Thần Hộ Mệnh

Chương 4:




Hạ Phồn đang ngồi trên một chiếc xe, cậu đờ người ra không rõ tình huống hiện tại là sao nữa.
Cậu vẫn là chính cậu, nhưng cậu lại không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Chiếc xe đang chạy nhanh như bay trên đường cao tốc, cậu nhúc nhích muốn nhìn rõ mặt tài xế. Nhưng cậu lại phát hiện cơ thể mình không tự điều khiển được mà cúi đầu xuống, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.
Chiếc nhẫn này là có một không hai, nó rất đẹp và hoàn mỹ. Dường như nó được làm bằng thủ công, trên nhẫn có những hoa văn họa tiết rất tinh tế, bên trong nhẫn còn có chữ " HQ " được khắc gần nhau.
," Bảo bối à cuối cùng em cũng đồng ý lấy anh, anh vui lắm " Người đàn ông bên cạnh đột nhiên duỗi tay ra ôm chặt lấy cậu, nhưng hắn vẫn cẩn thận để không làm cậu cảm thấy khó chịu.
Hạ Phồn ngẩng lên, cậu không ngờ người đó chính là Hồ Nhất Phàm. Hắn đang mặc một bộ đồ vest màu trắng, ánh mắt hắn dịu dàng tràn ngập cưng chiều nhìn cậu. Thấy cậu nhìn lên, hắn cúi xuống hôn lên khóe mắt cậu.
Sau đó, cả thế giới đột nhiên rung chuyển dữ dội, giống như trong máy sấy vậy kịch liệt quay cuồng. Bên tai tràn ngập những âm thanh va chạm, chói tai, đứt quãng, tiếng kêu gọi….
Hạ Phồn được che chở cẩn thận trong lòng ngực, cậu mơ hồ nhìn thấy có máu từ sau đầu Hồ Nhất Phàm chảy ra, mà Hồ Nhất Phàm thì đang nhắm chặt mắt lại.
Bỗng nhiên tất cả hình ảnh như thủy tinh bị búa nện vào vậy, ngay lập tức vỡ ra bắn tung tóe xung quanh, mang theo những mảnh vỡ của hình ảnh cuối cùng.
"A!"
Hạ Phồn đột nhiên bật dậy khỏi giường. Cậu thở hổn hển, mồ hôi chảy đầm đìa.
" Hạ Phồn! Hạ Phồn, em làm sao vậy? Không sao! Không sao, có anh ở đây " Hồ Nhất Phàm vội vàng từ nhà bếp chạy ra, hoảng loạn ôm chặt lấy cậu vào lòng mình. Lo lắng nhìn cậu vừa hoảng sợ vừa thở dốc, không biết phải làm sao bây giờ.
Hạ Phồn không nói gì, cậu thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh lại được. Cậu hoảng hốt nhìn Hồ Nhất Phàm, rồi lẩm bẩm dường như chưa khôi phục tinh thần lại hoàn toàn " Hồ… Hồ Nhất Phàm… tôi… tôi mơ thấy ác mộng…"
Vốn nên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt của Hồ Nhất Phàm lại đột nhiên căng thẳng. Cơ thể hắn cứng đơ, giọng nói có chút phát run: "... Em mơ thấy gì? "
Hạ Phồn sửng sốt, phục hồi tinh thần lại. Cậu suy nghĩ nửa ngày, có chút xấu hổ nhéo chăn bông " … Em… Em quên mất rồi."
Hạ Phồn nghi hoặc nhìn hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn vuốt lưng an ủi cậu, một lúc lâu hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu hỏi " Cục cưng còn muốn ngủ tiếp không? "
Hạ Phồn cảm thấy hành động này của Hồ Nhất Phàm có chút quen thuộc, nhưng cậu lại không nhớ rõ đã nhìn thấy ở đâu. Chỉ là lắc đầu, chuẩn bị đi ăn gì đó.
Hạ Phồn cảm thấy trạng thái hiện tại của mình không tốt chút nào. Nên hôm nay cậu đã xin nghỉ, ở nhà giúp Hồ Nhất Phàm thu dọn đồ đạc.
Hồ Nhất Phàm tra xét trên mạng nửa ngày, hắn muốn dùng những nguyên liệu hiện có ở nhà để làm món ngon đầy dinh dưỡng cho cậu ăn.
Căn nhà có ba phòng ngủ. Hạ Phồn và Hồ Nhất Phàm thường ngủ ở phòng ngủ chính, còn lại hai căn phòng rất ít khi dùng. Ngoại trừ lâu lâu có quét dọn sơ ra thì tất cả những đồ đạc trong phòng không có dọn dẹp lại.
Hạ Phồn rảnh rỗi tới không có việc gì làm, cậu vô phòng chậm rãi thu dọn lại tất cả mọi thứ
Trên tủ đầu giường rải rác vài thứ lặt vặt như cục sạc, khăn giấy, kẹo bạc hà. Bàn cạnh giường còn có vài món đồ lưu niệm, cậu không nhớ rõ mình mua những món đồ đó từ khi nào nữa.
"Ơ?"
Hạ Phồn nhìn chăm chú vào góc giường một lúc lâu, cậu khom lưng từ trong khe lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm.
Kiểm tra sổ tiết kiệm, cậu ngạc nhiên phát hiện cuốn sổ này có tận mấy trăm vạn. Nhìn kỹ hơn thì chủ số tài sản này còn chính là cậu?
Hạ Phồn có hơi không hiểu, công ty cậu đang làm chỉ là công ty hạng hai thôi, tiền lương cũng bình thường. Tuy rằng cậu mua nhà không cần trả góp, nhưng cậu cũng không thể có nhiều tiền như vậy.
Số tiền từ trên trời rơi xuống này khiến cậu cảm thấy không yên tâm. Trên đó còn có ghi mật khẩu, không ngờ là ngày sinh nhật của cậu.
Mặt sau sổ tiết kiệm có ghi hai chữ " HQ " được viết hoa.
Hạ Phồn sững sờ nhìn lại, cậu phát hiện bên trong cuốn sổ còn kẹp cái gì đó.
Cậu lấy ra xem, hóa ra nó là một tờ bệnh án.
Hơn nữa còn là của chính cậu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.