Tiểu Hồ Tu phổ ky của Long Phụng hiên hôm nay như thường lệ đúng giờ mở cửa chánh ra, đôi mắt lem nhem nhấp nháy nhìn ra phía ngoài.
cái miệng rộng lại mang bộ râu không bao giờ cạo sạch được, lúc ấy cũng trông giống con cóc mở miệng to ngáp, có thể nhét một quả trứng đà điểu.
Cứ theo thói quen từ khi khai trương đến nay, Long Phụng hiên buổi sáng chỉ bán trà.
Hôm nay là ngày gì nhỉ?
Bên ngoài chen lấn đặc người, không phải vương tôn quí tử ăn mặc lụa là mà là những thương gia bá tánh cần dậy sớm để đi làm công. Ban đầu hai, ba người một cụm đang bàn tán xôn xao không dứt, nghe có tiếng mở cửa, mọi người hướng sang mục tiêu, ngắm nghía vào trong quầy thu ngân của tiệm cơm. Trần chưởng quỷ dĩ nhiên chưa tới nhưng bọn họ vẫn không muốn nhìn sang hướng khác.
Tiểu Hồ Tu làm việc ở đây mấy năm nay, lần đầu tiên thấy hiện tượng này, nói thầm trong bụng :
“Phải chăng những người này đêm qua nhặt được vàng, đến đây muốn hưởng thụ chút ít?”
Cho dù hắn nghĩ như thế nào, vẫn không có một người nào vào cửa. Người người đều giương cổ dài ra nhìn vào trong, dường như đang đợi một vị danh nhân hoặc mỹ nữ nào xuất hiện.
Khách không vào cửa hàng, Tiểu Hồ Tu cũng lười chào mời, vẫn cứ làm công việc thường ngày như mấy năm nay nhưng trong lòng lại cứ thắc mắc :
“Thấy tình trạng này, rõ ràng bọn họ nhằm mục tiêu vào quầy tiền, muốn cướp giật ư? Thôi đi, ai không biết đây là nơi kinh doanh của Kim Long Xã mà dám đến phá phách? Những người này có khả năng muốn ăn cắp vặt? Hay là chưởng quỷ đêm qua giết người?”
Tiểu Hồ Tu càng nghĩ càng thấy cái việc này chắc có khả năng, trong lòng hơi lo sợ, chờ cho các đồng nghiệp đến đủ, lập tức đem ý nghĩ của mình nói cho bọn họ biết, bắt vài người làm gương.
Trong lúc mọi người đang phí sức đoán mò, thì chưởng quỷ Trần Đắc Vận vừa đến, từ từ tiến vào quầy tiền và ngồi xuống. Người ở ngoài lập tức bàn tán xôn xao, có nghe :
- Không giống mà!
- Giống na ná...
Những tiếng như vậy.
Trần chưởng quỉ rít một hơi thuốc, ngoắt Tiểu Hồ Tu, dùng cán ống điếu chỉ ra ngoài nói :
- Ngươi đỉ hỏi xem những người ấy có chuyện gì? Hôm nay la ó om sòm, thật lạ!
Tiểu Hồ Tu lãnh lương của người ta, không dám từ chối, đứng giữa đại môn, nói lớn tiếng :
- Các vị đồng hương thân mến, xin im lặng, im lặng...
Cái miệng to thường thường có giọng lớn, mọi người quả nhiên im lặng.
Con mắt ti hí không mở to được, Tiểu Hồ Tu lấy hết sức gân cổ nói to :
- Các vị hương thân sáng sớm tụ tập trước cửa tiệm, có thể cho một người ra nói rõ lý do một chút. Có phải những người đi mua đồ cho Long Phụng hiên không trả tiền cho các người?
Mọi người lần lượt khoát tay nói không phải. Tiểu Hồ Tu nói như thế chỉ là khách sáo, đấy cũng là khoa trình Long Phụng hiên huấn luyện huynh đệ làm thương mại - hái ra tiền bằng cách ôn hòa.
Lão Ngô chủ tiệm tạp hóa cách chợ không xa, có hơi quen với Tiểu Hồ Tu liền đứng ra nói :
- Tiểu Hồ Tu, xin hỏi chưởng quỉ của các ngươi có phải là Trần Đắc Lộc không?
- Không phải!
Việc này Tiểu Hồ Tu trả lời rất nhanh, hắn cãi chính, nói :
- Chưởng quỉ mới chúng ta xưa nay vận mệnh rất tốt, cho nên gọi là Trần Đắc Vận.
Trần chưởng quỉ nghe lão Ngô chủ tiệm nói chuyện, vội vã đi ra trước cửa, hỏi :
- Khi nãy ngươi nói Trần Đắc Lộc thì sao nào?
- Xin hỏi hắn là...
- Hắn là bào đệ của ta.
- Ơ! Thì ra là vậy...
- Sự việc là như vầy, Trần chưởng quỉ! Hiện nay ngoài chợ trên bảng cáo thị và trên tường có dán rất nhiều tấm họa đồ, trên có vẻ một người mập mạp trung niên, rất giống ngươi. Lại còn có hình một vị thiếu niên thư sinh anh tuấn, phía trên có viết :
“Trần Đắc Lộc, nếu không giao Bạch A Thánh ra, cẩn thận thiếu gia lấy cái mạng chó của ngươi. Kim Đa Bửu kính báo!”
Trần chưởng quỉ ngẩn người giây lát, mới vội vã hỏi :
- Bọn ngươi có ai thấy người dán cáo thị không?
- Ta!
Chủ tiệm Ngô lão cười khà khà nói :
- Cái người dán cáo thị là một chú lùn, toàn thân mặt đồ vàng ánh, có râu chữ bát.
Trần chưởng quỉ không biết kẻ ấy là ai, liền chạy vào nhà tìm biểu đệ Trần Đông Thăng thương lượng. Hắn quên mang chứng nhân là chủ tiệm họ Ngô cùng đi.
Trước mặt mọi người bọn họ còn có phân biệt thượng, hạ, sau mọi người thì không cần những thứ đó. Trần Đông Thăng nói :
- Các ngươi là anh họ hơi xa của ta, ta tự nhiên phải chiếu cố các ngươi. Nói với Đắc Lộc mấy ngày này đừng ra mặt, ta sẽ có cách giải quyết, bắt cái gã Kim Đa Bửu này cho ta.
Chưởng quỉ Trần Đắc Vận yên tâm thở cái phào, bỗng lại than nói :
- Đắc Lộc tại sao phải đối đầu với Kim Đa Bửu, bắt Bạch A Thánh làm gì chứ?
- Không, Đắc Lộc không có lý do làm như vậy.
Trần Đông Thăng khoan thai đi lại trong phòng khách, cầm lên tấm cáo thị gở xuống ngoài chợ, lại từ ngăn kéo lấy ra một tờ đơn thuốc kỳ quái, so sánh một hồi rồi nói một mình :
- Bút tích không giống, cách vẽ cũng có khác, nếu không ta lại cho đây là kiệt tác của tiểu quỷ. Năm trước tiểu quỷ dán cáo thị bậy bạ làm chấn động toàn thành và các giới giang hồ, không ngờ hôm nay lại xuất hiện một vị Kim Đa Bửu cũng sử dụng ngón chiêu này, hắn cuối cùng là thần thánh nơi nào?
Trần Đắc Vận chỉ quan tâm đến an nguy của huynh đệ, tò mò nhìn cáo thị nói :
- Đông Thăng, Đắc Lộc không có bắt Bạch A Thánh đi, vậy Kim Đa Bửu có mục đích gì? Đắc Lộc có qua lại với bọn họ hồi nào? Có nên phái người đòi Đắc Lộc đến hỏi thử xem?
- Chuyện này có thể là sự hiểu lầm!
Trần Đông Thăng chau mày nói tiếp :
- Cũng có thể là một bang địch khác gây rối, cố ý mượn cớ chuyện này gây phiền phức cho bọn ta. Nếu như vậy, nguy hiểm không chỉ Đắc Lộc mà bọn ta và huynh đệ của Đồ Long bang đều là mục tiêu của bọn chúng. Mấy ngày nay nên đề phòng cẩn thận.
Trần chưởng quỉ đối với vị em họ rất tâm phục, nói :
- Đắc Lộc không sao là ta yên tâm.
Trần Đông Thăng rất vui vẻ nhìn Đắc Vận, nói :
- Ngươi dường như rất sợ tiểu quỷ đó?
Trần Đắc Vận nhớ đến Bửu Bửu, mặt dường như khổ qua, phun nước miếng đặng nói :
- Lời nói rõ ràng làm hại chết người từ cửa miệng hắn mà thốt ra, ngươi không hiểu, tưởng hắn nói chuyện giùm cho ta vậy.
Trần Đông Thăng vỗ về vai Trần Đắc Vận, cười nói :
- Đừng thèm để trong bụng, ta là chủ của ngươi, lời nói của hắn ta không cho là thật.
- Thế thì tốt! Ta đi đây!
Chưởng quỉ Trần Đắc Vận rời Tây Đình, chạy vội vã đến tiền đình, trong bụng thầm vái, hy vọng tiểu tổ tông bình thường không thích ngủ, hôm nay lười biếng thêm một chút.
Đến khi vào tiền đình, nhìn vào quầy tiền, hắn thật tình muốn khóc được.
Thông thường thì sổ sách và bàn tính trên quầy tiền để rất ngăn nắp, lúc này thì trên đó lại để bốn, năm dĩa thức ăn và nửa nồi cháo. Do quầy tiền quá cao, vì muốn thích hợp chiều cao của trẻ con, có một ghế băng cao bằng mây để vào trong thay thế cho ghế ngồi của chưởng quỉ. Tần Bửu Bửu tiểu thiếu gia tay trái bưng chén cháo nóng còn bốc hơi, thấy bộ tịch hình như đã ăn nãy giờ rồi.
- Xin chào!
Tần Bửu Bửu thấy Trần chưởng quỉ rất thân thiện vấn an nên nói lí lắc :
- Ngủ ngon chứ? Không sao đâu, nếu có khó khăn ta giúp cho, đi ngủ chút nữa đi.
Trần chưởng quỉ nhìn bọn phổ ky bặm trợn, Tần Bửu Bửu thấy vậy nói :
- Ngươi có phải trách bọn họ không nói với ta là ngươi đã dậy sớm rồi? Kỳ thực chúng nó đã nói rồi, cũng nói những chuyện vừa xảy ra. Ta tin chúng nó không nói láo, có điều ta không biết chừng nào ngươi mới về, cho nên ngồi bàn hộ ngươi. Nếu ngươi có giận thì tìm ta, đừng chửi chúng nó.
- Không dám, ta thật không dám!
Trần chưởng quỉ miệng thì tỏ ra cung kính, trong bụng thì vô cùng tức giận chửi rủa :
“Ngươi là đồ tiểu quỷ trời đánh chễnh chệ ngồi trên ghế quí của ta, đáng để cho ta chửi, tại sao trời không hại ngươi chết toi cho rồi!”
Tần Bửu Bửu để chén xuống, nhảy xuống ghế, hừ một tiếng nói :
- Trả ghế quí cho ngươi đó, đừng có chửi thầm ta ở trong bụng.
Trần chưởng quỉ giật mình, muốn biện giải thì Tần Bửu Bửu đã chạy đến trước cửa.
Tiểu Hồ Tu vội đuổi theo, kêu nói :
- Tiểu thiếu gia, còn nửa chén ăn chưa hết đó.
Tần Bửu Bửu xoay đầu nhìn, cười nhăn mặt nói to :
- Trần chưởng quỉ không thích ta ngồi ghế quí của hắn, để ta đi ra ngoài ăn cũng được thôi!
Nói xong đi một nước, để lại phía sau bao nhiêu lời thì thầm chửi rủa Trần chưởng quỉ.
Trần chưởng quỉ là cấp trên của chúng, không cần phải chửi thầm, kéo hơi từ cuống họng ra mà nói :
- Bọn ngươi đần độn không biết giữ hắn lại? Tiểu thiếu gia ở ngoài có bị trầy một miếng da, Tổng đàn sẽ cho người đến lột da các ngươi. Tiểu Hồ Tu, còn không mau mau đuổi theo. Trần Đại Thành, mau căn dặn các tiệm buôn huynh đệ âm thầm bảo vệ tiểu thiếu gia, dứt khoát không để cho hắn có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn là bửu bối của thủ lãnh. Ô Ca Nhi và Tiểu Bàn Đầu hai con thỏ con chết ở đâu rồi, khi cần đến là không thấy đâu?
Một loạt mệnh lệnh lung tung đủ điều, làm cho huynh đệ phổ ky Long Phụng hiên chạy đôn chạy đáo, chỉ vì một đứa trẻ nhỏ khiến các vị khách ngồi bên trong lấy làm thú vị.
Tần Bửu Bửu đâu có ngờ rằng mình chạy đi cho mát mẻ lại đem đến cho bao nhiêu người phải phiền phức như vậy. Buổi sáng không khí trong lành, Tần Bửu Bửu hít một hơi mạnh. Hắn cảm thấy hôm nay tinh thần rất tốt, nên đi ra dạo chơi, trước tiên đến chỗ dán cáo thị xem bích chương làm náo động cả phố thị. Thấy người qua đường không ngớt dừng lại chỉ chỏ, trong lòng rất đắc ý.
“Mặc cho Trần Đông Thăng tinh như quỷ cũng phải uống nước rửa chân của ta. Ai mà ngờ được ta lại là người thuận tay trái. Gia gia có nói phải học thêm một bí kỹ, có thể trong lúc nguy hiểm cùng cực cứu được sinh mạng cho mình, cho nên từ nhỏ tay trái tay mặt mỗi tay đều học một kỹ năng. Thiên hạ biết chuyện này chỉ có đại hòa thượng thúc thúc, đại ca và ta. Ai có biết đại ca cũng có cái biệt tật giống như ta, biết được việc này chỉ có hai người, ta và đại ca. Bọn ta rất có duyên...
- Tiểu thiếu gia... tiểu thiếu gia...
đang suy diễn mơ màng như một giấc mộng đẹp, bỗng sực tỉnh làm cho người ta nổi nóng. Thấy Tiểu Hồ Tu, Tần Bửu Bửu giận nhìn trợn trừng hắn. Tiểu Hồ Tu thấy tiểu tổ tông không vui, nói nhỏ nhẹ :
- Tiểu thiếu gia, Trần chưởng quỉ căn dặn tiểu nhân đến đây bảo vệ người.
Tần Bửu Bửu thấy Tiểu Hồ Tu cũng dễ chịu, nên vui trở lại, nói :
- Phân xã cần ngươi, ta biết lo cho ta, ngươi về đi.
Tiểu Hồ Tu không có gan làm ngược lại mệnh lệnh của thượng cấp, vội nói :
- Trong xã người đủ dùng, tiểu thiếu gia muốn đi chơi đâu, tiểu nhân đi theo cùng người.
- Ngoại ô, Mật Lâm hải phường, ngươi có thích không?
- Biết, đó là nơi có tiệm mứt táo nổi tiếng. Tiểu thiếu gia muốn ăn tiểu nhân đi mua cho.
- Thế mất công lắm, chúng mình cùng đi!
Tần Bửu Bửu kéo cái tay thô kệt của Tiểu Hồ Tu biểu thị quyết tâm, lại giống như người lớn dẫn trẻ con đi dạo phố vậy. Tiểu Hồ Tu chỉ còn cách miễn cưỡng dẫn đường.
Đi đi và đi mãi rồi từ Mật Lâm hải phường về thành. Tần Bửu Bửu trên đường tươi cười nhảy nhót, tay trái bồng một gói mứt táo, tay mặt thì không ngớt từ gói mứt táo đưa lên miệng, trông vui vẻ như chim sẻ.
Tiểu Hồ Tu hai tay ôm bảy hộp mứt táo đi theo sau có hơi thấm mệt, nói :
- Tiểu thiếu gia, mua nhiều mứt táo như vầy ăn không sợ bể cái bụng ư?
Tần Bửu Bửu xoay đầu cười, day bàn tay đếm :
- Một hộp cho đà chủ đại phu nhân, một hộp cho tiểu phu nhân, một hộp cho Trần chưởng quỉ hẹp hòi, ba hộp cho huynh đệ chia ăn, một hộp cho Ô Ca Nhi và Tiểu Bàn Đầu ăn thử, vừa đúng bảy hộp to, xem như cảm ơn lòng tốt của các ngươi.
Tiểu Hồ Tu hết sức ngạc nhiên, Bửu Bửu nhỏ như vậy mà lo mọi mặt chu toàn, hỏi :
- Tiểu thiếu gia thế là không có hộp nào ư?
Tần Bửu Bửu bỗng cười to, lí lắc nói :
- Ô Ca Nhi không biết ăn vặt, nói đến hắn nghe cho tốt chứ kỳ thật cho hắn và Tiểu Bàn Đầu cái hộp ấy thì đến phút chót hơn nửa hộp cũng lọt vào trong bụng ta, yên tâm đi.
Tiểu Hồ Tu cười nói trong bụng :
“Còn nhỏ thì nghĩ vớ vẩn, tưởng ai cũng không rời khỏi việc ăn vặt như hắn”.
Tuy nghĩ vậy, nhưng vẫn rất cảm ơn Bửu Bửu quan tâm đến huynh đệ.
Về đến Long Phụng hiên, Trần chưởng quỉ đang lo lắng căng thẳng, bỗng yên tâm nhẹ nhõm. Bửu Bửu lại nói :
- Đem đồ giao cho người khác chia, bọn mình lại đi dạo chơi nữa.
Trong khi ấy, mặc cho Trần chưởng quỉ muốn khóc, có miệng mà nói không được, đối với gương mặt méo xẹo của phổ ky cố ý không nhìn thấy, kêu chào một tiếng rồi chuồn nhanh đi. Tiểu Hồ Tu vội nhét đồ cho người khác, căn dặn mấy câu, vội vã đuổi theo.
Tần Bửu Bửu đứng chỗ bảng cáo thị, đợi Tiểu Hồ Tu đuổi theo, cười nói :
- Lại đùa với Trần chưởng quỉ một vố nữa, thật vui.
Nói xong cười khanh khách. Tiểu Hồ Tu nói trong bụng :
“Tội nghiệp cho Trần chưởng quỉ và các huynh đệ đó. Táo ăn trong miệng vừa ngọt vừa đắng”.
Cúi đầu xuống, thấy Bửu Bửu nhìn trân trân, hắn giật mình, vừa muốn hỏi rõ thì Bửu Bửu nói :
- Ngươi chửi thầm ta đó ư?
Hừ, hừ, hừ hồi lâu Tần Bửu Bửu mới nói :
- Đừng chối, mỗi lần có ai chửi lén ta, mí mắt của ta nhảy bốn cái.
Tiểu Hồ Tu cảm thấy kỳ lạ, biết là đứa trẻ này nhiều mánh khóe, hỏi :
- Tại sao không nháy ba cái hoặc năm cái, mà lại nháy bốn cái?
- Ngươi không nghe rằng phàm sự bất quá tam? Tam xong thì đến tứ, mà tứ với tử cùng vần, có nghĩa không lành. Nháy bốn cái là chứng tỏ có người bất mãn với ta, nhất định chửi thầm ta. Nháy năm cái thì quá nghiêm trọng rồi, há chẳng phải có người muốn hại ta?
- Nháy bốn (tứ) cái ám chỉ có người chửi lén. Nháy năm cái chứng tỏ có người hại ngươi, có thật vậy không?
Tiểu Hồ Tu cảm thấy huyền diệu.
- Dĩ nhiên, cái bản lãnh này là do phụ thân ta truyền lại.
Vạn Tà Thánh Y Tần Anh khi còn tại thế được người giang hồ công nhận là đại quái vật. Những việc hi hữu kỳ quái xảy ra cho bản thân hắn đều là việc đương nhiên. Con của hắn tiểu quái đồng Tần Bửu Bửu tuy không kinh thiên động địa như gia gia, nhưng người ta thường nói về di truyền: “Tốt thì không truyền, xấu thì không dứt”. Mi mắt giật mà biết được tâm tư của người ta là chuyện lạ, do bản thân Tần Anh truyền cho, trở thành lý do rất được người ta kính phục.
Tiểu Hồ Tu ngơ ngẩn gật đầu. Tần Bửu Bửu thấy vậy cười thầm, kỳ thực, toàn do hắn bịa đặt. Sinh ra không bao lâu thì được bồng đến nơi trang nghiêm Thiếu Lâm, giao cho đại hòa thượng thúc thúc nuôi dưỡng. Trong vòng tay mọi người đùm bọc thương yêu, dĩ nhiên không có cách nhìn chán đời kỳ cục so với Tần Anh lúc còn nhỏ rất thê thảm. Những điều này không xảy ra trên bản thân hắn. Sau khi cùng Vệ Tử Y kết nghĩa huynh đệ, yêu thương và quản dạy nghiêm khắc song song cùng một lúc, tất cả những thói hư tật xấu cơ bản đều bị Vệ Tử Y loại trừ. Chỉ có tánh trời cho lí lắc thích quậy phá thì khó sửa đổi được. Nửa ngày chung sống với nhau, Tần Bửu Bửu và Tiểu Hồ Tu đã rất quen thuộc, đi rong chơi khắp nơi, vui cười trò chuyện, gặp món ăn mới lạ chưa từng ăn Tần Bửu Bửu đều mua thưởng thức. Ham ăn thì ham ăn, nhưng không ăn cho đàng hoàng một bữa cơm trưa. Không có sự quản chế của Vệ Tử Y, dĩ nhiên không quên cảnh cáo Tiểu Hồ Tu khi về không nên nói cho ai biết, giống như hồi còn ở dưới chân Thiếu Thất sơn, cảnh cáo hộ nông dân cho ăn mặn không nên nói cho Ngộ Tâm đại sư biết vậy. dĩ nhiên Tần Bửu Bửu cũng không quên mời Tiểu Hồ Tu cùng ăn no nê, dùng rượu ngon thức ăn hảo hạng nhét vào miệng hắn.
Tiểu Hồ Tu vui sướng đến giả dại.
Mỗi khi thấy người khác ăn cơm ngon lành, Bửu Bửu có cảm tưởng như vầy :
- Thật có ăn ngon như thế chăng? Hay là tay đầu bếp thủ thuật đặc biệt giỏi?
Tiểu Hồ Tu uống một hớp rượu để nuốt đồ ăn trong miệng xuống, xong cười nói :
- Thật tuyệt, tiểu thiếu gia không ăn chút đi?
Tần Bửu Bửu đối với những món ăn khẩu vị nặng không thích thú, nói :
- Ta không thích ăn những món này, dường như từ lâu không đói bụng vậy.
- Thiếu gia chắc ăn vặt nhiều quá, dẫn đến không biết thèm ăn nữa.
- Ta biết, nhưng mà không ăn rất khó chịu.
Tiểu Hồ Tu nhớ lại vừa rồi Tần Bửu Bửu thấy đồ ăn vặt mới lạ thì mắt sáng rỡ, không thể không thừa nhận tiểu thiếu gia này không rời bỏ được tật ăn vặt.
- Tiểu Hồ Tu!
Bửu Bửu dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn hắn, cười khúc khích nói :
- Ta phát giác một chuyện rất là thú vị, nhìn sự biểu hiện trên mặt ngươi ta biết được ngươi muốn gì. Thật là gã thật thà, ngày thường có lẽ bị thua thiệt không ít chứ?
Tiểu Hồ Tu cảm thấy hơi lạ, sờ sau ót, ngại ngùng nói :
- Nói cũng đúng. Vào xã đã bốn năm, thấy người ta thăng tiến mãi, bản thân mình lại nằm ì tại chỗ, nghĩ cũng thật là vô dụng.
- Ta lại không nghĩ như thế!
Tần Bửu Bửu ngưng một chút, ngắm nghía hắn, nói :
- Mấy năm nay, Kim Long Xã thanh bình, huynh đệ lương thực nhiều rồi, tinh thần không giống như trước. Gần đây có thể trong xã có xảy ra biến cố, ngươi nên thừa cơ tỏ rõ thái độ.
- Trong xã có biến cố gì?
Tiểu Hồ Tu hoảng hốt.
- Nếu như tất cả đều nghĩ như ngươi, có chỗ dựa không lo, không biết cái đạo lý “Sanh vu ưu hoạn, tử vu an lạc” (sống không lo âu, chết chẳng an nhàn), nếu chẳng may có kẻ thù chủ tâm đánh Kim Long Xã ta sẽ thực không sao tưởng tượng nổi cái quan niệm của các ngươi làm thế nào đứng ra đối địch?
Tần Bửu Bửu tuổi nhỏ, cũng cho hắn có thể là phân nửa người giang hồ, những thứ nào là công địch trên công tâm, sĩ khí đệ nhất đẳng... Thông minh nhưng lại thích đùa giỡn như hắn sẽ không biết đến điều này, toàn là những lời mà lúc Vệ Tử Y nói chuyện đời xưa nói cho hắn biết, bây giờ lấy ra giáo dục Tiểu Hồ Tu. Thế mới biết hắn thông minh không thua người lớn, cứ làm cho người ta phục tự đáy lòng.
- Tiểu thiếu gia có phải nghe ngóng được điều gì bất lợi đối với Kim Long Xã hay không?
- Đà chủ của các ngươi không có nói cho các ngươi biết chuyện Đồ Long bang sao?
- Thiếu gia nhằm chỉ Đồ Long bang đã có một thời gây loạn? Việc ấy không cần phải lo, cái bang hội sấm sét to, hạt mưa nhỏ, không làm nên thời vụ gì cả.
Tần Bửu Bửu rút lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Tiểu Hồ Tu, nói từ tiếng một :
- Có phải huynh đệ trong Phân xã Bắc Kinh đều nghĩ như ngươi cả chăng?
- Không không!
Tiểu Hồ Tu bị nhìn đến tâm can, vội nói bừa :
- Đó chỉ là cách nghĩ của riêng ta. Trần đà chủ cứ căn dặn bọn ta nên cảnh giác, còn nói thủ lãnh hiện nay sống chết chưa biết ra sao nên huynh đệ đều căng thẳng, cảnh bị nghiêm hơn trước. Có điều Đồ Long bang tung tin muốn chiếm lấy Phân xã Bắc Kinh nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh, cho nên ta mới phẫn chí, nghĩ như vậy.
- Kẻ địch đang thử thanh sức nhẫn nại của các ngươi, không nên mới có mấy ngày thì đã im lặng.
- Vâng, vâng!
Tần Bửu Bửu thầm than thở một tiếng, không nói chuyện với hắn nữa, cúi đầu suy nghĩ :
“Tiểu Hồ Tu cá tánh ôn tồn, không kích động hắn, suốt đời hắn chẳng làm nên anh hùng. Ta nên giúp hắn, để hắn khỏi phải bị người ta mãi xem thường.”
Linh cơ phát động, nhớ tới chuyện tối hôm trước, bất giác vỗ hai bàn tay nhỏ kêu lên :
- Cứ làm như thế!
Lắc lư cái đầu như vừa nghĩ ra tình tiết của vấn đề hắn kêu to làm Tiểu Hồ Tu thể thảm, đang uống rượu không đâu đâu lại bị Tần Bửu Bửu làm cho sặc mãi ho.
- Sao vậy, Tiểu Hồ Tu?
- Không sao, chỉ uống rượu bị sặc thôi!
- Uống vội vã làm gì? Yên tâm, ta không giành rượu của ngươi uống đâu.
- Vâng, lần sau nhất định cẩn thận. Thiếu gia vừa nói cái gì mà ”...cứ làm như thế”?
- Cũng không có gì, đợi ngươi ăn no rồi cùng đi với ta đến Phước Đức tự dạo chơi.
- Ta ăn no rồi, tiểu thiếu gia, có thể lên đường rồi!
- Ăn nhanh ghê, số một, số một!
Tần Bửu Bửu đối với những người ăn uống như lang như hổ rất kinh ngạc, cảm thấy răng của họ rất tốt nhưng cũng lo cho tì vị của bọn họ, cực nhọc giống như lừa xay gạo. Trả tiền xong, ra khỏi cửa hàng, Tần Bửu Bửu đi chầm chậm, trong lòng đắn đo :
“Bây giờ đang là giờ ăn cơm, người trong chùa nhất định không nhiều. Thôi thì đi từ từ đợi người đông mới ra tay được.”
Tiểu Hồ Tu đi theo sau có thể nói là kinh tâm động phách vì Tần Bửu Bửu vừa đi vừa nghĩ sự việc vốn không nhìn đường, người đi đường tuần tự nhường đường. Tiểu Hồ Tu ở phía sau cúi đầu đáp lễ, thấy chướng ngại vật liền kịp thời nhắc nhở Bửu Bửu cẩn thận, trong lòng cứ kêu chết cha!
Tần Bửu Bửu phía sau cái đầu đâu có mắt, không biết Tiểu Hồ Tu chửi thầm, tự nói trong lòng :
“Ô Ca Nhi đêm trước hứa với ta hôm qua tìm thời gian nói chuyện Quan Phi Phẩm cho ta nghe. Kết quả tối ngày ở trong luyện đan phòng với ta, lại cứ trầm tư không nói. Ta nhìn thấy phát tức giận. Hừ, ta sẽ tự đi tìm hiểu, để cho ngươi trông đợi”.
Nhớ đến người khác vì mình mất tích mà quýnh phát nhảy dựng lên, Tần Bửu Bửu không khỏi bụm miệng cười. Nào ngờ ngẩn đầu lên thì thấy Ô Ca Nhi đứng trước mặt, cung kính nói :
- Bửu thiếu gia, luyện đan có chút vấn đề, xin ngươi lập tức về xem thử.
- Ngươi tại sao biết ta ở đây?
- Bửu thiếu gia đi lần thứ hai ra cửa, ta cứ bám theo sau.
Tần Bửu Bửu kêu khổ trong bụng, chuyện ăn vặt lung tung làm sao không lọt vào mắt của Ô Ca Nhi.
- Bửu thiếu gia, phòng luyện đan không thể thiếu ngươi. Mau mau đi về thôi!
- Không về!
Tần Bửu Bửu biết về nhất định không có chuyện lành, khó dễ nói :
- Ngươi bám theo sau ta mà sao mãi không kêu ta, trong bụng ngươi còn có ta không?
- Ta thấy thiếu gia vui đùa rất vui vẻ nên không dám khuấy nhiễu. Đến khi thấy thiếu gia hướng về Phước Đức tự mà đi mới lên tiếng chận lại.
- Ta đi Phước Đức tự cầu xin bình an cho ngươi không được ư?
Ô Ca Nhi trong mắt tỏ vẻ trách móc phẫn nộ nhưng trong miệng lại nói :
- Phước Đức tự vài hôm nữa hãy đi. Thiếu gia nên lo luyện xong đan hoàn mới được.
Tần Bửu Bửu biết trong ánh mắt Ô Ca Nhi đã tức giận lắm rồi, chỉ biết nói :
- Về thì về!
Chạy đến Ô Ca Nhi, hắn nói nhỏ một câu :
- Ngươi có tài làm người ta cụt hứng!
Nói xong đi một nước. Ô Ca Nhi và Tiểu Hồ Tu bám chặt theo sau, sợ hắn chuồn mất.
Về đến luyện đan phòng, Ô Ca Nhi khóa chặt cửa lại, lắng nghe không có người xâm nhập liền nắm lấy Bửu Bửu, bất chợt đánh mạnh vào mông Bửu Bửu ba cái, lửa giận trong mắt mới bớt đi một nửa.
Tần Bửu Bửu “ậy” một tiếng rồi khóc òa lên, vừa khóc vừa nói :
- Người lớn ăn hiếp con nít, không biết mắc cỡ. Đại ca xấu với Bửu Bửu nhất.
Thì ra Ô Ca Nhi giờ đây là do Vệ Tử Y cải trang nên. Còn tại sao lại cải trang thành Sa Ngư số bảy Quan Phi Phẩm của Long Vương phủ thì chuyện ấy hồi sau phân giải.
Tần Bửu Bửu từ nhỏ vốn sanh ốm tong teo, đáng thương hại, lại thêm liếng khí tinh linh tập trung nơi hắn. Tần Anh thương hắn có bệnh trong người, đối với mọi yêu cầu của hắn đều đáp ứng, không nói nặng một lời, đừng nói chi đến đánh một roi. Thiếu Lâm quần tăng tử tế với hắn vì sợ hắn quậy phá, huống chi lại có chưởng môn phương trượng che chở, người người đối với hắn như đối với tổ tông. Bây giờ lại bị ba miếng đòn nặng như vậy, có thể nói là phá lệ lần đầu tiên.
Từ khi kết nghĩa với Vệ Tử Y, gần một năm nay Tần Bửu Bửu nghe Vệ Tử Y nói đánh đòn hắn sáu bảy lần, nhưng cuối cùng cũng không nỡ xuống tay, trách mắng vài câu qua loa. Không ngờ lần này lại đánh thiệt. Tần Bửu Bửu khóc xém chút khàn tiếng mất.
Vệ Tử Y lần này hạ quyết tâm, không vì tiếng khóc của Bửu Bửu mà xiêu lòng.
Ngược lại còn nạt to :
- Không được khóc! Phải suy nghĩ cho ra tại sao đại ca đánh ngươi?
Tần Bửu Bửu bị nạt hết hồn, xong lại cất tiếng khóc to lên nói :
- Ngươi là đại ca, giáo dục đệ đệ ai dám nói là không phải, có cái gì mà suy nghĩ?
Vệ Tử Y không nói một lời. Tần Bửu Bửu khóc mệt rồi, thấy Vệ Tử Y không an ủi hắn, cái cảm nghĩ bị lãnh đạm làm hắn đau lòng, để nước mắt đầy mặt nằm úp xuống dưới đất ngủ.
Rất lâu, bỗng nghe một tiếng thở dài, Vệ Tử Y cẩn thận bồng Bửu Bửu vào lòng, vuốt lên má lên mặt, nói nhỏ :
- Ông trời tại sao để ta gặp ngươi, ngươi là đồ yêu tinh! Tại sao ta bất lực, không thoát ra, cứ lao vào thương yêu hắn. Từ nhỏ không ai yêu thương ta, giờ lại phải đi yêu thương một người. Trời cao lại cho ta cái vận mạng như thế, từ nào giờ chưa nghĩ đến thương người được hạnh phúc như vầy, luôn luôn muốn hắn hưởng được sự hạnh phúc từng ly từng tí. Thế mà ngươi khăng khăng quậy phá, đi vào hang cọp. Phương Đức tự bề ngoài là căn miếu thổ địa, dưới đất lại khác nào long đàm hổ huyệt. Tâm tư của ngươi ta hiểu được. giận ngươi không tiếc sinh mạng của mình, đánh đòn ba roi, thật khổ vô cùng.
Tần Bửu Bửu đang nằm trong lòng Vệ Tử Y ngủ yên, góc miệng bỗng nhếch lên một cái, mở mắt ra mỉm cười nói :
- Đại ca yêu ta, ta rất vui lòng. Ta cũng rất yêu đại ca, ngươi có biết không?
Vệ Tử Y dường như biết trước Bửu Bửu không ngủ, không chút ngạc nhiên, cười nói :
- Ngươi cứ gây cho ta bao phiền phức, ta thật không dám tin ngươi yêu ta.
Tần Bửu Bửu bất mãn hứ một tiếng, vãnh cái miệng có thể treo được cái đèn dầu, trách móc :
- Làm gì trách ta. Nữ nhân gặp đại ca như kiến gặp đường, đuổi cũng không chịu đi. Ta chỉ biết kiếm chuyện để trói buộc đại ca, để không cho bọn họ giành đại ca đi mất.
Vệ Tử Y nghe lời nói ngây thơ, bất chợt cười to, đôi cánh tay ôm chặt lấy Bửu Bửu, cười nói :
- Nhỏ như vầy mà cũng biết chuyện này, thật là hậu sanh đáng sợ!
- Đại ca chỉ biết chê cười ta, đối với nữ nhân thì văn vẻ từ tốn, thiên vị, thiên vị!
- Tuổi thơ không nên nói bậy!
Vệ Tử Y cúi đầu nhìn thẳng Bửu Bửu, dạy hắn rằng :
- Đối với người ngoài thì phải khách sáo, huống hồ là giữa nam và nữ. Nếu như đại ca dùng cùng một thái độ đó đối xử với ngươi, ngươi có thích không?
- Không thích, dường như quá xa lạ.
- Ngươi hiểu là tốt. Về sau còn như vậy nữa thì đánh đòn đấy!
- Ngươi đánh ta nữa, sau này ta không thèm đếm xỉa đến ngươi. Ngươi đánh đau quá hà!
- Sợ đau thì sau này phải ngoan hơn, lí lắc tác quái khác phải coi chừng. Dứt khoát không cho phép đem sanh mạng của mình ra đùa giỡn.
- Được! thế thì ngươi cũng đừng căng cái mặt ra mà dạy ta.
- Bộ ngươi muốn ta cười hì hì mà nói đạo lý với ngươi được ư? Ngươi có nghe cho không?
Tần Bửu Bửu rất biết nhõng nhẽo, lập tức cúi đầu ân hận. Vệ Tử Y thở dài nói :
- Thật hết biết cho ngươi. Bửu Bửu, đại ca đánh ngươi có đau không?
Tần Bửu Bửu biết trận chiến này thắng lợi thuộc về mình, chu mỏ nói :
- Sức mạnh của đại ca tự mình biết. Người lớn ăn hiếp trẻ con, mắc cỡ, mắc cỡ.
Vệ Tử Y trước mặt Bửu Bửu uy nghiêm của mình không tỏ ra phân nào, nói ôn tồn :
- Ngươi ngồi xuống, đại ca nói với ngươi chuyện Quan Phi Phẩm như thế nào?
- Phân nửa tốt, phân nửa không tốt.
Tần Bửu Bửu dựa vào người Vệ Tử Y nói :
- Bị ngươi đánh đau đít không ngồi dưới đất được, ngươi cứ nói tự nhiên đi.
- Mười ba tuổi không nhỏ rồi, cứ muốn đại ca bồng ngươi, người ta cười chết.
- Ở đây lại không có ai, cho dù có ai đi nữa, bọn ta cũng chả thèm để ý đến. Ta biết đại ca sợ mất uy nghiêm.
- Đó không phải việc lớn, nguyên nhân chủ yếu nhất là...
- Là gì?
Tần Bửu Bửu mở mắt, hỏi ngây thơ.
Vệ Tử Y nhìn thấy thái độ ngây thơ dễ thương của hắn lại nuốt lời nói vào trong bụng, cười nói :
- Không có gì! Tuổi thơ không nên có quá nhiều phiền não, ngươi thích thế nào thì thế ấy vậy.
Tần Bửu Bửu nhìn Vệ Tử Y muốn nói lại ngưng, gương mặt hiện vẻ cười chua chát, trong bụng độ chừng nói :
“Tình trạng này đã có mấy lần rồi, hay là đại ca đã bị con hồ ly tinh mê hoặc rồi?”
Thấy Vệ Tử Y khác thường, Tần Bửu Bửu càng nghĩ càng cho rằng có thể. Trong bụng bức rức, hắn cũng không biết mình tại sao không cho phép nữ nhân chiếm lấy Vệ Tử Y. Bất chấp như thế nào, trong bụng hắn ngấm ngầm quyết định phải vạch trần con hồ ly tinh ấy là ai?
- Bửu Bửu, ngươi đang nghĩ gì?
Vệ Tử Y thấy lạ Bửu Bửu tại sao lại nghiến răng, cười nói :
- Cậu bé thật hay ganh tỵ, xem ra ta phải tìm cho ngươi một nữ bằng hữu.
- Ta đường đường nam tử mà ganh tỵ!
Tần Bửu Bửu trề môi, không vui nói tiếp :
- Người mà nên ganh tỵ là phu nhân tương lai của thủ lãnh. Đại ca tuổi trẻ đẹp trai, văn võ song toàn, đồng thời xưng bá giang hồ, nữ nhân nào mà không động lòng?
Đó cũng là việc an ủi duy nhất, không giống như Tịch lãnh chủ, không gặp người đẹp nào cả.
Vệ Tử Y xì một tiếng, hơi giận nói :
- Ông trời có biết ngươi nay được mấy tuổi, có khi ngây thơ giống như đứa bé năm sáu tuổi, có khi già dặn. Thực ra mỗi người có cá tính riêng, như tính háo sắc, phân nửa là do Tịch tẩu tẩu buộc hắn như vậy, không nên toàn trách hắn. Tử Đan thấy nữ nhân thì mắc cỡ, đó là tánh trời cho, cũng may sau khi kết hôn đã thay đổi nhiều.
Đại ca từ nhỏ vật lộn với hoàn cảnh, tập thành tánh đối với việc nữ nhân lòng lạnh như nước. Những mỹ nhân kiều diễm yểu điệu chỉ làm ta thêm chán ghét.
- A di đà phật, cũng may ta không phải là nữ nhân.
- Bửu Bửu có tánh hồn nhiên phóng khoáng, dám yêu dám hận, không giống như bao nhiêu cô gái rõ ràng thích một người, cứ làm ra vẻ mắc cỡ nói không thích, nhưng mắt thì lại liếc nháy, làm cho người ta không sao hiểu nổi, cuối cùng yêu hay là không yêu. Có khi làm cho bao nhiêu chàng trai dứt khoát đi tìm đối tượng khác, hoặc xuất gia đi làm hòa thượng. Khi đó lại làm cho các cô nương nước mắt chan chứa, nguyền rủa đàn ông đều là phụ bạc, thật không sao hiểu nổi? Chỉ có Bửu Bửu tốt, bất chấp là nam hay là nữ, đại ca đều thích.
Tần Bửu Bửu với nhận xét của đại ca rất cảm phục, câu sau cùng cảm thấy không đúng, nói :
- Đại ca nói là nam là nữ đều thích là ý nghĩ gì?
Vệ Tử Y cúi đầu nhìn Bửu Bửu, ôn hòa nhỏ nhẹ nói thăm dò :
- Nếu như ta nói Bửu Bửu là nữ nhân, ngươi có tin không?
- Đại ca đừng nói đùa với Bửu Bửu như vậy, Bửu Bửu giận đó.
Vệ Tử Y thở dài, chỉ có cách an ủi nói :
- Thôi xin lỗi, đại ca chỉ thử ngươi thôi. Không ngờ ngươi nhát gan đến thế!
- Đại ca bữa nay xấu lắm, liên tiếp ăn hiếp đệ đệ hai lần.
Tần Bửu Bửu nói hai tiếng đệ đệ thật nặng là để an ủi mình.
Vệ Tử Y bỗng cười, cái cười chan chứa tình cảm yêu thương đối với Bửu Bửu, vui vẻ nói :
- Bây giờ đại ca nói chuyện Quan Phi Phẩm cho ngươi nghe, để ngươi khỏi phải đi nghe trộm...
Sa Tương ở Long Vương phủ chỉ kém hơn Long Vương và tám vị cao thủ điện chủ.
Quan Phi Phẩm lại là người thất thế.
Quan Phi Phẩm hai mươi lăm tuổi, gia nhập Long Vương phủ, không lâu lại gặp đồng môn sư muội Tôn Ngọc Phẩm. Hắn nói lúc đó đã có Vương Lão Phúc và Vương Đầu Đà hai người ở trong chùa mới nhập môn. Hắn dùng bản lãnh tuyệt cao của mình được đặt ở cương vị Sa Tương thứ bảy, còn Tôn Ngọc Phẩm trở thành Kình thủ số mười một.
Con người hắn hào hoa được người mến, nhất là tiếng nói của hắn rất êm tai và có sức thu hút. Nữ đệ tử của Long Vương phủ đều mê mệt hắn, cho tới các điện chủ cũng ưa thích hắn. Thêm vào tánh hắn ngay thẳng, thấy chuyện trái tai gai mắt thường khuyên gián nên cũng làm nhiều người ghét. Đối với Long Vương cũng không ngoại lệ, bị Long Vương hạ độc làm hủy hoại cuống họng. Từ đó âm thanh bị khàn, đồng thời bị đuổi khỏi Long Vương phủ.
- Chợ về đêm trong con mắt người thông thường thì là nơi căn nguyên của tội ác.
Đối với kẻ thất thế xem giống như là thiên đường. Quan Phi Phẩm cũng mê cái địa bàn này, lâu ngày dài tháng, bị Ô Ca Nhi nhắm vào.
Tần Bửu Bửu nghe kể chuyện, lập tức quên đi sự mất vui khi nãy xen miệng nói :
- Chợ về đêm long xà lẫn lộn, đông người như thế tại sao nhắm vào Quan Phi Phẩm?
Vệ Tử Y rất thích cái tánh mau quên đi phiền não của hắn, mỉm cười nói :
- Cơ nguyên khéo hợp! Vào một đêm tối mùng bảy tháng giêng, ta và Quan Phi Phẩm cùng đổ xúc xắc, lúc canh hai, hắn bỗng hỏi ta hôm nay mùng mấy. Ta liền trả lời, hắn vội vã đứng dậy, kêu một tiếng “chết cha rồi!”, không giấu diếm lập tức triển khai khinh công. Ta tò mò nhìn hướng đi của hắn, từ từ bám theo, cuối cùng ta phát hiện sự bí mật ẩn dấu bên trong của Phước Đức tự. Từ đó đối với mọi hành tung của Quan Phi Phẩm ta đều lưu ý đến.
- Chuyện này lãnh chủ bọn họ có biết không?
- Biết, đồng thời đặc truyền mấy vị mật thám theo dõi Phước Đức tự.
- Nếu như thế mãi, khuya đại ca trộm chuồn đi chơi, chẳng phải cũng bị bọn hắn biết.
- Đồ phá đám, ngươi không biết nặn ra cái lý do khác ư?
- Lừa dối huynh đệ cho người ta biết không tốt lắm!
- Ta và hắn chơi thân mười mấy năm, tất cả đã hiểu rõ lòng dạ nhau, ta không phải là thánh nhân, đa số họ có cách thức riêng để thố lộ tình cảm của họ, ta dĩ nhiên cũng có, cứ một mắt mở một mắt nhắm, đã có điều không trở ngại đến công việc trong xã, phần đông huynh đệ đều mật ước không can thiệp vào đời sống riêng tư của kẻ khác.
Tần Bửu Bửu thú vị nói :
- Lãnh chủ bọn họ đối với chuyện trong phòng đại ca có thông đạo khác, có biết không?
- Không biết!
Vệ Tử Y khẳng định như vậy.
- Cũng chẳng có nghi ngờ qua?
- Nghi ngờ ta trong phòng có mật đạo? Không có!
- Không phải vậy, bọn họ có hay không tò mò việc đại ca làm thế nào thố lộ tâm tư?
- Tò mò thì tò mò, thế thì làm sao?
- Bọn họ không dám hỏi?
- Không nghiêm trọng như vậy, vấn đề là ai cũng không muốn hỏi. Muốn tận mắt thấy mật chiêu của ta, như thế không phải có ý nghĩa hơn không?
- Nói cũng phải.
Tần Bửu Bửu suy nghĩ một hồi, gãi đầu lia lịa nói :
- Các ngươi là những người quyền cao tước trọng, bề ngoài xem như đứng đắn. Hô mệnh lệnh giống như ăn cải trắng, thuộc hạ huynh đệ đối với các ngươi kinh sợ như thần, kỳ thực người người đều trẻ con chưa sạch mũi.
Vệ Tử Y kinh ngạc nhìn Tần Bửu Bửu một cái, cười khúc khích nói :
- Thì ra ngươi cũng con mắt mở con mắt nhắm, lời nói đó cho đến bây giờ mới nói ra.
- Đúng vậy, ta cảm thấy các ngươi như vậy mới bình thường, vì muốn kẻ dưới tâm phục, phải là ra vẻ uy nghiêm khí khái, chuyện thầm lén cũng vậy, cuộc sống thật là mệt mỏi thật.
- Nói rất hay!
Vệ Tử Y không thể không phục tư tưởng siêu tục của Bửu Bửu, nói :
- Là con cái của tiền bối Tần Anh Vạn Tà Thánh Y quả thật không phải phàm phu tục tử nào cũng có thể sánh được.
- Đó là dĩ nhiên.
Tần Bửu Bửu lấy làm tự hào vì có được người phụ thân như thế và thường chê Ngộ Tâm hòa thượng là Ngộ đạo bất triệt.
- Trẻ con không nên phê bình trưởng bối, Ngộ Tâm đại sư từ nhỏ đã kết duyên với Phật môn, trưởng thành trong hoàn cảnh nghiêm trang, không nên so sánh với tiền bối Tần Anh lấy bốn bể làm nhà được.
- Ta cũng trưởng thành từ Thiếu Lâm tự, tại sao không thể nào nghiêm cái mặt không cười được.
- Phụ thân ngươi khi ngươi mười một tuổi mới qua đời, trước đó ngươi đã thừa hưởng di truyền từ phụ thân được dẫn phát cho đến cái tánh cách công tử định hình.
Sau đó Ngộ Tâm đại sư mới muốn dùng Phật học truyền đạo cho ngươi, đáng tiếc là trời sanh ngươi tánh ham đùa nghịch nên không thành chánh quả!
- Ta ghét nhất là tụng kinh!
Tần Bửu Bửu trả lời một câu lại nghĩ không đúng, nói :
- Minh Trí, Minh Lý và Minh Nguyệt cũng không giống hòa thượng, thuở nhỏ quậy phá, chúng nó đều trợ lực. Đại ca nói như vậy là có vấn đề.
Vệ Tử Y không ngờ Tần Bửu Bửu nhiều vấn đề như thế, thầm hít một hơi, nói :
- Ngươi tại sao càng kéo càng xa. Nói chuyện vui vẻ chuyện xưa lại đem chuyện hòa thượng gán ghép vào?
- Đại ca trả lời câu hỏi khi nãy của ta đi, rồi tiếp tục kể chuyện sau!
- Thật muốn ta kể chuyện?
Tần Bửu Bửu khẳng định gật gật đầu. Vệ Tử Y cười nhạt một tiếng thích thú nói :
- Ta có một giải đáp, cái nào đúng sau này tìm sự chứng minh ở chúng nó. Thứ nhất, Phật môn không thiếu chi lớp người cỡi mở. Minh Trí sư huynh đệ tuy chưa đến mức độ đó, nhưng không cách xa bao nhiêu. Bình thường thì làm việc phóng túng, gặp chuyện thì tự nhiên bộc lộ vẻ trang nghiêm của người xuất gia. Thứ hai, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, câu nói xưa như trái đất này, Bửu Bửu không lạ gì. Minh Trí ba người họ không có định lực như Ngộ Tâm đại sư hoặc cao tăng lão bối khác, đùa giỡn với ngươi mười mấy năm, ít nhiều cũng bị ngươi ảnh hưởng, cho nên cái trang nghiêm của người xuất gia từ từ tiêu ma, chỉ còn cái cốt lõi của đứa trẻ thiên tánh lí lắc, có phải không? Giải thích của đại ca ngươi vừa ý không? Bửu Bửu nhận thấy giải đáp nào là đúng?
- Đều không đúng cả!
- Tại sao đều không đúng? Không đúng chỗ nào?
- Thứ nhất, đúng được phân nửa! Thứ hai trật hết phân nửa!
- Có lý do, đại ca rửa tai hầu nghe đây!
- Trong câu thứ nhất, Minh Trí sư huynh đệ không câu nệ tiểu tiết là đúng vậy.
Trong câu hai, đại ca nói bọn hắc không có định lực như đại hòa thượng thúc thúc là không đúng vậy. Minh Trí, Minh Lý và Minh Nguyệt xem rất cũng rất có mùi vị của người xuất gia, nhưng trong cốt cách lại có dáng vẻ hào hoa phong nhã của người giang hồ, đồng thời định lực rất mạnh. Bình thường rủ bọn họ đi tác quái đều bằng lòng, chỉ có một lần mưu toan cùng chúng nó đi hỏa thiêu Thiếu Lâm tàng kinh các, bóp cổ bọn chúng cũng không nhận lời.
- Trời đất!
Vệ Tử Y kêu lên một tiếng, bỗng sực tỉnh nói :
- Có phải Thiếu Lâm Tàng kinh các có lỗi với ngươi à?
- Gia gia không thích ta luyện võ, võ học bí cấp của Tàng kinh các ta không thích.
- Thế thì chỉ vì thích đùa, muốn tận mắt nhìn cái tráng quan của hỏa thiêu các lầu?
- Ta là người xấu bụng ư? Chỉ vì bản thân mà thiêu hủy Thiếu Lâm trọng địa.
- Rất tiếc, đại ca lỡ lời, hay là ngươi làm như vậy là vì lo cho Thiếu Lâm tự?
Vệ Tử Y miệng thì nói như vậy nhưng lòng thì không bao giờ nghĩ như vậy. Bửu Bửu lại nói :
- Đúng vậy, Thiếu Lâm tự đối với Tàng kinh các xem như sinh mạng của chính mình. đệ tử Thiếu Lâm đều một lòng một dạ, muốn học hết những võ công ấy. Nếu như thế, chẳng những hoang phí công khóa. Hơn nữa, người xuất gia đốc sức để học thứ thần công giết người, miệng lại khư khư đọc A di đà phật, Ngã Phật từ bi, thật không giống ai. Sau này có viên tịch đến miền tây phương cực lạc, Phật tổ cũng đã cho hắn một đá xuống địa ngục, giao cho Diêm la vương chỉ dạy.
Vệ Tử Y cười nhăn mặt nói :
- Còn có lý do gì hay hơn nữa không?
- Đại ca đừng nhăn mày, nghe tiểu đệ nói tiếp. Người đời cũng có tính ỷ lại, giống như ta thích ỷ lại đại ca vậy. Đệ tử Thiếu Lâm ỷ lại vào Tàng kinh các càng ghê gớm, một lòng muốn học cho được võ công trong Tàng kinh các, không biết luyện một môn võ học cho riêng mình. Mỗi năm trong chùa thí võ, ta chạy đi nhìn trộm, sư huynh đệ đấu đá đều không mấy chuyên chú, chỉ vì sở học đều giống nhau.
Nhất chiêu nhất thức trong bụng đều thuộc cả, xem đến buồn chán lắc đầu nên trong bụng mới nghĩ đến việc đốt bỏ Tàng kinh các cho rồi. về sau chúng nó mỗi người sáng tác võ công, đấu võ với nhau xem mới hay được.
- Nói bậy, nói bậy!
Vệ Tử Y đối với cách nghĩ ngây thơ của Bửu Bửu chỉ có cách thiết tha, dẫn dạy :
- Thứ nhất, mỗi năm Thiếu Lâm tự thí võ, đều là những đệ tử nhập môn mới vài năm, học toàn là những môn võ cơ bản thô sơ để làm cơ sở cho sau này. Học thì phải một thứ, đến khi họ vững vàng thì cứ theo cá tánh mà luyện võ học cao thâm thích hợp với mỗi người. Thứ hai, muốn luyện ra một võ thuật độc môn tuyệt kỹ, trước tiên cần phải cụ bị một công lực cao thâm và kinh nghiệm đối địch phong phú.
Cho dù tất cả hội đủ, cũng chưa chắc có thể sáng tạo ra được một chiêu bán thức.
Thứ ba, lúc đối địch điều quan trọng là công lực phải thâm hậu, những chiêu thức ngoạn mục bay bướm gặp phải địch thủ cao siêu hơn thì mất đi tác dụng, những công phu bề ngoài xem như đơn giản dễ ăn, kỳ thực chỉ có người đối địch mới hiểu rõ, bên trong ngầm chứa uy lực đáng sợ, cái đạo lý ấy Ngộ Tâm đại sư và lịnh tôn nhất định đã có phân tích cho ngươi biết qua. Ngươi cố ý quên đi có phải không?
- Kỳ lạ thật, đại ca nói sao mà gần giống như phụ thân ta?
- Sau nữa thì sao?
- Sau đó Minh Trí chúng nó sợ ta tự đi đốt các lầu, mới đem chuyện này mật báo với phụ thân ta, hại ta bị nhốt trong nhà tranh một tháng không cho ra ngoài.
- Ngươi không đem ý nghĩ của mình phân giải cho lịnh tôn nghe?
- Có chớ! Theo lẽ phải nhốt ba tháng, phụ thân nghe xong sửa lại còn một tháng.
Vệ Tử Y bật cười to, nhìn Bửu Bửu cái mặt tủi hổ lại càng thất cười nói :
- Đứa trẻ có cái nhìn ấu trĩ, lệnh tôn dĩ nhiên không đành phạt quá nặng.
- Gia gia thương ta nhất, lần ấy phạt rất nặng. Ta thấy khó chịu bao nhiêu ngày.
- Lịnh tôn tuổi già có con tự nhiên thương yêu ngươi lắm, nhưng lại sợ ngươi vì thế mà biến xấu làm cho người ta ghét, có phải không?
Tần Bửu Bửu gật đầu, tỏ ra rất thông cảm khổ tâm của phụ thân. Vệ Tử Y ôm Bửu Bửu, vuốt việc tóc mỉm cười nói :
- Thế mới là đứa con ngoan! Thôi ta lại nói chuyện Quan Phi Phẩm đi! Mấy năm trời Kim Long Xã từng hy sinh hai mươi mấy tên mật thám cao thủ để điều tra mật đạo của Long Vương phủ, chỉ được một chút giềng mối, đó là Long Vương phủ ẩn phục dưới đất của một gian thổ địa công miếu. Thổ địa công miếu ở thế gian này nhiều lắm, nên sau cùng đành bỏ cuộc. Hai năm trước, đem mục tiêu chuyển sang Phước Đức tự, mới ban đầu không dám tin Long Vương phủ có thể ẩn tại thổ địa công miếu lớn nhất của kinh thành, đối với việc này chỉ là đoán mò, đối với thân phận của Quan Phi Phẩm càng thêm kỳ lạ.
Quan Phi Phẩm không rõ xuất thân từ môn phái nào, thân hình khôi ngô, khinh công rất giỏi. Tuy chưa thấy hắn triển khai võ công nhưng ta khẳng định hắn có luyện qua Thiết bố sam, Kim chung trảo... những môn võ công chuyên về ngạnh công.
Tần Bửu Bửu càng nghe càng khó hiểu, xen miệng vào hỏi :
- Đại ca đã mạo dạng là hắn, tại sao cho đến thân phận, võ công môn phái của hắn đều không biết, như thế không sợ người ta phát giác ư?
Vệ Tử Y bị Bửu Bửu nằm trên người lâu, thấy mỏi quá, thương lượng rằng :
- Bửu Bửu là nam nhi dũng cảm, nên tự ngồi lấy có phải không?
Tần Bửu Bửu ngáp một cái, đổi hướng nằm, ngước mắt thấy tội nói :
- Như vậy được không? Ta mệt quá, thôi ta nên ngoan ngoãn ngồi xuống đất vậy.
- Thì như vậy đi, mệt thì cứ nhắm mắt nghỉ ngơi.
- Đại ca rất tốt, khi nãy ta hỏi ngươi chưa trả lời!
Vệ Tử Y cười trông trẻ trung nói :
- Người nhà không đấu với người nhà, chỉ cần trên việc khinh công bắt chước cho giống là được.
- Đơn giản như vậy ư?
Tần Bửu Bửu không cho là như vậy, hắn nói tiếp :
- Đại ca nói cực nhọc, thôi thì đổi lại để ta hỏi ngươi trả lời, có phần khỏe hơn, được không?
- Ngươi hỏi đi, quỷ sứ?
- Tại sao đại ca biết địa điểm Long Vương phủ?
Từ khi ta theo dõi Quan Phi Phẩm, biết được mỗi tháng mùng bảy hắn đều phải đến Phước Đức tự tìm chú cháu Vương Lão Phúc, thêm vào đó chúng nó tiếp cận cửa, xung quanh chùa ẩn phục không ít gia nhân, chưa phải lúc cần thiết phải hiện thân, cho nên mãi không cách nào biết mục đích hắn vào miếu. Có lần mùng năm, khác hơn thường lệ, hắn vội vã về Phước Đức tự. Vương Đầu Đà đã từng dùng phương pháp thăm dò đối với ta y như lúc trước đối với Quan Phi Phẩm. Từ cửa miệng bọn hắn nói ra Long Vương làm cho ta khẳng định Long Vương phủ ở dưới đất của thổ địa công miếu Phước Đức tự.
- Quan Phi Phẩm thật ở đâu? Đại ca đã giết hắn rồi ư?
- Không, hiện giờ hắn ở Tổng đàn.
- Bị nhốt ở thạch thất à? Hay là xem hắn như khách quí?
- Phân nửa câu trước không sai lắm, nửa câu sau cũng không đúng lắm.
- Thôi đi!
Tần Bửu Bửu trợn mắt giận nói :
- Đại ca là người lớn, không thể cậy có học rồi chơi chữ, cố ý làm huyên náo.
- Hầy! Dưới đất này có bao nhiêu cái sung sướng đều bị ngươi chiếm lấy cả!
Vệ Tử Y không biết sao nên nói :
- Kể ra cái miệng nhỏ của ngươi ghê gớm thật, tóm lại một câu nói: Quan Phi Phẩm điên rồi!
- Điên rồi? tại sao?
- Nguyên nhân ta không rõ, trong hai tháng giả chết, mất tích, ngoại trừ việc điều tra Trần Đông Thăng ra thì ta luôn tìm cơ hội tiếp cận Quan Phi Phẩm, chỉ vì ta mãi cho rằng Trần Đông Thăng có tàn trữ vũ khí bí mật, là trợ thủ của Long Vương phủ!
Mùng chín tháng rồi, Quan Phi Phẩm và ta cùng đánh bạc có vẻ khấm khá nên càng rũ nhau đi uống rượu. Đi ra khỏi tửu lầu, bỗng hắn phát điên rượu, cứ kêu “sanh bất như tử, sư phụ ta có lời với ngươi”. Ta điểm thùy huyệt cho hắn, cõng về Tổng đàn bỏ vào thạch thất, âm thầm căn dặn lão Triển bọn chúng chiếu cố hắn. Không ngờ hắn vì thế mà phát điên. Ta và hắn ở trong thạch thất bảy ngày, thừa lúc bệnh tình phát tác, ta tiếp tục tìm hiểu khẩu lệnh và mật đạo để vào Long Vương phủ, kể cả tánh tình các điện chủ và việc Long Vương bất mãn, oán ghét hắn như thế nào, đối với sư muội cảm tình ra sao đều nói ra hết. Có điều không hiểu được hắn xuất thân từ môn phái nào? Ta đang hoài nghi hắn có thể cố ý giả điên để trả thù Long Vương.
Tần Bửu Bửu lấy làm thương cảm gật đầu biểu lộ tán đồng cách nghĩ của Vệ Tử Y, nhưng vẫn bậm chặc miệng, không nói chuyện.
Người ta thường nói: “Trí tuệ mạc nhược”, Vệ Tử Y biết Bửu Bửu đang đi vào ngõ cụt nói :
- Bửu Bửu, ngươi đang trách ta về Tổng đàn bảy ngày mà không đến gặp ngươi ư?
Tần Bửu Bửu mặt quả trứng gà, lắc lắc đầu, nói nhỏ :
- Ta biết đại ca vì nghĩ đến đại cuộc, sợ ta bám lấy ngươi không buông nên chỉ có lãnh chủ bọn họ biết. Chỉ có ta thằng ngu ngốc này mới vì sự an nguy của ngươi mà lo âu, bọn họ cũng quá hà tiện, cho đến nói lén cho ta biết một tí cũng không chịu.
Lời nói này do Tần Bửu Bửu gầy yếu nói ra càng thấy có sức thuyết phục. Vệ Tử Y lòng thương cảm, không nói năng gì, chỉ để Bửu Bửu nằm yên trong lòng một cách thoải mái.
Cái ngón này quả nhiên hữu hiệu, sự an ủi không lời rất xoa dịu được trẻ con liếng khỉ. Đột nhiên Tần Bửu Bửu vỗ trán cười trộm nói :
- Đại ca bỏ qua đoạn trước đêm vào Phước Đức tự, muốn ăn gian con nít.
Vệ Tử Y cười khẽ một tiếng, từ từ và tường tận nói từ đầu tới đuôi một bận. Giữa chừng Tần Bửu Bửu xen miệng vào bắt chước kiểu dáng của thất điện chủ làm Vệ Tử Y cười to lên :
- Chuyện hồi sáng sớm là do ngươi làm?
Nghe Vệ Tử Y bỗng hỏi, Tần Bửu Bửu trong bộ dáng vô tư, làm như mơ hồ hỏi :
- Chuyện gì? Đại ca không được chụp mũ bậy bạ cho tiểu đệ, ta gần đây rất ngoan đó!
- Còn giả bộ?
Vệ Tử Y hừ nhẹ một tiếng, vênh cái mặt nói :
- Tự mình hãy nói ra đi! Hay là để đại ca đi làm rõ? Ngươi là đồ quậy quỷ!
- Đại ca dữ quá, đã biết đêm trước ta đã xuất hiện là Kim Đa Bửu chớ bộ.
- Ngươi dán cáo thị bậy bạ là ý muốn gì?
Tần Bửu Bửu bậm miệng cười thầm, thấy Vệ Tử Y nhìn mãi không tha, nên nói :
- Ta muốn làm cho Trần Đông Thăng tưởng rằng có một bang phái khác âm thầm tiềm phục, tăng thêm gánh nặng tâm lý.
- Có phải vậy không?
Vệ Tử Y cau mày hỏi tiếp :
- Nếu có nhóm bang khác, thế là ngươi và Tiểu Bàn Đầu hai đứa tiểu quỷ bang?
- Danh từ khó nghe quá!
Tần Bửu Bửu không vui nói :
- Người ta muốn giúp ngươi đàng hoàng, ngươi lại chế nhạo người ta. Ngày mai ta đi chất vấn Trần Đông Thăng, nói Ô Ca Nhi có thể có người mạo dạng, xem hai người ăn nói với ta như thế nào?
“Đại ca không cười đâu”.
Vệ Tử Y rất sợ Bửu Bửu quậy phá, thở dài nói :
- Sự việc sắp xảy ra, nói cho ngươi cũng vô ích, tự cẩn thận đừng để lộ kẻ hở thì được rồi.
- Điểm này xin đại ca yên tâm!
Tần Bửu Bửu cười hí đôi mắt, tiếp :
- Ngoại trừ tụng kinh, những cái có thể học ta học rất nhanh. Viết chữ cũng tạm được, bút tích kỳ này là bắt chước từ Trần chưởng quỉ, đồng thời dùng tay trái.
- Muốn để cho nội bộ chia rẽ à?
Vệ Tử Y tạt gáo nước lạnh cho hắn nói :
- Nhưng rất tiếc Trần Đông Thăng không chú ý đến bút tích của tấm cáo thị có hơi giống bút tích của Trần chưởng quỉ hay không?
Tần Bửu Bửu trợn mắt nhìn Vệ Tử Y một cái, trách hắn không nói chuyện tốt lành, trề cái miệng nói :
- Nếu như nhìn là biết liền bút tích của Trần chưởng quỉ, ngươi lại để cho người ta khả nghi à? Trần Đông Thăng lúc không có người sẽ xem lại vài lần, nhất định sẽ phát hiện nghi vấn. Hắn là người đa nghi, khi đã nghi ngờ thì không dễ gì tan biến, nhất định sẽ tìm Trần chưởng quỉ, người anh em đối chất. Như vậy thì mất đi hai người tâm phúc mà hắn đã tín nhiệm, thậm chí còn liên tưởng đến Trần chưởng quỉ huynh đệ với Kim Đa Bửu bang nhóm ấy cấu kết giành cương vị của hắn, khiến hắn ngày đêm suy nghĩ, trong cử chỉ không khỏi tỏ ra thái độ không tín nhiệm đối với người thuộc hạ. Nhân tâm tự nhiên lần lượt bỏ hắn mà đi, như thế là làm yếu đi lực lượng của hắn, cũng là mục đích chiến lược thứ nhất, cô lập Trần Đông Thăng là chiến lược thứ hai, thế nào?
Vệ Tử Y không cho rằng mấy miếng họa đồ mà phát sinh hiệu quả lớn như vậy, hà huống chiến tranh đã gần kề như mi với mắt, ly gián nhân tâm không phải trong mấy ngày có thể làm được. Nếu như nói có kết quả, chỉ có thể làm cho bộ hạ trong lòng không vui thôi. Nghĩ thế nhưng cũng cười hồn nhiên, chàng nói :
- Cũng mong rằng lời nói vàng ngọc của ngươi được như ý. Sau khi sự thành thì ngươi là đấng công thần vậy.
Tần Bửu Bửu rất vui mừng, cuối cùng được vì Vệ Tử Y mà làm chút việc, hai cái má lúm đồng tiền cười rất sâu.