Yêu Tử ngồi ở một bên nói: "Kỹ năng của cậu quá kém nên mới bị người ta phát hiện được, nếu không thì làm sao có khả năng chứ?"
Tiểu Yêu sau khi nghe lời này rất tức giận: "Cậu bớt nói dóc đi, cậu thì biết cái gì, ngay cả lão đại của lão đại cũng khen ngợi kỹ thuật của tôi đấy!"
Yêu Tử nhẹ nhàng nói: "Đó chỉ là lão đại đang an ủi cậu thôi. Ai chẳng biết rằng Du Kinh Hồng là người mạnh nhất về kỹ năng bắn tỉa chứ?"
Tiểu Yêu tức giận nói: "Cậu nói như vậy là quá đáng rồi đấy. Du Kinh Hồng là người của Long Môn của chúng ta hay sao? Cậu đúng là cố tình gây sự mà.”
Yêu Tử nó: "Không phải, nhưng chúng ta cũng biết nhau, hơn nữa cô ấy có quan hệ tốt với Tư lệnh Diệp, nói không chừng cô ấy sẽ thực sự trở thành người của Long Môn đấy."
Tiểu Yêu chỉ tức giận quay đầu lại, anh ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh ta biết mình phải làm gì bây giờ, nhất định không thể bị Yêu Tử ảnh hưởng.
Lúc này Yêu Tử chỉ thờ ơ đứng sang một bên, anh ta phụ trách nổ mìn, hiện tại anh ta đã hoàn thành công việc của mình rồi.
Lúc này, anh ta đang đợi lệnh của Đường Trảm.
"Sao lão đại không tìm thêm thành viên nhỉ? Cậu nhìn bên Lộ Á đi, thuộc hạ có hẳn mười bốn thành viên, và mỗi người trong số họ đều là những người mạnh mẽ, nếu lão đại của chúng ta cũng làm như vậy, chẳng phải có thể cạnh tranh vị trí chỉ huy Long Môn với Lộ Á sao?"
Yêu Tử lắc đầu: “Không thể nào, lão đại sẽ không ngồi lên vị trí chỉ huy của Long Môn, lão đại vẫn luôn muốn Tư lệnh Diệp trở về Long Môn, nếu anh ấy ngồi lên, Tư lệnh Diệp thật sự không có lý do gì để quay lại Long Môn nữa."
Tiểu Yêu gật đầu: "Đúng vậy, mục đích chúng ta đến Hoa Hạ lần này là để lão đại của lão đại trở về Long môn. Nếu như lão đại ngồi lên vị trí chỉ huy của Long môn, vậy thì lão đại của lão đại sẽ không quay trở lại nữa."
Nhưng nói thật, kỹ năng chiến đấu của bọn họ thực sự rất mạnh, vũ khí nóng ở trước mặt bọn họ lại giống như vũ khí cận chiến, tốc độ của hai người đều là như nhau.
Tiểu Yêu xúc động nói: "Lúc đầu, lão đại nói rằng tuy thiên phú của Lộ Á không bằng lão đại của lão đại, nhưng Lộ Á là người chăm chỉ cố gắng nhất. Để đuổi kịp Diệp Vô Phong, có thể nói là anh ta phải huấn luyện cả ngày đêm, lại còn tiếp nhận nhiều nhiệm vụ khó khăn."
Yêu Tử im lặng.
Lúc này Diệp Vô Phong đã rút súng tiểu liên ra và bắn vào Lộ Á.
Nhưng anh cũng biết hiện tại thực lực của Lộ Á đã mạnh hơn rất nhiều, cho nên không thể phân thắng bại với Lộ Á trong thời gian ngắn được.
Súng tiểu liên vẫn không thể quét được Lộ Á, Diệp Vô Phong lấy ra súng bắn tỉa, anh biết bắn tỉa luôn là điểm yếu của Lộ Á, nhưng anh cũng biết khả năng bắn tỉa của mình cũng không mạnh.
Vì vậy, cả hai đều có điểm yếu gần như giống nhau, và chỉ có thể xem ai bù đắp điểm yếu này tốt hơn thôi.
Diệp Vô Phong chạy vào một tòa nhà khác, nhìn về phía cửa sổ của tòa nhà đối diện, từ cửa sổ này có thể nhìn thấy cầu thang của tòa nhà đối diện.
Diệp Vô Phong núp trước bức tường nghe động tĩnh của tòa nhà kia, ngay sau đó anh đã nhanh chóng nghe thấy động tĩnh của tòa nhà đối diện, lập tức chĩa súng bắn tỉa vào cửa sổ đối diện.
Nhưng khi anh thực hiện hành động như vậy, Lộ Á hóa ra cũng làm như thế, trong lúc nhất thời, cả hai bên đều nổ súng, đồng thời né tránh viên đạn của đối phương.
Âm!
Cửa sổ ở cả hai phía đều bị vỡ tung.
Diệp Vô Phong hít sâu một hơi tiếp tục đi lên, anh cũng biết tình huống hiện tại, nếu không dám tiếp tục đi lên, cuối cùng sẽ chỉ bị Lộ Á chiếm cứ điểm cao nhất trước, đối với tay súng bắn tỉa, bị xạ kích ở điểm cao là trường hợp xấu nhất.
Tiếp tục đi lên, lần này anh biết Lộ Á đi lên trước nên khi đi qua cửa sổ, anh ngồi xổm và lăn một vòng rồi mới tiếp tục đi lên.
Anh đến cửa sổ trên tầng ba, lập tức chĩa súng bắn tỉa về phía đối diện, nhưng không thấy bóng dáng của Lộ Á, anh nheo mắt lại, anh chắc chắn rằng bên kia cũng ở cùng tầng với anh.
Anh biết Lộ Á ở đâu, vì thế anh lập tức nổ súng.
Bùm!
Cửa sổ bật tung.
Ngay sau đó, anh lại bắn vào bức tường bên hông, tạo ra một khoảng trống ở mép tường.
Diệp Vô Phong cười cười, sau đó tiếp tục đi lên, Lộ Á nghiến răng tiếp tục đi lên, anh ta biết, vừa rồi Diệp Vô Phong đã biết hết ý đồ của anh ta.
Đường Trảm lúc này đang ngồi trên một tòa nhà khác, anh ta nhìn khung cảnh đằng xa, xúc động nói: "Tôi thật sự không ngờ cuối cùng Lộ Á lại động thủ với lão đại. Tôi nghĩ Lộ Á vẫn sẽ kiên nhẫn thêm một khoảng thời gian, ít nhất là phải đến khi hội nghị kia kết thúc.”
Anh ta lấy điện thoại di động ra, anh ta vẫn đang điều tra xem ai là người đã tiết lộ vị trí của Diệp Vô Phong, nhưng anh ta vẫn chưa tìm ra được.
Dù Aidra đã bị tiêu diệt hết, nhưng Lộ Á sẽ không bao giờ biết rằng Diệp Vô Phong đang ở Hoa Hạ, anh ta chỉ nghĩ rằng Cục Hồng Thuẫn đã tìm thấy dấu vết của Aidra và phái người tiêu diệt thôi.
Cho nên hiện tại tình huống này thật sự là không hợp lý, anh ta muốn biết là ai đã bán hành tung của Diệp Vô Phong.
Lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến, anh ta chợt đau đầu khi nhìn thấy số điện thoại.
Nhưng ta anh không có cách nào không trả lời, vì vậy anh ta chỉ có thể kết nối điện thoại.
"Alo, Sâm Lâm, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không? Ăn ngủ ngon lành chứ?"
Một giọng nữ từ tính truyền đến, vừa nghe giọng đã thấy khá ngầu rồi.
"Lão đại có ở cùng anh không?"
Đường Trảm nở bụ cười khổ trên mặt, anh ta biết Sâm Lâm mà tức giận thì chính là một chuyện rất kinh người.
Bản thân Sâm Lâm là một phụ nữ vô cùng có khí chất, tuyệt đối là một chị đại hoàn mỹ.
Chỉ là anh cũng biết với thực lực và khí chất của Sâm Lâm, nếu ai đụng chạm đến cô ta, nhất định sẽ bị đánh chết.
Sự sợ hãi khi bị Sâm Lâm khống chế của Đường Trảm vẫn còn hiện rõ trong mắt anh ta, lúc trước, khi chuyện của Diệp Vô Phong và công chúa được truyền đến tai Sâm Lâm, Sâm Lâm đã thực sự đi tìm anh ta luyện võ.
Ba ngày ba đêm, thực sự là đánh ba ngày ba đêm.
Sau lần đó, anh ta mới biết cơn ghen của đàn bà kinh khủng như thế nào.
Đường Trảm hít sâu một hơi: "Đúng vậy, hiện tại lão đại đang ở gần tôi."
Sâm Lâm tiếp tục hỏi: "Có phải vì Lộ Á không?"
"Cô biết hả."
"Tôi biết, tất nhiên tôi biết, nếu không phải tôi vẫn luôn để ý đến chuyện của Lộ Á thì tôi cũng không biết đâu. Tôi đoán anh đã biết chuyện lão đại ở Hoa Hạ trước đó rồi, nhưng vẫn không nói cho tôi biết.” Giọng của Sâm Lâm rất bình tĩnh.
Nhưng càng như vậy, Đường Trảm càng thêm hoảng hốt, bởi vì anh ta biết Sâm Lâm càng bình tĩnh thì sẽ càng tức giận, đến lúc đó đoán chừng có thể giết chết anh ta luôn cũng nên.
Sâm Lâm dửng dưng nói: "Bây giờ tôi đang bay đến Hoa Hạ."
Đường Trảm vội nói: "Trên máy bay đừng gọi điện thoại, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sóng điện từ. Tôi sẽ gửi địa điểm cho cô, sau khi cô tới thì chúng ta sẽ nói chuyện."