Chẳng lẽ là hiện giờ Sơ Tuyết đã trở về rồi, phát hiện ở trong độc viện kia chẳng còn cái gì nữa? Hay là đã làm chuyện xấu gì khác, bị người khác nhớ thương?
Lắc đầu, Tông Thủ giẫm chân đi vào cửa điện tàng kinh lâu.
Chỉ thấy vị sư huynh Hàn Phương kia, giống như ngày thường ngồi ở trên chiếc ghế có xích đu đó, thần sắc nhìn như khoan thai. Ánh mắt lại liếc qua, nhưng vẫn là quan sát ở chỗ không xa bên cạnh, cách mười trượng bên ngoài, Sư Nhược Lan đang ngồi trên một cái bồ đoàn, cũng không biết là đang tu luyện công pháp gì, hết sức chuyên chú.
Tông Thủ đi đến trước mặt cái xích đu, thi lễ nói:
- Hàn sư huynh!
Hàn Phương nghe vậy, nhưng ngay cả mí mắt đều lười mở ra, trực tiếp vung tay áo nói:
- Muốn xem sách gì, chính mình đi lấy là dược. ta hôm nay không có thời gian để ý đến ngươi.
Tông Thủ sớm biết đức hạnh của người này, là người qua sông đoạn cầu. Trong lòng cũng không buồn, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, rồi sau đó tâm niệm vừa động, liền đem nguyên hồn của mình đưa ra ngoài thân thể.
Hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, chậm rãi hút linh năng ở chung quanh vào.
Lúc này Hàn Phương mới ngạc nhiên ồ lên một tiếng, lực chú ý từ chỗ Sư Nhược Lan dời đi, sau đó ánh mắt bình tĩnh, chăm chú nhìn về phía nguyên hồn của Tông Thủ.
Sau một hồi lâu, tinh quang trong mắt chớp lên mới nói:
- Cái nguyên hồn này của ngươi, thực sự có chút cổ quái! Hoàn Dương cảnh, lại có thể tinh khiết rõ ràng như thế, nội hàm dương lực, đã không kém hơn cảnh giới Nhật Du bình thường, còn có vòng xoáy này, đúng là có năng lực thôn phệ linh năng trong thiên địa, hồn thuật của ngươi, không biết rốt cuộc là dùng công pháp gì làm căn cơ?
Tông Thủ đem đoàn thần hồn này của mình thu hồi lại trong cơ thể, cũng không có ý định dấu giếm gì, trực tiếp mở miệng nói:
- Là Thôn Thiên Nguyên Hóa Kinh, ngoài phương pháp này, còn có Đại Dịch La Thiên Không Minh Pháp.
- Thôn Thiên Nguyên Hóa? Là cái môn đại pháp này, lão nhân thôn thiên này, không biết là đã đi đâu rồi?
Hàn Phương lại càng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, tiếp đó sắc mặt lại càng thêm quái dị:
- Thực sự là phương pháp này, ngươi cũng đừng gạt ta! Chân khí hồn lực, làm sao có thể tinh thuần như thế được?
Tông Thủ bất đắc dĩ, lại ngưng kết một tấm phù lục trong hư không, đúng là một chữ ‘Tịnh’.
Mà Hàn Phương thấy thế, lúc này mới có chút thoải mái, biết được thần hồn của Tông Thủ tinh khiết, khẳng định chữ ‘Tịnh’ này cũng không phải là nguyên nhân chính, bất quá nghĩ đến người này, là có thủ đoạn gì khác, giải quyết chỗ thiếu hụt của Thôn Thiên Nguyên Hóa Quyết.
- Thì ra là phù lục này, sư đệ thật sự có thể nói là kỳ tư diệu tưởng. Lúc trước cái lão nhân Thôn Thiên kia mất tích, nghe nói là bởi vì chân khí hỗn tạp, nguyên do là nguyên hồn bị làm bẩn, đã gần như điên cuồng. Mà cái Thôn Thiên Nguyên Hóa Kinh này, tuy là một trong những thiên địa kỳ thuật, nhưng mà cắn trả cũng là vô cùng lớn.
Nói một hồi, chỉ thấy trong mắt Tông Thủ, tất cả đều là vẻ không kiên nhẫn. Hàn Phương cũng biết chính mình đem chủ đề kéo ra xa, ho nhẹ một tiếng nói:
- Như vậy ngươi lần này tới đây, chính là vì cảnh giới Nhật Du sau này, tố thể như thế nào, hóa xuất chân hình?
- Đúng vậy!
Tông Thủ gật gật đầu, trong mắt hiện ra vài phần ngưng trọng:
- Ta dùng Thôn Thiên Nguyên Hóa đại pháp làm cơ sở, nếu không chuẩn bị sớm, chỉ sợ cửa ải Tố Thể, Chân Hình này sẽ gặp khó khăn, vì vậy lần này đặc biệt tới đây là để thỉnh giáo sư huynh!
Hàn Phương cũng là nhăn mặt lại, lâm vào trầm tư, mấy lần muốn mở miệng, lại không nói ra.
Sau một lát, ánh mắt mới sáng lên nói:
- Việc này ta cũng vô pháp, nhìn cái nguyên hồn này của ngươi, còn có cái Thôn Thiên Nguyên Hóa Pháp, dĩ nhiên giống như là hóa thành bổn mạng thần thông, trừ phi là triệt để đánh tan, cấu tạo lại nguyên hồn. Bất quá nếu như làm vậy, không nói đến việc phải chậm trễ của ngươi ít nhất một năm, mà cái thần thông hấp thu thiên địa này cũng không còn, thật sự là có phần đáng tiếc. Bất quá có thể không đi qua con đường tố thể chân hình, nhưng lại có thể tham khảo thuật pháp của Phật môn.
- Phật môn?
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, hiện ra vẻ ngạc nhiên.
- Đúng là Phật môn!
Hàn Phương gật gật đầu, cười khẽ một tiếng:
- Thương Sinh Đạo chúng ta sở hữu rất nhiều bí truyền, là dung hợp tinh hoa của hai phái Nho gia và Đạo gia, vì vậy sẽ đi con đường Linh Sư Tố Thể, Chân Hình. Mà Phật gia lại bất đồng, bọn hắn ở một bước này, nhưng trước tiên lại trọng tố Pháp tướng.
Chuyện này thì Tông Thủ cũng biết được, thời điểm kiếp trước, từng cùng đệ tử Phật gia giao thủ qua, những người đệ tử cửa Phật này, đúng là trước tiên tu Pháp tướng.
Vì vậy đạo gia Linh sư, trước khi nhập tiên đạo, chính là sở trường về các loại Linh pháp, thao túng linh năng, thủ đoạn hay thay đổi. Nhưng mà Phật gia lại tu thần thông, pháp môn chỉ có một, nhưng uy năng lại rất to lớn.
Cả hai cái này, thật sự là khó phân cao thấp. Cho đến ngày sau, cũng là vạn lưu quy tông. Phật gia vẫn phải cần tụ chân hình, mà mạch đạo gia Linh sư này, cũng đồng dạng là muốn ngưng tụ pháp tướng.
Bất quá khi hắn nói, đi con đường pháp tướng này, tựa hồ thật đúng là có thể tạm thời né qua cửa ải khó khăn là tố thể chân hình.
- Bất quá nếu như ngươi thật muốn tụ pháp tướng, đường đi sau này, sẽ cùng người khác bất đồng, không có người có thể tham khảo, những cái chân Phật pháp tướng kia, đều là đi không được. Đạo gia mấy vị Thần Chủ, cũng thấy căn cơ khác lạ về Thôn Thiên Nguyên Hóa Pháp của ngươi, con đường này, thật là khó đi.
Vừa nói, Hàn Phương một bên lại hồi tưởng:
- Ta nhớ ở bên trong lầu truyền pháp, có mấy môn Phật môn kinh điển, có thể sẽ giúp được cho ngươi, mà ở trong cái tàng kinh ất lâu này, cũng có một vài môn, như là ‘Chư Thiên Pháp Tướng Chân Giải’, ‘Nguyên Thông Vô Tướng’, ‘ Pháp Hải Kết Châu’, ‘Tiểu Nguyên Tương Kinh’, đối với ngươi rất có ích. Nếu như không được nữa, cũng có thể đến chỗ tàng kinh giáp lâu tìm một lần, bất quá việc này lại phải xin chỉ thị của chưởng môn sư đệ.
Trong nội tâm của Tông Thủ hơi trầm xuống, Hàn Phương đã nói đi con đường này gian nan, như vậy thì nhất định là vô cùng gian khổ.
Sau đó hắn vừa cảm kích Hàn Phương, vừa trịnh trọng cúi người hành lễ, nếu không phải là có vị sư huynh này chỉ điểm, chỉ sợ hắn trong vài năm đều không sờ tới đầu mối.
Hàn Phương lại cười khổ, phất ống tay áo một cái, một cỗ dị lực đem thân hình Tông Thủ nâng lên nói:
- Cũng không cần như thế, kỳ thật ta cũng không giúp đỡ được gì. Thân là sư huynh của ngươi, thật sự là hổ thẹn. Hôm nay chờ mong cực kỳ, cái môn tuyệt thế đại pháp Thôn Thiên Nguyên Hóa này ở trong tay ngươi, sẽ phát dương đến trình độ nào. Cái cửa ải pháp tướng này của ngươi, mặc dù là có chút khó khăn, nhưng mà không kết thì thôi, một khi đã kết xuất, nhất định có thể được ích lợi vô cùng.
Tông Thủ cười cười, cũng không đem những lời này của Hàn Phương để ở trong lòng. Kẻ đần cũng có thể nghe ra trong lời nói của Hàn Phương, chỉ là có ý ứ qua loa cùng an ủi mà thôi.