Dư Dương sắc mặt đại biến, ngăn trở một quyền này của Vương Bác Thần, muốn trấn an lòng người, nhưng Vương Bác Thần lại không ngừng ra tay, tốc độ rất nhanh, không cho ông ta cơ hội.
Giờ này khắc này, liều là tâm lý, xem ai có lòng tin chiến thắng!
Dư Dương không ngừng kêu khổ trong lòng, vừa rồi ông ta chỉ là muốn Vương Bác Thần phân tâm, lại không nghĩ rằng bị Vương Bác Thần phản kích lại.
Bây giờ muốn giải thích, đều không có cơ hội.
Bọn họ chỉ có đoàn kết, mới có thể có một phần phần thắng.
Thình lình, Vương Bác Thần một quyền nện trên bờ vai Dư Dương, đánh cho Dư Dương rút lui mười mấy mét.
Nhưng mà chẳng kịp chờ ông ta kịp phản ứng, Vương Bác Thần liền lấn người mà lên, đùi đánh lên gối, mỗi một chiêu đều tràn đầy sát ý.
"Dư Dương, ông dám làm không dám nhận sao? Có phải chột dạ không dám nói tiếp nữa hay không? Vừa rồi truyền âm cho tôi muốn đầu hàng không phải là ông ư?"
Vương Bác Thần giết người lại đánh đòn tâm lý, lại thêm Cổ Nhật Long vu oan hãm hại, những người còn lại trên cơ bản đã tin bảy thành.
Mà trên thực tế, vừa rồi bên Cổ Nhật Long có sóng truyền âm dao động, là ông ta và Vương Bác Thần cố ý chế tạo ra.
Coi như Dư Dương vừa rồi không truyền âm, bọn họ cũng sẽ làm như vậy, chỉ là không nghĩ tới Dư Dương là một thần trợ công.
Vương Bác Thần đương nhiên không tin, Dư Dương sẽ đầu hàng, hoàn toàn không có khả năng!
Cho nên, từ vừa mới bắt đầu anh đã không tin tưởng.
Huống chi, coi như Dư Dương nói là thật, anh cũng không có ý định buông tha Dư Dương.
Vừa rồi lão già này chỉ huy qua chỉ huy lại, kém chút giết chết anh.
Bây giờ đánh không lại muốn đầu hàng, nào có chuyện tốt như vậy.
Dư Dương bị Vương Bác Thần đánh cho không ngừng lùi lại, ông ta hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần, vừa rồi luôn chỉ huy bên ngoài, không có tiếp xúc gần, cho nên không phát hiện Vương Bác Thần khủng bố như vậy.
Ông ta vẫn cho là những người kia ra tay không ra sức, cố ý nhường.
Không nghĩ tới khi thật sự đối đầu Vương Bác Thần ông ta mới phát hiện, thực lực Vương Bác Thần, đã đạt đến một trình độ kinh khủng.
Ngay cả ông ta, đều không phải là đối thủ!
"Đừng tin bọn họ, bọn họ đang khích bác ly gián."
Dư Dương rốt cục đạt được một cơ hội, vội vàng giải thích.
Mộc Sơn nhằm ngay cơ hội, một bàn tay đập bay một Siêu Phàm Giả trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Dư Dương, ông sợ cái gì? Hổ chết đám người này, không phải chúng ta đã thương lượng xong từ sớm sao? Bây giờ ông không cần đóng kịch nữa, chúng ta thắng rồi.
Dư Dương còn muốn giải thích, Vương Bác Thần lại lần nữa lấn người mà lên, không cho ông ta cơ hội.
Những người còn lại nghe mà giật mình trong lòng, nếu là bình thường, bọn họ có lẽ không tin.
Nhưng bây giờ ở giữa một đường sinh tử, tất cả hoài nghi đều sẽ bị phóng to vô hạn.
Đều muốn bảo vệ mạng mình, ai còn dám tin tưởng người khác? Huống chi lúc đầu bọn họ cũng không phải một lòng, chỉ là vì đối phó Vương Bác Thần mà tạm hợp tác, nào có việc tin tưởng nhau.
Coi như trong đó có người thông minh không tin, nhưng lúc này, cũng không phải ai cũng bình tĩnh được.
Bỗng nhiên, Quách Đỉnh bổ trường đao xuống, một đao chém đứt đầu một Siêu Phàm Giả, cười to nói: "Ông Dư, ông quả nhiên không có nói sai, tên này yếu nhất. Được rồi, đừng diễn nữa, những năm qua ông vất vả rồi."
Trường kiểm lão soái Khương Lạc Trần lấp lóe, một người ép cho hai người đối diện không có cơ hội đánh trả, thân hình lóe lên, trực tiếp xuất hiện sau lưng ba người trước mặt Cổ Nhật Long, một kiếm chém một người thành hai khúc.
Thản nhiên nói: "Kịch vẫn phải đóng, Dư Dương, đừng nghe Quách Đỉnh, tiếp tục diễn kịch, thê thảm một chút, bộ dáng bi phẫn một chút, đúng, phải có bộ dáng như vậy, đợi lát nữa quay lại, đưa cho Thế gia hào tộc xem, ông vẫn sẽ là thượng khách của bọn họ như cũ!"
Mà bên này, Vương Bác Thần cố ý nói: "Ông Dư, nếu không phải tôi hiểu rõ mọi chuyện, cũng đều bị ông lừa gạt. Trình độ diễn xuất của ông quá giống thật, tôi cũng không ra tay, chính ông lại diễn ra hết.”
"Khinh người quá đáng!!"
Dư Dương tức giận đến phun máu, nhưng người phía ông ta, ánh mắt nhìn về phía ông ta đều đã thay đổi.