Trong chốc lát này, cự xà màu đen đã ập tới trước mặt Tông Thủ. Cái sừng trên trán nó lập loè hàn quang,ẩn hàm cương kình.
Tông Thủ hít thật sâu một hơi, sau đó lúc cả hai cách xa nhau ước chừng hai mươi trượng, hắn bỗng dưng rút kiếm ra.
- Bạch kim long kiếm, trảm!
Cương khí loa toàn bùng lên theo kiếm quang chiếu sáng cả động quật thành hai mày lam hồng, hắn nghiêng người vung lên chém về phía trước.
Kiếm thế nhắm thẳng cái sừng trên trán hắc giao.
Dùng phong phá phong! Dùng duệ phá duệ!
Ầm!!!
Tiếng điếc nổ mạnh tai nhức óc lập tức chấn động toàn bộ động quật, núi đá sụp đổ rất nhanh.
Hắc giao màu đen gào thét một tiếng, thân hình kịch liệt cong lên co rút đầu lại.
Chỉ thấy một sừng vô cùng cứng rắng đã bị chẻ đôi. Kiếm thế thậm chí bổ vào đầu nó tạo nên một vết máu lớn.
Chỉ kém chút nữa sẽ chém tới não tủy bên trong.
Long Nhược khống chế Đoạn Nhận Kiếm phóng tới, giờ khắc này chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên ngừng lại, kinh hãi gần chết!
Một kiếm tuyệt diệu này sao có thể xuất ra từ tay Tông Thủ?
Chẳng lẽ là Long Ảnh? Không có khả năng! Cho dù là võ thánh cũng không thể nào dùng lực lượng xuyên việt mấy trăm thế giới vừa khống chế long nguyên vừa phân thần phụ thể Tông Thủ, một kiếm vừa rồi sắc bén vô cùng.
Tiếp theo trong nháy mắt, linh thức của Long Nhược lại bị Tông Thủ dùng ảnh mắt lạnh lẽo hấp dẫn.
Đồng dạng là sát ý tràn ra và vô cùng trầm tĩnh.
Tâm thần Long Nhược lập tức bình tĩnh lại, một khi đã động thủ thì không còn chỗ để hối hận.
Vô luận là nguyên do gì hắn chỉ cần "thịt" Tông Thủ là giải quyết hết thảy mọi vấn đề.
Đoạn Nhận Kiếm trầm xuống tránh thân hình hắc giao, sau đó mang theo một quỹ tích sáng chói trong hư không nhanh chóng đến cực điểm mà mắt thường khó thấy công kích thẳng tới Tông Thủ.
Kim hệ Linh Năng trên đường đi đều bị thu nạp, một kiếm này xứng đáng đồng tâm toái nhận, chính là toái kim kiếm ý!
Ánh mắt Tông Thủ chớp lên, kiếm thế biến đổi, chân hắn đạp mặt đất tụ dẫn vô số địa khí, kiếm trong tay phảng phất là đè nặng vô số tòa cự sơn.
Đây là Huyền Hoàng Long Kiếm!
Kiếm thế nhìn như trầm trọng, trong chậm có nhanh hơn nữa là càng lúc càng nhanh! Từ trái chém sang phải, bất kể kiếm quang biến hóa như thế nào đều không thoát khỏi sự bao phủ kiếm thế của Tông Thủ.
Bồng!!! Một tiếng trầm muộn vang lên, kiếm quang sắc bén bị một kiếm này của Tông Thủ đánh bay.
Một kiếm Huyền Hoàng Long Kiếm này thật có sự hùng hậu của một dãy núi.
Thần hồn của Long Nhược đồng dạng bị cự lực đánh ngược trở lại, tới bên ngoài hơn trăm trượng mới đứng vững.
Cũng may Đoạn Nhận Kiếm ở một bên không bay ra khỏi sự khống chế của hắn nhưng trong lòng Long Nhược tuôn ra vô số nghi vấn đang trùng kích tâm thần.
Cửu cửu long ảnh kiếm! Tông Thủ lại có thể thi triển cửu cửu long ảnh kiếm? Người này đến cùng lấy nội tức hùng hậu đó ở đâu ra? Mặc dù có ngoại đan nhưng bản thân hắn phải có căn cơ để dẫn phát mới phải. Trong mười ngày, người này sao có thể đem kiếm thức mới lĩnh ngộ dùng cho thực chiến? Hơn nữa tựa hồ đã nắm giữ nguyên vẹn kiếm ý!
Chẳng lẽ là Long Ảnh? Nhưng khí tức này rõ ràng cho thấy có chút không đúng!
Sắc mặt Hàn Nghịch Thủy cùng Lật Nguyên Đan bên kia càng âm trầm như nước, trong lúc nhất thời, bọn họ không dám tin vào hai mắt của mình.
Mới đầu họ cũng hoài nghi Long Ảnh xuất thủ nhưng linh giác lại rõ ràng cảm giác kiếm thế cương khí không ngờ có nguồn gốc từ bản thân Tông Thủ.
Nhưng Tông Thủ làm sao có thể nắm giữ kình khí hùng hồn như thế?
Kiếm quang chấn động không chỉ là hai người mà kình khí bạo tuôn ra khiến cho toàn bộ sơn thể bị cự lực chấn động, không ngừng lay động. Xu thế núi đá sụp đổ càng thêm kịch liệt.
Tông Thủ cũng lảo đảo thối lui mấy bước, thời điểm mới giao phong, hắn đã đem hơn phân nửa lực trùng kích dẫn xuống dưới đất. Loa toàn kiếm kình cũng tiêu mất bộ phận bộ phận nhưng vẫn có một chút kích vào trong cơ thể hắn.
Chỉ là mới được mười bước, thân ảnh hắn đã đứng lại, kình khí trong cơ thể tán đi hơn phân nửa. Lông mày Tông Thủ chau lên, hắn biết được đây là Long Ảnh lão nhân, trợ giúp hắn hóa giải. Nếu không có như thế, một kiếm này đã đủ khiến hắn tổn thương nặng.
Kiếm này mặc dù hắn có thể tiếp được nhưng chỉ cần ba kiếm sẽ lấy mạng hắn, thân thể nứt vỡ, ngũ tạng lục phủ bị đánh nát mà chết.
Linh Sư Nhật Du mạnh ra sao có thể thấy được.
Nếu không có Long Ảnh lão nhân làm hậu thuẫn, hắn vô pháp chiến một trận công bình cùng Long Nhược.
Giấu cảm kích vào trong lòng, Tông Thủ chém vỡ những khối đá vụn quang người, thậm chí còn không chờ khí tức trong cơ thể bình phục, Tông Thủ lại bắt đầu phi tốc chạy đi. Lôi Dực Kiếm trong tay hắn dẫn phát lôi quang lóe sáng!
- Lôi đình Long kiếm, PHÁ...!
Kiếm quang phun ra khí mang nháy mắt kết kết toàn bộ lôi hệ Linh Năng, điện năng lóng lánh phảng phất là háo thân của lôi long bít lấy động quật.
Kiếm mang nhấp nháy trong tích tắc lao tới trước mặt hắc xà màu đên, thanh âm của Long Ảnh lão nhân cười khẽ lần nữa:
- Không ngờ kết hợp cuồng đình kiếm ý vào bên trong! Thú vị!
Một kiếm này đâm ra cũng không phải chỉ mỗi cửu cửu long ảnh kiếm, Tông Thủ đem bộ phận ưu điểm của cuồng đình lôi kiếm dung nhập vào trong.
Lôi đình Long kiếm thức thứ nhất, kiếm thế vẫn cường hoành làm cho người ta sợ hãi mà tâm rung động.
Cuồng mãnh cương liệt và lăng lệ ác liệt tấn tuyệt!
Long Nhược thấy thế lập tức trợn tròn mắt như muốn nứt ra, hắn tức giận hừ một tiếng, kiếm quang tấn công bất ngờ một lần nữa.
Hắc xà màu đen mặc dù vẫn còn hôn mê nhưng cái đuôi theo bản năng vẫn rung lên, vân khí chung quanh tràn ngập bốn phía tạo nên vô số thủy thuẫn.
Tông Thủ cười lạnh một tiếng, hắn liên tục kích phá mấy tầng thủy chướng này, Đoạn Nhận Kiếm giao phong chốc lát, hắn quát to "Bạo!" và "Điệp!".
Lôi quang mênh mông lập tức nổ tung đánh bay Đoạn Nhận Kiếm lần nữa. Sau đó kiếm quang trước sau như một công kích hắc xà màu đen đang chạy trốn.
Cửu cửu long ảnh!Huyền Âm Long kiếm!
Âm khí vô lượng vô ảnh vô hình tấn công bất ngờ. Sau đó giây lát trong mây mù huyết quang phun ra như bão tố.
Một tiếng gào thét thảm thiết đồng thời vang lên, sương mù tràn ngập lúc này tán đi hơn phân nửa. Chỉ thấy một nửa thân hình của đầu cự giao (cự xà) bị chém xuống, vô số huyết dịch phun ra ngoài.
Người trong động quật thất thần một hồi, Long Nhược sau khi ổn định thân hình thì có chút giật mình, thần hồn dâng lên ý niệm bi thương.
Cũng đúng vào lúc này, Hàn Nghịch Thủy quát nhẹ một tiếng.
- Huyết nhục hồi sinh!
Thanh âm vừa dứt, từng đoàn từng đoàn linh quang màu xanh lá bỗng nhiên tuôn ra. Hai đoạn thân thể của cự giao trong giây lát tạo ra vô số huyết nhục quấn lấy nhau.
Bất quá khó khăn lắm miệng vết thương sắp khép lại, trong nội tâm Long Nhược kinh hỉ còn chưa kịp xuất hiện thì thân ảnh của Tông Thủ đã xông đến trước mặt cự giao.
Kiếm quang màu tím vung lên chém xuống đầu hắc giao đang hồi sinh.
Khi huyết quang lần nữa phun ra, một cỗ nguyên lực bị thân kiếm hấp mạnh tới.