*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy Vương Bác Thần đi tới, Vương Kinh Hồng hơi co quắp lại.
Trước đó ông ta trông mong vô số lần, có thể hoà giải với Vương Bác Thần.
Hi vọng cháu trai có thể trở lại nhà họ Vương.
Ông ta đã chuẩn bị rất nhiều, để đền bù cho cả nhà Vương Bắc Thần.
Coi như để ông ta quỳ xuống nói xin lỗi, chỉ cần cả nhà Vương Bác Thần có thể về nhà, ông ta đều chấp nhận.
Nhưng là dù ông ta làm thế nào, Vương Bác Thần đều không chịu gặp mặt.
Mặc dù không ngăn cản ông ta đi gặp Triệu Thanh Hà, đi nhận cháu Dao Dao, nhưng Vương Bác Thần chưa hề gặp mặt ông ta.
Cũng không cho ông ta cơ hội nhận sai và bù đắp.
Bây giờ, Vương Bác Thần chủ động tới gặp, cho tới nay hi vọng rốt cục thành sự thật, ông ta lại hơi thấp thỏm.
Không biết nên nói cái gì.
Con trai chết rồi, mình thì tàn phế, người còn lại nhà họ Vương mặc dù không đến mức quá kém, nhưng không chống đỡ nổi nhà họ Vương.
Dù sư huynh Khương Lạc Trần có thể bảo bọc nhà họ Vương, người ta nể chút mặt mũi nhà họ Vương, nhưng sư huynh sớm muộn sẽ chết già, nhà họ Vương sớm muộn cũng sẽ xong đời.
Đến lúc đó, nhà họ Vương nên làm cái gì?
Tất cả hi vọng của nhà họ Vương, đều ở trên thân Vương Bác Thần.
"Thương thế của ông khôi phục thế nào? Còn đau không?"
Vương Bác Thần cũng không biết mở miệng thế nào, vẫn là không gọi được xưng hô "ông nội".
Dù sao hơn 20 năm nay, trong mắt anh, nhà họ Vương là kẻ thù, Vương Kinh Hồng là kẻ thù anh muốn giết chết.
Bây giờ đột nhiên hòa giải, anh không biết nên làm sao bây giờ.
"Không, không đau nữa"
Vương Kinh Hồng vội vàng nói, thận trọng, sợ nói sai một câu: "Bác Thần, con, con giờ thế nào? Đều tại ông, ảnh hưởng đến con.
Vương Kinh Hồng hơi tự trách.
Ông ta biết Hắc Tôn Giả lúc ấy tra tấn ông ta, chính là vì kích thích Vương Bác Thần.
Mặc dù ông ta từ đầu đến cuối không phát ra âm thanh, nhưng cuối cùng vẫn là bị ảnh hưởng.
"Ông không cần tự trách, không liên quan gì đến ông"
Vương Bác Thần ngồi xuống, nhìn tay mình, tiếp đó lại không biết nói cái gì.
Vương Kinh Hồng trơ mắt nhìn Vương Bác Thần, mọi ruột moi gan mà nói: "Bác Thần, tiếp theo có dự tính gì?"
Ông ta hi vọng, mình có thể giúp đỡ một ít.
Cho dù chỉ là một chút xíu, đều được.
Vương Bác Thần suy nghĩ một chút nói: "Tăng cường thực lực trước, sau đó tìm kiếm thế lực liên minh, lại tìm vị trí cụ thể của Thiên Đình, diệt Thiên Đình, cứu mẹ ra." Vương Kinh Hồng gật đầu liên tục.
ما
Hai ông cháu lại lâm vào sự im lặng lúng túng, sau một hồi Vương Kinh Hồng lại nói: "Con, con đừng hận ba con, nó cũng không dễ dàng, con muốn hận thì hận ông đi. Năm đó là ông ép buộc nó làm như vậy, chỉ là tầm nhìn ta quả hẹp, cho là các con sống khổ chút sẽ không có nguy hiểm gì. Ôi, đây đều là lỗi của ông, ba con trước nay không dám làm sai ý ông. Chỉ là... Chỉ là lần này nó lại làm ngược lại...
Nói đến đây, Vương Kinh Hồng khổ sở không nói nổi nữa, nước mắt như mưa.
Con trai cả của ông, năm đó liền bị người ta tính kể chết mất rồi.
Không cần hỏi cũng biết là những tên súc sinh Thiên Đình kia làm.
Bởi vì con trai cả, là người duy nhất thức tỉnh dị huyết nhà họ Vương năm đó.
Về sau ông ta mới bất đắc dĩ, để Vương Hạo chủ trì nhà họ Vương, làm gia chủ nhà họ Vương.
Vương Bác Thần đỏ hốc mắt, cắn răng, cố nén nước mắt, nói: "Con không trách ông ấy, ông cũng đừng tự trách, đây là mệnh của con. Con sẽ sớm phá vỡ cái vận mệnh chó má này.
"Còn có, thù ba con con sẽ báo, ông đã mất đi hai chân và một cánh tay, món nợ này con cũng sẽ tìm Thiên Đình tính rõ."
Vương Kinh Hồng dùng cái tay còn sót lại kia xoa xoa nước mắt.
Không biết nên nói cái gì.
Dù là Vương Bác Thần trách cứ ông vài tiếng, áy náy trong lòng của ông sẽ vơi đi một chút.