Bạch Tinh Đồng nói: “Đúng vậy! Lần đó quả là đáng tiếc. Lúc đó tôi không ý thức được thằng cha dê xồm đó lại có võ công lợi hại như vậy. Nếu như lần đó chính tay tôi đi bắt thì hắn ta tuyệt đối không có cơ hội trốn thoát.”
Diệp Vô Phong nói: “Vậy cô đành phải hy sinh một ít thời gian mà nằm gai nếm mật làm nội gián ở hồ Nhạn Tây rồi. Chỉ có như thế thì mới có cơ hội tóm được thằng dê xồm đó ra trước tòa án.”
Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Tôi cũng đã có ý định này, Diệp Vô Phong anh đến thật đúng lúc! Không phải anh cũng tới hỗ trợ tôi điều tra à? Tối hôm nay anh cứ phối hợp với tôi mà cùng triển khai kế hoạch bắt dê này đi.”
Vào đêm tối, hai người họ thuận theo kế hoạch mà thực hiện chiến dịch bắt dê. Nhưng họ không ngờ sự việc này không hề đơn giản như họ nghĩ. Hai người họ đi quanh hồ Thái Tuế mấy vòng lớn mà vẫn chưa thấy tên dê xồm vồ ra tấn công.
Bạch Tinh Đồng đi nhiều đến mức chân muốn nhũn ra, cô ta có hơi nản lòng: “Cái tên chó chết kia đáng nhẽ phải xuất hiện rồi chứ! Thế mà mãi không thấy tăm hơi hắn ta đâu!”
Diệp Vô Phong tiếp lời: “Lần hành động này của chúng ta là hoàn toàn mong chờ vào vận may. Gặp được thì bắt, không gặp được thì cũng coi như là một lần tản bộ.”
Bạch Tinh Đồng cũng đã chẳng còn lựa chọn khác, cô ta nói: “Được rồi, vậy chuyện tối hôm nay coi như kết thúc đi. Đúng rồi, lớp cũ của tôi có tổ chức buổi họp mặt vào tối ngày mai, anh cũng phải đến dự đó.”
Diệp Vô Phong kinh ngạc hỏi lại: “Họp lớp cũng phải dẫn theo gia đình à?”
Bạch Tinh Đồng trả lời: “Chứ sao, đây là buổi họp lớp đầu tiên của lớp chúng tôi. Việc giới thiệu về gia đình cũng là chuyện tất nhiên phải có.”
Về đến nhà, vì cả gia đình biết tối nay Diệp Vô Phong phải chấp hành một nhiệm vụ đặc thù nên đã không chờ anh về mà ăn uống trước. Chỉ là Tả Tiểu Thanh đã rất quý trọng cậu con rể này, khi thấy Diệp Vô Phong quay trở về thì bà mau chóng tiếp đón: “Vô Phong, con có đói bụng không? Để mẹ đi hâm lại cơm nước cho con ăn nhé.”
Diệp Vô Phong đáp lời: “Con cảm ơn mẹ nhiều lắm!”
Lâm Thư Âm có hơi lo lắng hỏi anh: “Vô Phong, tên dâm tặc đã bị bắt chưa?”
Diệp Vô Phong lắc đầu trả lời: “Vẫn chưa. Nhưng anh rất tin tưởng một chuyện, thằng khốn này có tính tình rất hung dữ thích phá làng, nhất định trong hai ngày này hắn ta sẽ còn gây án. Anh chắc chắn sẽ bắt được hắn ta.”
“Thư Âm, anh nghe Bạch Tinh Đồng nói ngày mai em sẽ có buổi họp lớp cũ, khi đi còn phải dẫn người nhà theo. Có phải ngày mai em sẽ dẫn anh theo không?”
Nếu là lúc trước, Lâm Thư Âm sẽ không muốn dẫn Diệp Vô Phong đến buổi họp lớp này, thế chẳng khác nào là cô đang tự tìm nhục nhã.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác rồi, từ lúc Diệp Vô Phong răn dạy Mạc Đông Lôi trong buổi họp mặt của hai gia tộc thì anh ấy đã không còn là cậu con rể vô dụng trước đây. Bây giờ anh là một ngôi sao mới mọc trên bầu trời u ám của cái thế giới ngầm Tam Giang này.
“Đúng vậy, chỉ cần anh có thời gian là được!” Lâm Thư Âm mỉm cười đáp lời anh.
Ngày hôm sau, buổi họp lớp giữa nhóm bạn bè cũ của Lâm Thư Âm được tổ chức đúng giờ tại Đông Phương Minh Duyệt. Hầu như tất cả bạn lớp cũ còn ở lại thành phố Tam Giang sau khi tốt nghiệp đều đến tham dự. Có vài người sống ở khu vực lân cận sẵn đường đi công tác cũng ghé đến tham dự.
Cả lớp cũng đã không gặp nhau mấy năm rồi, hôm nay là lần đầu tiên họp lớp, tất nhiên ai nấy cũng rất thân thiết.
Có không ít người dẫn theo bạn đời của họ đến tham dự. Lần họp lớp này có quy định, bất kỳ ai đã kết hôn rồi thì phải dẫn nửa kia của họ đến để ra mắt. Nhưng có hơn nửa lớp là còn độc thân.
Bạch Tinh Đồng không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng nhờ vào nhan sắc tuyệt trần mà cô ta vẫn trông vô cùng nổi bật giữa cả đám người.Khi thấy Lâm Thư Âm dẫn Diệp Vô Phong đến, cô ta đứng ra tiếp đón: “Thư Âm, rốt cuộc cô cũng đến rồi.”
Lâm Thư Âm cười đáp lại: “Đội trưởng Bạch cũng đến sớm thật đấy! Mọi người đều đã đông đủ rồi sao?”
Bạch Tinh Đồng nhìn qua đồng hồ đeo tay trả lời: “Còn thiếu hai người Mạc Vân Sương và Lưu Thư Kỳ nữa.”
Khi cô ta đang nói thì có người hô lên: “Cô chủ lớn nhà họ Mạc đến rồi!”
Lâm Thư Âm ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngay Mạc Vân Sương bước vào. Sau khi tốt nghiệp trung học đây vẫn là lần đầu Lâm Thư Âm gặp lại Mạc Vân Sương.
Cô con gái rượu thứ ba này của nhà họ Mạc người cũng như tên. Dáng vẻ cô ta từ lúc bẩm sinh đã tỏa ra cảm giác lạnh lùng nghiêm túc như băng tuyết. Hôm nay Mạc Vân Sương cũng không mặc bộ đồ sang trọng gì. Nhưng dù cho loại quần áo đó có là cái gì đi nữa, một khi đã được cô ta mặc lên người thì cũng trở nên đẹp đẽ lung linh. Hôm nay cô ta cũng không đeo một loại trang sức nào, mặt mũi cô ta cũng không được đắp phấn tô son. Bởi vì đối với Mạc Vân Sương, nữ trang và mỹ phẩm là hoàn toàn dư thừa. Cho dù Mạc Vân Sương có trang điểm theo bất kì phong cách nào thì vẻ đẹp trời ban của cô ta cũng không hề bị ảnh hưởng. Và cũng không có bất kỳ món nữ trang nào có thể điểm tô thêm cái sự lộng lẫy cao sang mà chính bản thân Mạc Vân Sương đang tỏa ra cả.
Đi đằng sau Mạc Vân Sương là Lưu Thư Kỳ, vậy là bốn nàng công chúa của cả khối năm xưa đã có mặt đông đủ. Nhờ vậy mà bầu không khí bữa tiệc cũng đổi khác đi.
Lâm Thư Âm và Bạch Tinh Đồng cùng bước lên trước, bốn cô hoa khôi đẹp như tranh vẽ cùng nắm tay chào hỏi nhau.
Lưu Thư Kỳ là bạn gái của Mạc Đông Lôi, chuyện này cũng không phải bí mật gì. Mặc kệ việc Mạc Đông Lôi có thù oán gay gắt với Lâm Thư Âm thì Lâm Thư Âm vẫn phải giữ vững lập trường với bạn cũ: “Vân Sương, Thư Kỳ, các cô vẫn khỏe chứ! Đã lâu rồi không được gặp hai người.”
Lưu Thư Kỳ dùng khuôn mặt nghiêm túc trả lời: “Lâm Thư Âm, tôi nghe nói công ty của cô bây giờ rất thành công nhỉ, xem ra hôm nay người mời khách là cô rồi.”
Lâm Thư Âm mỉm cười đáp trả: “Không thành vấn đề. Trưởng phòng Lưu, sau này tôi còn phải nhờ vả cô rất nhiều, công ty bên tôi vẫn cần rất nhiều vốn lưu động, lúc đó sẽ tìm cô vay nhé.”
Bạch Tinh Đồng nhìn qua Mạc Vân Sương: “Mạc Vân Sương, tôi nghe nói hai năm nay cô vẫn luôn lăn lộn kinh doanh bên Nhật Bản, thậm chí còn nhận một Nhẫn hoàng người Nhật Bản làm thầy? Võ công Trung Quốc chúng ta vừa phong phú lại thâm hậu thế mà vẫn chưa đủ cho cô luyện tập à?”
Mạc Vân Sương cười lạnh một tiếng: “Đội trưởng Bạch, tổ tiên người Trung Quốc chúng ta có một ngụ ngôn, mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì là mèo giỏi. Võ thuật không có biên giới, tôi cảm thấy việc tôi làm cũng không có chỗ nào là sai.”
Bạch Tinh Đồng hừ lạnh một tiếng: “Có cơ hội thì tôi cũng phải thể nghiệm một lần, xem xem mấy chú lùn Nhật Bản rốt cuộc có thể truyền dạy được cái gì cho cô!”
Mạc Vân Sương gật đầu: “Khi có thể tôi nhất định sẽ hoàn thành mong muốn cho cô.”
Rồi Mạc Vân Sương rời chỗ Bạch Tinh Đồng, cô ta đến kế bên Lâm Thư Âm: “Lâm Thư Âm, đã lâu không gặp cô. Tôi không ngờ nhờ sự lãnh đạo tài tình của cô mà việc kinh doanh của nhà họ Lâm càng ngày càng vững mạnh. Cả cái thành phố Tam Giang này còn ai là không biết tổng giám đốc Lâm đây nhỉ. Ngày xưa khi cô còn đi học cô vẫn luôn tài giỏi, thành tích học tập của cô luôn khiến cả lớp theo không kịp. Hiện tại danh tiếng của cô đã vang khắp xã hội Thượng Hải, cô vẫn mãi là một tượng đài khiến người khác ghen tỵ nha.”
Lâm Thư Âm nghe hiểu cô ta đang nói bóng nói gió chuyện thù oán giữa cô và nhà họ Mạc dạo gần đây. Lần này Mạc Vân Sương về nước không phải là vì muốn giành lại mặt mũi cho anh trai cô ta đó chứ?”
“Vân Sương, cô quá khen rồi. Tôi cũng chỉ là biết nắm bắt thời cơ người khác bỏ lỡ mà giành được cái dự án Bích La Loan nhỏ nhoi kia để kiếm vài đồng bọ nuôi sống cả nhà mà thôi.”
Mạc Vân Sương lại nói: “Tôi nghe nói cô đã kết hôn. Không phải chuyện kiếm tiền lo cho gia đình là trách nhiệm của người đàn ông cô lấy à, sao cô còn phải lo chuyện đó?”
Lưu Thư Kỳ đứng một bên cũng nói chen vào: “Vân Sương, chẳng lẽ cô không biết? Số Thư Âm thật là khổ quá mà, lấy ai không lấy đi lấy một thằng vô dụng nổi danh nhất thành phố này!”
Nét mặt Lâm Thư Âm thay đổi: “Lưu Thư Kỳ, lời này của cô là có ý gì? Không phải cô còn ghi thù chuyện Diệp Vô Phong không nể mặt Mạc Đông Lôi trước mặt mọi người trong cuộc họp giữa hai gia đình chứ? Hôm nay cô cố ý nhắc lại chuyện cũ là muốn gây sự với tôi sao?”
Lưu Thư Kỳ lạnh giọng nói: “Lâm Thư Âm, cô có gì đặc biệt hơn người à? Không phải là cô cũng chỉ biết dựa vào nhà họ Bạch mà lên mặt sao? Có trời mới biết giữa cô và Bạch Văn Đông có tồn tại cái bí mật không thể cho người khác biết gì?”
Câu nói này của Lưu Thư Kỳ quá độc ác, nhất là ngay trước mặt nhiều bạn cũ như vậy. Trong lòng Lâm Thư Âm không khỏi nổi giận, cơn thịnh nộ khiến cô ấy vung tay tát một cái lên mặt Lưu Thư Kỳ.
“Cô, cô dám đánh tôi?” Lưu Thư Kỳ bụm mặt la to.
Lâm Thư Âm lạnh giọng đáp lời: “Ai bảo cô đặt điều nói xấu người khác. Cô là đang cố ý bôi nhọ nhân cách của tôi. Hôm nay mọi người đến để họp lớp, tôi không muốn ở đây gây chuyện với cô. Nếu như cô nhất định phải ăn thua đủ với tôi thì tôi cũng không ngại mà cùng cô chơi ra trò!”