Vương Bác Thần nhanh chóng chạy tới Trường An.
Anh muốn nhân lúc chênh lệch thời gian, thừa dịp nhà họ Tần chưa kịp phản ứng, diệt nhà họ Tần.
Nhiều Người siêu phàm bị xử lý như vậy, một khi để Thế gia hào tộc kịp phản ứng, sự việc sẽ trở nên vô cùng phiền phức.
Cho nên, nhất định phải trước lúc nhà họ Tần, nhà họ Lâm kịp phản ứng, giải quyết hết dê đầu đàn bảy đại thế gia.
Việc còn lại thì dễ như ăn kẹo.
Đồng thời, đây cũng là thừa dịp chênh lệch thời gian đối phó Cổ Tộc Ẩn Thế.
Chờ Cổ Tộc Ẩn Thế kịp phản ứng, đã kết thúc, trừ phi Cổ Tộc Ẩn Thế muốn vạch mặt cùng nước R, nếu không chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Đây là một trận đánh cược.
Vương Bác Thần và Hàn Đỉnh đều đang đánh cược.
Ngay lúc ván cược đã đóng thuyền, Cổ Tộc Ẩn Thế tạm thời sẽ không vạch mặt cùng nước R.
"Anh Vương."
Vừa ngồi máy bay, Vương Bác Thần nghe có người gọi mình, nhìn lại, thì ra là Trần Tiểu Băng.
"Cô Trần, là cô ư."
Vương Bác Thần cười lên tiếng chào.
Trần Tiểu Băng khẩn trương nói: "Anh Vương, không nghĩ tới gặp được ngài ở chỗ này."
Vừa nói Trần Tiểu Băng đã đỏ bừng cả khuôn mặt, không dám nhìn tới mắt Vương Bác Thần.
Chỉ là một minh tinh, cô ta biết đời này mình đều không xứng với Vương Bác Thần. Trước kia cô ta chưa hề cảm thấy thân phận minh tinh sẽ để cho cô ta sinh
ra sự tự ti.
Cô ta biết, một vài hào môn quyền quý chân chính, chướng mắt thân phận minh tinh.
Trước kia cô ta chưa hề quan tâm, bây giờ mới biết, khi gặp được người mình thích chân chính, anh lại ưu tú như vậy, còn là người đứng đỉnh Kim Tự Tháp nước R, cô ta mới bắt đầu ghét bỏ thân phận của mình.
Vương Bác Thần cũng không suy nghĩ nhiều, nói: "Cô tới nơi này làm gì? Quay phim sao?"
Trần Tiểu Băng vội vàng nói: "Không phải, nơi này có một buổi trình diễn, đối phương rất có thực lực, mời không ít minh tinh diễn viên tới tham gia sự kiện. Anh Vương thì sao?"
Mặc dù đã thành bạn tốt với Triệu Thanh Hà, mà cô ta còn giúp Triệu Thanh Hà, cuối cùng cho dù cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng cũng có thể nhìn ra cô thật tâm muốn giúp đỡ.
Đương nhiên, một mặt là tình nghĩa giữa bạn bè với Triệu Thanh Hà, một mặt khác là bởi vì Vương Bác Thần.
"Tôi đến làm ít chuyện, tôi đi trước, trong khoảng thời gian này tự bảo vệ mình cho tốt, gặp được phiền toái có thể tìm Thanh Hà, cô ấy có thể đến giúp cô."
Vương Bác Thần nói xong, liền không lưu lại.
Thời gian của anh rất vội, hơn mười vị Siêu Phàm Giả bị giết, nhiều nhất chỉ có thể giấu diếm một ngày.
Đây đã là cực hạn.
Nhìn thấy Vương Bác Thần muốn đi, Trần Tiểu Băng cắn răng, cuối cùng lấy dũng khí nói: "Anh Vương, tôi, tôi có thể xin phương thức liên lạc của anh sao?" Vương Bác Thần mỉm cười nói: "Vậy chúng ta thêm bạn."
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi đi tới từ đằng sau, mang theo một đám vệ sĩ, nhìn thấy Trần Tiểu Băng và Vương Bác Thần vừa nói vừa cười, hơn nữa nhìn thần thái Trần Tiểu Băng, rõ ràng là có ý đối với người đàn ông.
Trong hai mắt người trẻ tuổi hiện lên lửa giận.
Anh ta theo đuổi Trần Tiểu Băng lâu như vậy, Trần Tiểu Băng mặc dù không quá lạnh nhạt, lại luôn giữ khoảng cách với anh ta, có cảm giác xa lánh rõ ràng.
Bây giờ, bên trong ánh mắt Trần Tiểu Băng lại tràn đầy ý ái mộ rõ ràng đối với người đàn ông kia.
Anh ta làm sao có thể chịu được?
Trong lòng nổi giận mắng: "Tiện nhân, ông tự mình đến tiếp cô, cô lại mắt đi mày lại với người đàn ông khác, đội nón xanh cho ông! Cô chỉ có thể thuộc về một mình tôi!"
Thanh niên liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ lập tức hiểu rõ, từ hai bên đi qua, ngăn chặn đường đi của Vương Bác Thần.
"Có ý gì?"
Vương Bác Thần mặt không thay đổi nhìn về phía thanh niên.
Sắc mặt Trần Tiểu Băng trầm xuống, nói: "Cậu Tần, anh muốn làm gì? Anh Vương là bạn của tôi."
Cậu Tần cười gắn nói: "Trần Tiểu Băng, cô đúng là đê tiện, ông theo đuổi cô lâu như vậy, bỏ ra biết bao nhiêu tiền trên người cô? Cô lại luôn giữ khoảng cách với ông, bây giờ lại tình chàng ý thiếp với người đàn ông này, cô xem tôi đánh gãy hai chân của hắn ra sao!"
Trần Tiểu Băng biến sắc mặt, vội vàng nói: "Tần Hồ, anh chớ làm bậy, đắc tội Anh Vương không có chỗ tốt đối với anh."
"Tôi mẹ nó không tin, trên thế giới này còn có người Tần Hồ tôi không đắc tội nổi. Tiện nhân, còn dám nói chuyện giúp hắn, cô muốn chết!"
Tần Hồ nói xong thì quất một bạt tai hướng phía Trần Tiểu Băng.
Nhưng là một bạt tai này của anh ta, lại không thể đánh ra, bị Vương Bác Thần bắt lấy cổ tay.
"Tôi chính là người cậu đắc tội không nổi."
Vương Bác Thần nhìn Tần Hồ.