Triệu Long nói tiếp: “Hiện giờ, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đều là những kẻ ngáng đường. Nhưng cũng chẳng thành vấn đề, hiệp hội võ đạo Giang Nam và thương hội Giang Nam sẽ không bao giờ tha cho chúng. Vương Bác Thần nhất định phải chết. Tôi đã tóm gọn được tập đoàn Lý Thị và công ty Hoa Nguyện rồi. Lãnh đạo, ý của tôi là, tôi có thể tặng 30% cổ phần cho người nhà của ngài. Dù gì hạng mục xây dựng ở Tân Thành cũng là một hạng mục lớn, nếu không ngài chỉ điểm thì bọn tôi đã không thể hoàn thành rồi.”
“Tôi không thiếu mấy thứ đó.”
Tiêu Chiến lạnh lùng đáp.
Ông không hiểu tại sao nhà họ Triệu lại ghét gia đình Triệu Thanh Hà tới vậy. Theo như những gì ông ta biết thì nhà họ Triệu có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ba của Triệu Thanh Hà.
Đám người Triệu Long đã dùng đủ mọi cách hèn hạ để đuổi bố Triệu Thanh Hà ra khỏi công ty. Cả nhà Triệu Thanh Hà không hề làm gì có lỗi với nhà họ Triệu, ngược lại, nhà họ Triệu mới là người hành hạ gia đình Triệu Thanh Hà.
“Sao mấy người lại ghét gia đình Triệu Thanh Hà tới vậy?”
Tiêu Chiến thực sự rất tò mò. Nếu như đám Triệu Long không đối đầu với gia đình Triệu Thanh Hà thì dựa vào quan hệ với thần chủ, nhà họ Triệu đã sớm trở thành gia tộc hạng nhất ở nước R rồi.
Nhưng đám ngu này lại bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, tự tay đuổi nhà Triệu Thanh Hà đi.
Thà làm chó còn hơn làm người.
Bà Triệu nghiến răng: “Năm đó, Triệu Thanh Hà chưa cưới mà chửa, bôi tro trát trấu lên mặt nhà họ Triệu chúng tôi, khiến cả gia tộc trở thành trò cười. Sau đó tôi bảo nó gả cho người khác thì nó kiên quyết không nghe, rõ ràng là không thèm xem bà cụ này ra gì! Sau khi thằng nghiệt súc Vương Bác Thần quay về thì không thể hoà hợp với nhà họ Triệu chúng tôi. Nếu không xé xác chúng thành nghìn mảnh thì tôi chết cũng không thể nhắm mắt.”
Vậy thì bà đừng nhắm mắt luôn đi.
Tiêu Chiến hiểu rồi, thì ra là nát từ trong gốc.
Có một lão thái quân vừa bất tài vô năng, vừa cố chấp cả tin, lại còn hồ đồ ở đây, nhà họ Triệu không thối nát mới là lạ!
Triệu Hồng nghiến răng: “Thằng nghiệt súc Vương Bác Thần đó đã giết em trai tôi. Em trai tôi chỉ là muốn bán con nhỏ dã chủng đó đi thôi mà? Không ngờ hắn lại đánh chết em trai tôi, nhất định tôi phải giết hắn sống không bằng chết!”
Triệu Long cười: “Lãnh đạo, không phải là bọn tôi không buông tha cho nhà Triệu Thanh Hà mà là gia đình đó đáng chết! năm lần bảy lượt nhục mạ nhà họ Triệu chúng tôi, không nghe lời trưởng bối, không đặt ai vào mắt, lại còn đánh chết con trai tôi. Không phải chúng chết thì bọn tôi vong!”
“Ờ.”
Tiêu Chiến lạnh nhạt đáp lời.
Bỗng nhiên ông ta cảm thấy, mình chết cũng không oan ức lắm.
Ở cùng phe với một gia đình ngu xuẩn như vậy, lại không ngừng đắc tội thần chủ, đúng là đáng đời,
Nhưng ông ta không cam lòng. Nếu thằng ngu Jonh không tới tìm ông thì chắc chắn ông sẽ không dây dưa với đám người vong ân phụ nghĩa này.
Tiếc là dù có hối hận cũng đã muộn. Chỉ hi vọng thần chủ có thể tha cho người nhà của ông.
“Triệu Long, ông cút ra đây cho tôi!”
Bỗng nhiên, một tiếng hét vang rền truyền vào nhà họ Triệu.