi Long Môn, không mang theo thứ gì cả, tất cả đều để lại cho các người, tôi chỉ tay trắng ra đi thôi."
Lộ Á giễu cợt: "Không mang theo thứ gì ư? Mọi thứ trên người anh đều do Long Môn giao cho anh. Nếu anh thật sự để lại tất cả, vậy thì tính mạng của anh cũng nên để lại."
Diệp Vô Phong nhún vai: "Vậy chuyện này không có gì để nói nữa."
Lộ Á cười khẩy nói: "Đương nhiên tôi không tới đây nói cho anh chuyện này, tôi tới đây để giết anh."
Nhất thời, các thành viên khác của Lộ Á cực kỳ căng thẳng nhìn Diệp Vô Phong, họ đã giữ trạng thái tốt nhất rồi, họ cực kỳ hiểu rõ người trước mặt mình là ai, cho nên nếu không cẩn thận sẽ bị Diệp Vô Phong giết chết ngay.
Lộ Á đối mặt với Diệp Vô Phong, nhanh chóng tung ra một quyền, anh ta biết thực lực của Diệp Vô Phong, cho dù không gặp nhau hơn một năm, thực lực của anh ta đã tiến bộ rất nhiều, nhưng anh ta vẫn không dám khinh thường Diệp Vô Phong.
Anh ta biết thiên phú của Diệp Vô Phong nhất định tốt hơn mình, cho nên anh ta không nghĩ tới việc thực lực của Diệp Vô Phong trong một năm trở lại đây sẽ thụt lùi, hay là giậm chân tại chỗ.
Thực lực của Diệp Vô Phong vẫn đang không ngừng tiến bộ như anh ta.
Ầm!
Nắm đấm của Diệp Vô Phong và Lộ Á va vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên ngay lập tức, Diệp Vô Phong và Lộ Á đều lùi lại hai bước, nhưng lại dùng tốc độ nhanh nhất để tiếp tục ra tay.
Sau khi Diệp Vô Phong nghiêng người tránh nắm đấm của Lộ Á, một bàn chân đã phóng về phía Lộ Á, nhưng Lộ Á đã chuẩn bị sẵn sàng, vì vậy anh ta dùng một tay chặn ngay trước mặt và loại bỏ sức mạnh của bàn chân.
Anh ta nắm lấy bắp chân của Diệp Vô Phong, ném nó lên trên và ném cả cơ thể của Diệp Vô Phong ra xa, Diệp Vô Phong đã bay lên khoảng ba mét, nhưng khi hạ xuống, anh đã đã tát vào đầu Lộ Á.
Lộ Á lùi về phía sau và đá vào chỗ mà Diệp Vô Phong sắp ngã xuống.
Diệp Vô Phong vỗ tay vào trong không khí, đồng thời xoay người tung ra một cước.
Ầm!
Sau khi đối mặt với nhau, cả hai bên đều lùi lại rất nhiều, Diệp Vô Phong nhìn Lộ Á, đương nhiên anh biết thực lực của Lộ Á đã mạnh hơn so với lúc trước.
Lộ Á chế nhạo và nói: "Quả nhiên vẫn lợi hại như thế, bản thân chỉ huy của Long Môn đã là một biểu tượng mạnh mẽ, ngay cả khi anh không còn là người chỉ huy của Long Môn, sức mạnh của anh vẫn rất mạnh, người có thể trở thành chỉ huy của Long Môn nhất định đều là hạng người bất phàm."
Diệp Vô Phong nhún vai: "Anh cũng không tệ, hơn một năm này mà thực lực của anh đã cải thiện rất nhiều. Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi."
Sau khi hai người nói chuyện xong, lại lần nữa ra tay, và lần này cả hai đều rút dao găm ra, nhưng Diệp Vô Phong đang cầm một con dao trong tay, còn Lộ Á thì cả hai tay đều đang cầm dao.
"Thay đổi phương thức tấn công sao? Xem ra một năm này anh đã thay đổi rất nhiều để thoát khỏi cái bóng của tôi." Diệp Vô Phong cười nói.
Hai người lại chiến đấu, và cường độ kịch liệt đến mức chỉ có thể dùng từ hoa mắt chóng mặt để hình dung, tốc độ ra tay của hai người đều rất nhanh, đầu tiên là họ di chuyển trong công viên, v toàn bộ công viên đều có dấu vết của trận chiến giữa Diệp Vô Phong và Lộ Á.
Những cây lùn bị chặt đứt, bồn hoa đổ rạp, thậm chí đài phun nước trong vườn cũng bị cú đấm của Diệp Vô Phong đập vỡ.
Các thành viên bên Lộ Á ở một bên nhìn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đương nhiên họ biết thực lực của Lộ Á rất mạnh, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy tình huống anh ta dốc toàn lực chiến đấu như vậy.
Vì vậy, tất cả đều rất sửng sốt, hoàn toàn không biết hai người Diệp Vô Phong đã được huấn luyện như thế nào.
Lúc này Diệp Vô Phong và Lộ Á đã đến một tòa nhà, vách tường bị đấm xuyên thủng, nứt toác, cửa sổ bật tung và mọi thứ đều vỡ nát.
Diệp Vô Phong ném con dao găm ra, sau đó kéo dây thép lại, toàn bộ bức tường của ngôi nhà bị cắt làm đôi, Lộ Á nghiến răng nghiến lợi, con dao găm trên tay không ngừng chống lại sợi dây thép đang lao nhanh đến.
Anh ta biết khả năng cắt của những sợi dây thép này rất lớn, nếu mình rút dao găm ra thì chắc chắn sẽ bị cắt làm đôi.
Anh ta nhìn Diệp Vô Phong rồi nhanh chóng lao về phía Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong hai tay nắm chặt, kéo lấy sợi dây thép, tự mình xông về phía Lộ Á.
Cả hai chân và hai nắm đấm đều liên tục được tung ra, cả tấn công và phòng thủ!
Diệp Vô Phong nhanh chóng nắm lấy Lộ Á và lao ra khỏi tòa nhà từ cửa sổ trên tầng ba, hai bên tách ra ngay lập tức.
Các vũ khí đều đã được trao đổi trong trận chiến, vì vậy cả hai người đã rơi xuống đất.
Lộ Á lấy ra khẩu súng lục, và Diệp Vô Phong cũng lấy ra khẩu súng lục.
Cả hai tiếp tục né sang một bên, viên đạn bay sượt qua họ, thậm chí còn suýt bắn trúng họ.
Sau khi hết đạn của súng lục, họ lại thay thành súng bắn tỉa.
Cuộc chiến giữa hai người vẫn chưa dừng lại.
Tây Hồng chỉ ngạc nhiên khi nhìn thấy tất cả những điều này, nhưng nhanh chóng đẩy Lạc Hà ở bên cạnh mình: "Đúng rồi, suýt nữa tôi quên nói với cậu, Bạch Trảm đã bị Diệp Vô Phong đánh bị thương, bây giờ đang nằm bên kia.”
Lạc Hà nghe vậy liền trợn tròn mắt: "Nếu như anh nói muộn hơn một chút là chúng ta có thể đã vứt bỏ anh ta rồi."
Tây Hồng gãi đầu ngượng ngùng nói: "Thực sự xin lỗi, đến bây giờ tôi mới nhớ ra, ai bảo cuộc chiến của hai người này phấn khích như vậy chứ? Làm tôi quên hết mọi chuyện."
Lạc Hà vội vàng chạy theo hướng Tây Hồng chỉ.
Tây Hồng tiếp tục đẩy Cô Vụ: "Anh nói xem chúng ta nên đi lên giúp đỡ không. Xem ra lão đại và Diệp Vô Phong bất phân thắng bại rồi. Tôi nghĩ chỉ cần chúng ta ra tay, chúng ta nhất định có thể giết chết hắn."
Cô VỤ thờ ơ nói: "Nếu đi thì anh đi đi. Dù sao lão đại cũng đã nói rồi, bảo chúng ta cứ ở đây chờ trước."
Tây Hồng nghe xong chỉ có thể nhún vai: "Quên đi, chúng ta cứ nghe lời lão đại, dù sao lão đại nói gì cũng đúng."
Cô Vụ lạnh nhạt đáp: "Chắc là lão đại biết rằng nếu chúng ta hành động, sẽ có người khác can thiệp."
Tập Hồng kinh ngạc nói: "Ý anh là Đường Trảm?"
Cô Vụ gật đầu: "Đúng vậy, Đường Trảm bây giờ đang ở Tây Sơn, vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta. Ước chừng anh ta đã ở gần đây rồi, nhưng vẫn chưa xuất hiện thôi."
Cô Vụ nói xong liền đưa mắt nhìn về một tòa nhà phía xa.
Tiểu quỷ nhanh chóng rụt cổ lại, có chút kinh ngạc nói: "Tên khốn kiếp này vẫn đề phòng như trước, có thể tìm được vị trí của mình."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.