Thần Hôn (Sớm Chiều)

Chương 58:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Minh Tô thật sự muốn ôm Trịnh Mật vĩnh viễn không buông ra, nhưng không được. Phía sau còn đông đảo tướng sĩ đang quỳ, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, còn phải giải quyết hậu quả cho tốt, cũng đến lúc triệu những tên đại thần co cổ rụt đầu trong phủ vào cung rồi.
Chuyện tiếp theo phức tạp không khỏi hao phí tâm lực, chưa kể nàng còn là bức vua soán vị, để càng lâu càng dễ sinh biến, đương nhiên là ổn định xong sớm càng tốt. Thế nhưng Minh Tô đang ôm Trịnh Mật, thật sự không muốn buông ra.
Trịnh Mật vỗ vỗ vai nàng ấy, dịu giọng nói: "Đi đi......"
Minh Tô chậm rãi thả lỏng tay, nàng ấy lùi về sau một chút, nhìn Trịnh Mật. Trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt, Minh Tô giơ tay lau giúp nàng.
Trịnh Mật để mặc ngón tay nàng ấy đặt trên mặt mình một lúc, rồi mới giơ tay lên đặt tay nàng ấy vào lòng bàn tay mình, lại giục: "Đi làm việc ngài nên làm đi."
Minh Tô gật gật đầu, lùi một bước, đứng cạnh nàng.
Trịnh Mật đối mặt với mấy vạn tinh binh đang quỳ, nàng nâng giọng, nhìn mọi người, cao giọng nói: "Chúng khanh miễn lễ."
"Tạ ơn nương nương!" Âm thanh của các tướng sĩ nhịp nhàng, đinh tai nhức óc, bọn họ đồng loạt đứng dậy, giáp trụ va vào nhau phát ra tiếng vang trầm đục.
Trịnh Mật nhìn mọi người chung quanh, dung nhan nghiêm túc, trầm giọng nói: "Hiền phi và ngũ hoàng tử có ý mưu phản, Hiền phi ở trong cung bắt cóc bệ hạ, nhiều lần làm giả chiếu chỉ muốn cùng ngũ hoàng tử nội ứng ngoại hợp. May thay đã có Tín Quốc công chúa cùng các khanh phụng chiếu tới cứu, giải vây trong cứu."
Tướng sĩ phía dưới không rành chính vụ, chỉ nghĩ mình thật sự đã đi theo Tín Quốc điện hạ bình loạn mưu phản của ngũ hoàng tử. Chỉ có vài tên tướng quân hiểu rõ công chúa đã là người thắng, mà người thắng thì há lại có ô danh, nên tội danh mưu nghịch chỉ có thể để người khác gánh lấy. Đây là chuyện trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Mà những lời này, trừ bỏ hoàng đế, cũng chỉ có hoàng hậu nói ra mới danh chính ngôn thuận nhất.
Các tướng sĩ phục bái, cùng hô lên: "Chúng thần dù muốn chết cũng không chối từ!"
Trịnh Mật quay qua nhìn Minh Tô, nói: "Bệ hạ mang bệnh không thể xử lý triều chính, đại sự trong triều xin phó thác cho công chúa."
Minh Tô lĩnh mệnh: "Nhi thần tất không phụ sự gửi gắm của bệ hạ và nương nương."
Nói đến đây cũng xem như là chuyển giao đại quyền rồi, để Minh Tô có quyền tuỳ cơ ứng biến, nhưng muốn tiến thêm một bước thì còn cần phải trước mặt bá quan văn võ mới được.
Minh Tô lần lượt lo liệu những chuyện lớn, bắt đầu từ kinh phòng quân tiếp nhận cấm quân, thủ vệ hoàng cung, sau đó lại phái năm vạn đại quân tiếp nhận bốn cửa kinh thành. Tiếp theo là phái người đi bắt ngũ hoàng tử, lại mời mấy vị trọng thần vào cung.
Minh Tô và Trịnh Mật vào trong điện.
Thục phi đứng một bên đại điện, ngơ ngác mất hồn không biết đang nghĩ gì. Nghe có tiếng bước đi, nàng bèn nhìn về phía cửa điện, khi thấy Minh Tô thì đầu tiên là hoảng hốt, rồi sau đó mới có hơi có chút ý cười.
Minh Tô lập tức hành lễ, quan sát nàng ấy từ trên xuống dưới xem nàng ấy có ổn không. Thục phi biết nàng lo lắng nên vỗ vỗ tay nàng, trấn an: "Ta không sao, khi đang bị áp giải đến cửa Bắc thì hoàng hậu đã khống chế Tử Thần Điện, sai người ngăn lại rồi đưa ta đến đây."
Nàng không bị thiệt thòi gì cả, cũng chỉ là một phen mạo hiểm sợ bóng sợ gió mà thôi. Lúc này Minh Tô mới yên lòng
Thục phi lại cẩn thận quan sát nàng ấy một lúc, Minh Tô luôn đặt tinh lực trên chuyện văn vở, rất hiếm khi đụng vào võ sự nên hôm nay là lần đầu tiên nàng ấy mặc giáp trụ, giắt bội kiếm. Nhưng bộ nhuyễn giáp và thanh bảo kiếm này ở trên người nàng lại phù hợp một cách bất ngờ, khiến nàng trông có vẻ nghiêm nghị chính khí.
"Trông thật xinh đẹp." Thục phi vui mừng nói.
Minh Tô ngẩn ra một chút rồi mới phát hiện nàng ấy đang nói gì, khuôn mặt lập tức ửng hồng, lúng ta lúng túng. Không biết nên nói gì, bèn quay đầu nhìn Trịnh Mật.
Trịnh Mật cười cười với nàng, lòng Minh Tô nóng lên, lại thấy xấu hổ nên khẽ cúi đầu.
"Được rồi, con và nương nương chắc chắn vẫn còn bận việc, ta cũng không làm phiền nữa."
Thục phi nói xong thì đi ra ngoài, nhưng cũng không đi xa mà ở ngay bên thiên điện, phòng khi bọn họ cần nhân thủ.
Khoảng thời gian này, tin tức trong ngoài cùng không liên thông, hai bên bặt vô âm tín. Minh Tô và Trịnh Mật nhớ thương lẫn nhau, hành động như thế nào đều dựa vào ăn ý. Minh Tô còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nàng cũng biết hiện tại không phải là lúc.
"Bệ hạ ở bên trong sao?" Minh Tô nói.
Trịnh Mật gật đầu, đi vào nội điện: "Nàng theo ta vào đi."
Hoàng đế đã bị chuyển qua nhuyễn tháp trong nội điện, tháp này vốn là để hắn sử dụng trong thời gian nghỉ ngơi giữa lúc xử lý chính vụ, vậy nên rất mềm mại thoải mái. Nằm trên đó rất dễ đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà lúc này, hắn nằm trên đó lại tựa như nằm trên châm, phẫn nộ trừng mắt với Vô Vi canh giữ trước giường.
Minh Tô đi sau Trịnh Mật vào điện.
Hoàng đế vừa thấy Trịnh Mật bước vào thì sự phẫn hận trong mắt chợt biến mất, thay vào đó là sự nghi hoặc cùng sợ hãi mà chính hắn cũng không phát hiện.
Vô Vi hành lễ với hai người, Trịnh Mật gật gật đầu, Vô Vi bèn lui xuống. Trịnh Mật nói: "Ta đã sai người canh chừng đại điện."
Minh Tô hiểu ý, tiếp lời: "Ngoài điện có kinh phòng quân, nếu ta và nàng không ra lệnh thì không ai có thể đến gần Tử Thần Điện được."
Đây là muốn giam lỏng hắn sao? Hoàng đế thịnh nộ, hắn trừng mắt Minh Tô, giận mắng: "Súc sinh không vua không cha!"
Minh Tô lại tựa như không nghe thấy, bình tĩnh bàn bạc với Trịnh Mật: "Các đại thần sẽ nhanh chóng đến, tốt nhất là nương nương đi gặp cùng nhi thần."
Trịnh Mật gật đầu.
Hai người các nàng vô cùng bình tĩnh, dường như sớm đã suy đoán chuyện hôm nay ở trong đầu vô số lần. Hoàng đế càng thêm kinh hãi. Vừa rồi khi hoàng hậu nói nàng ta là Trịnh Mật thì tuy lúc ấy hoàng đế sợ hãi nhưng khi lấy lại bình tĩnh, nghĩ người chết sao có thể sống lại được, chắc chắn là tiện nhân đó lừa hắn.
Nhưng hoàng đế cũng không bớt lo chút nào, hôm nay nếu là Minh Thần hoặc Minh Dần làm phản thì hắn vẫn có thể giữ được phong thái của hoàng đế, nhưng lại cứ phải là Minh Tô.
Thấy hai người các nàng tự mình thương nghị, không hề để hắn vào mắt, hoàng đến nén giận, chậm rãi nói: "Minh Tô, con lại đây, trẫm có chuyện muốn nói với con."
Nói xong lại liếc nhìn hoàng hậu đầy chán ghét, những dẫu sao vẫn phải nén giận, ôn hoà: "Con để nàng ta ra ngoài trước đi."
Minh Tô cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn, chỉ nói chuyện cùng hoàng hậu.
Hoàng đế thấy không thể dụ dỗ nàng được, lại sửa miệng: "Con đã đến đây thì nói vậy trong cung đã là của con, nhưng nếu con muốn khống chế triều đình danh chính ngôn thuận, ngồi vào vị trí của trẫm thì không thể thiếu sự đồng thuận của trẫm. Con nói nàng ta đi ra ngoài, phụ tử hai ta nói chuyện nghiêm túc, không cần phải lưỡng bại câu thương."
Hắn nói xong nhưng Minh Tô vẫn thờ ơ. Tuy nhiên Trịnh Mật lại nhìn qua, hờ hững nói: "Bệ hạ chưa từng trải qua cung biến đúng không?"
"Tiện nhân! Trẫm chưa từng nói chuyện với ngươi!" Hoàng đế không nén lửa giận nổi, phẫn nộ quát.
Không biết Vô Vi đã cho hắn dùng thuốc gì mà cả cơ thể hắn không thể động đậy, cho nên một khi kích động thì chỉ có mỗi khuôn mặt run rẩy, nhìn vừa buồn cười mà lại đáng thương.
Trịnh Mật không thèm quan tâm hắn khẩu xuất cuồng ngôn, nói cho hết lời: "Bệ hạ chưa từng trải qua cung biến, cho nên không biết, đến lúc này thì bệ hạ đã không có tư cách mở lời rồi."
Hoàng đế nghe xong lời này thì giận không thể át, trừng mắt nhìn Minh Tô nói: "Ngươi để mặc ả làm nhục trẫm vậy sao? Trẫm là phụ thân ngươi, ngươi có thể tự mình bước đi, nhưng dù trẫm có làm gì thì vẫn là cha ngươi, huyết mạch không thể cắt đứt!"
Minh Tô hơi cụp mắt, cười khổ một chút, nhưng khi ngẩng đầu lên thì đã lạnh lùng: "Nàng để ý đến ta là đã tốt với phụ hoàng lắm rồi."
Dựa trên thù hận của Trịnh gia với hắn, có thể để hắn ở đây nói năng xằng bậy, để hắn nằm thoải mái trên nệm đẹp giường êm thế này thì tất cả đều nhờ vào mặt mũi nàng hết.
Hoàng đế ngẩn ra.
Ngoài điện, cách rèm cửa, giọng Huyền Quá vang lên: "Nương nương, điện hạ, các vị trọng thần đã chờ sẵn ở Thùy Củng Điện rồi ạ."
Minh Tô và Trịnh Mật không nói gì, đi thẳng ra ngoài. Hoàng đế đảo mắt, nhìn mành cửa đong đưa, nhìn hai gã nội thị từ ngoài điện bước vào. Hai gã nội thị đó cũng không hề hành lễ, mỗi người đứng canh một bên.
Hắn đã bị canh giữ như một tù nhân.
Khi nghe nói Minh Tô lĩnh suất kinh phòng quân đến cung, tuy hắn hoảng loạn nhưng lại giận nhiều hơn.
Khi bị hạ thuốc, cơ thể không thể cử động, tuy hắn kinh sợ vô cùng nhưng cũng chẳng sợ là mấy, vẫn là giận dữ nhiều hơn.
Dù là đến khi Minh Tô và hoàng hậu đứng trước mặt hắn, xem hắn như vô hình thì hắn vẫn chẳng lo lắng mảy may.
Mạng hắn vẫn luôn rất tốt, năm chín tuổi, phụ hoàng băng hà, mấy vị hoàng thúc dòm ngó ngai vàng như hổ rình mồi, nhưng Trịnh Hoằng đã nâng đỡ hắn lên ngôi hoàng đế một cách vững vàng. Hắn nhớ rõ có một vị hoàng thúc vào một ngày trước đó còn ngạo mạn vô lễ ở trước mặt hắn, khiến cho hắn sợ hãi nhưng lại phải quỳ trước mặt hắn, gọi hắn là bệ hạ. Thế là sợ hãi biến thành đắc chí.
Hắn đọc sách, nghe báo cáo và quyết định chính sự dưới sự phụ tá của Trịnh Hoằng. Tuy có danh hoàng đế nhưng lại không thể thích gì làm nấy. Hắn luôn sợ Trịnh Hoằng sẽ chiếm ngôi của hắn, thế là xin cưới nữ nhi của ông. Hắn rất sợ hãi, vì nữ nhi nhà thái phó rất được thái phó yêu thích, lại nghe nói đức hạnh uyên bác, chưa chắc thái phó đã chịu hôn sự này.
Kết quả chưa được mấy ngày, Trịnh Hoằng đã đồng ý mối hôn sự đó, hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tự mình chấp chính, hắn sợ Trịnh Hoằng chỉ thử chứ không phải là bằng lòng trả quyền. Thế là hắn cẩn thận tiếp xúc chính vụ, mỗi một lần hạ chiếu lệnh thì luôn luôn cẩn thận, muốn giấu tài.
Kết quả, mệnh lệnh do hắn ban ra được thi hành vô cùng suôn sẻ, không một bề tôi ngăn cản, thế nên giấu tài trông rất dư thừa. Hắn lại rất là đắc ý.
Sau chuyện của quốc cữu, hắn vẫn luôn sợ Trịnh Hoằng sẽ nhân cơ hội chèn ép hắn, nhưng hắn lo sợ mấy tháng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lại thêm một lần sợ chuyện không đâu.
Trịnh Hoằng mất, hắn không nhịn được nữa, vội vàng ra tay với Trịnh gia. Hắn nghĩ Trịnh Hoằng quyền cao chức trọng như thế, hẳn con cháu ông cũng sẽ là hạng người lộng quyền, muốn xử lý Trịnh thị chỉ e là phải có một trận đánh ác liệt. Chẳng ngờ, không có Trịnh Hoằng thì Trịnh gia như tờ giấy dễ dàng bị xé thành từng mảnh vụn.
Những vị đại thần trung lương trên triều, trừ những người bôn ba cầu tình, lấy bằng chứng cho thấy Trịnh Hoằng và Trịnh gia vô tội thì không thể làm gì nữa. Hắn một lưới bắt sạch bọn họ, cho đến khi vụ án đã xong, trên triều bị khuyết một mảng lớn thì hắn mới phát hiện hóa ra huỷ diệt Trịnh gia lại dễ dàng đến thế.
Những chuyện hắn đã trải qua trong cả đời, dù có mạo hiểm thì kết quả cũng vẫn luôn chỉ là sợ bóng sợ gió, hắn vẫn luôn có thể thuận lợi đạt được tất cả.
Cho nên khi Minh Tô đánh vào hoàng cung, hắn cũng không phát hiện nguy cơ là bao, trong lúc hoang mang vẫn luôn tin là mình may mắn, nghĩ mình không cần gì cả cũng có thể hóa nguy thành an. Nhưng giờ nghe Minh Tô nói thế, hắn lại đột nhiên không dám chắc chắn nữa. Hắn đã trở thành tù nhân, ngay cả tư cách mở miệng cũng không có.
Hoàng đế đột nhiên phản ứng, những ngày tháng sau này của hắn chắc chắn sẽ rất gian nan, cung nhân sẽ không còn kính sợ hắn nữa. Hắn cũng không thể gặp được đại thần, không thể xử lý được chính vụ, sẽ bị giam cầm trong một cung điện nào đó.
Hoàng đế chợt thấy hoảng hốt, nhưng hắn lại không hối hận, cũng chẳng biết mình sai ở đâu, chỉ là vô cùng oán hận. Oán hận Minh Tô có mắt không vua, oán hận Vô Vị phụ sự tin tưởng của hắn, oán hận chúng quan như cỏ mọc đầu tường, thiên tử đang gặp nguy nan nhưng không một người đến cứu.
**Cỏ mọc đầu tường: cỏ mọc đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió -> chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào theo chiều đó (Bachngocsach)
Các đại thần bị hoàng đế xem như là cỏ mọc đầu tường lại đang đứng ở trong Thùy Củng Điện nghe hoàng hậu dặn dò.
Một chiếc ghế đặt bên cạnh long ỷ, hoàng hậu đang ngồi tại đó, nói với Minh Tô đang đứng phía dưới: "Bệ hạ có bệnh, không thể thính chính. Tam hoàng tự và ngũ hoàng tử lại liên tiếp mưu nghịch, đại hoàng tử trước giờ không màng thế sự, tứ hoàng tử thì lại ốm đau, còn cửu hoàng tử còn nhỏ, đều là người không thể trông cậy được. Đại sự trong triều, thiên hạ vạn dân đành phải phó thác công chúa."
Lời này nhìn như là nói cho Minh Tô, nhưng thật ra là nói cho các đại thần biết.
Kinh phòng quân cầm đao đứng thẳng hai bên mạn sườn trong điện, cấm quân ngoài điện đã bị rút sách. Các đại thần vào cung từ cửa Bắc còn tận mắt nhìn thấy chiến trường bên ngoài cửa Bắc chưa kịp thu dọn.
Trong triều đã mất đi người có thể cạnh tranh với Tín Quốc điện hạ rồi. Toàn bộ quan lại quỳ xuống, nói: "Thần tất tận tâm tận lực, phụ tá công chúa."
Hoàng hậu chỉ cần phải nói một câu này, còn lại sẽ do Minh Tô chủ trì. Việc đầu tiên Minh Tô làm đó là muốn chúng thần vẫn lấy dân sinh chính vụ làm trọng, không được rối loạn công vụ. Sau đó lại lệnh cho trung thư lệnh thẩm vấn ngũ hoàng tử và tất cả vây cánh của hắn.
Triều thần nghe nàng nói thì thấy không có ý dây dưa quá nhiều, từng người thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều cúi đầu nghe lệnh.
Đại để là chuyển giao quyền lực trong êm đềm.
Trịnh Mật đến hậu cung, để lại Minh Tô vẫn ở trong Thùy Củng Điện.
Lúc Minh Tô suất quân hồi kinh thì ngũ hoàng tử đã bị giam giữ. Hắn hối hận đến xanh ruột, mấy ngày trước hắn đã nghĩ đến rồi. Cả cấm quân và kinh phòng đều thay đổi tướng lĩnh, nếu hắn phát động binh biến ở kinh phòng doanh, rồi lĩnh quân đánh vào kinh thành. Lấy binh lực của kinh phòng quân thì hơn phân nửa cấm quân sẽ không có sức chống trả.
Hắn đã nghĩ đến chuyện đó nhiều ngày, càng nghĩ càng thấy khả thi, khi đang muốn ra tay thì kết quả Minh Dần bị hạ ngục.
Hắn cảm giác trước mắt bỗng trống trải hẳn lên, bỗng lại không vội vàng nữa. Minh Dần đã bị tống vào ngục, hơn nữa còn bị tội mưu nghịch, hắn đã không còn hy vọng về ngôi vị thái tử nữa.
Trong số chư vị hoàng tử còn lại, cũng chỉ còn hắn có thể đảm đương trọng trách. Phụ hoàng cũng không thể đến mức không giữ lại bất kỳ một nhi tử có năng lực nào được.
Hắn bèn yên tâm, nghĩ không thể quá huênh hoang, cũng không thể quá vui được, tránh cho phụ hoàng cho rằng hắn khinh cuồng. Hắn còn ước thúc môn nhân, muốn bọn hắn khắc chế lại. Trước khi lập chiếu thư lập thái tử ban ra thì tất cả mọi chuyện đều có biến số.
Mừng thầm được mấy ngày như thế, Minh Tô lại làm chuyện hắn muốn làm nhưng không làm. Nàng suất lĩnh kinh phòng quân đánh vào hoàng cung, giam cầm phụ hoàng, cũng đổ tội danh tạo phản lên đầu hắn.
Ngũ hoàng tử bị giam trong ngục của Hình bộ sợ hãi vô cùng, mỗi một thời khắc đều sợ phải nghênh đón một ly rượu độc hoặc một dải lụa trắng.
Minh Tô lại không hề quan tâm đến hắn, nàng chỉ muốn nhanh chóng khôi phục lại triều đình như cũ, lấy hết toàn bộ tấu chương chồng chất hơn một tháng đến để phê duyệt.
Nàng gần như đã quên mất mình ngồi ổn định ở Thùy Củng Điện như thế nào. Mãi cho đến khi nàng vô tình nghe được trung thư lệnh và thượng thư lệnh lén lút nói chuyện với nhau rằng khi nào nàng sẽ lên ngôi, sao không có chút cảm giác nào hết vậy, bọn họ có nên dâng sớ cầu công chúa đăng cơ không?
Bấy giờ nàng mới nhận ra hóa ra nàng chỉ mới soán vị có một nửa, còn chưa soán xong.
Các đại thần hiểu chuyện như vậy nhưng nàng lại chẳng thấy vui mừng, ngược lại còn rất hoảng hốt. Cung biến đã trôi qua được năm ngày, đã năm ngày nàng không được gặp A Mật rồi. Nàng biết A Mật ở Nhân Minh Điện, đã rất nhiều lần nàng rất muốn đi gặp nàng ấy nhưng luôn bị chuyện khác ngáng chân.
Thấy bên ngoài trời đã tối, Minh Tô vội gác bút, vội vàng đi đến Nhân Minh Điện.
HIện giờ trong hoàng cung này đã không có nơi nào mà nàng không thể đi. Minh Tô đến Nhân Minh Điện, cung nhân vội mời nàng vào nhưng nàng vẫn chưa gặp hoàng hậu.
Vân Tang cười cười dâng trà, nói: "Điện hạ ngồi một lát đi, nương nương đang tắm gội ạ."
Minh Tô bèn ngoan ngoãn ngồi chờ.
Cung nhân bên cạnh lén lút nhìn nàng, châu đầu ghé tai với nhau, thấy nàng nhìn qua thì vội vàng vờ như không có việc gì.
Minh Tô rất khó chịu, chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Mãi mới chờ hoàng hậu đi ra, nàng vội đứng dậy hành lễ.
"Công chúa miễn lễ." Trịnh Mật nói, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Minh Tô ngồi xuống, hai mắt nhìn thẳng, ngồi rất nghiêm túc. Trịnh Mật thấy nàng ấy gò bó như thế bèn cho tất cả các cung nhân lui xuống, cho đến khi trong điện chỉ còn lại hai người thì mới nhẹ giọng hỏi: "Sao trễ rồi mà ngài vẫn đến?"
Minh Tô thấy không có người ngoài, lúc này mới thận trọng dời tầm mắt lên người Trịnh Mật, mới vừa nhìn nhưng Minh Tô lại lập tức nhìn thẳng.
Trịnh Mật mới vừa tắm gội xong, vì sợ Minh Tô đợi lâu nên vẫn chưa lau khô tóc hết, chỉ cột hờ, khoác trường bào mỏng ngoài áo ngủ rồi ra ngoài.
Trên người nàng có mùi thơm thoang thoảng, lượn lờ khiến người si mê, dung mạo của nàng dưới ánh đèn vàng lả lướt câu nhân. Minh Tô chỉ nhìn thoáng qua đã phải vội quay đầu, tim đập mạnh hơn.
Trịnh Mật nào biết nàng ấy dễ rung động đến vậy, chỉ nghĩ là trước đó nàng gặp chuyện không suôn sẻ nên muốn an ủi nàng ấy, san sẻ giúp nàng ấy vài chuyện: "Sao lại không nói gì?"
Giọng nàng ấy nhẹ nhàng đến thế, khiến Minh Tô lại càng không dám nhìn nàng ấy, tim lại đập nhanh hơn.
Nàng cúi đầu, thậm chí không dám nhìn Trịnh Mật, khẽ gọi một tiếng: "A Mật......"
Minh Tô thấy tiếng "A Mật" này khác hẳn, Nhân Minh Điện cũng khác, trời đêm cũng khác, tất cả rực rỡ hẳn lên, hoàn toàn trở thành một khung cảnh động lòng.
Trịnh Mật vốn đang bình tĩnh, nhưng bị nàng ấy gọi như vậy thì cũng hồi hộp lên. Nhưng dù sao thì nàng cũng rành rẽ chuyện tình cảm hơn Minh Tô một chút, vẫn có thể nói chuyện được. Thấy Minh Tô cúi đầu không dám nhìn nàng, thì không khỏi cười hỏi: "Sao ngài ngốc thế cơ chứ?"
Minh Tô luống cuống, vội nói: "Ta không có ngốc." Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sóng sánh ánh nước của Trịnh Mật, khí thế lập tức không còn sót lại chút nào. Nàng hạ thấp giọng, ngoan ngoãn nghe theo Trịnh Mật, nói: "Ta ngốc thật."
Rốt cuộc Trịnh Mật cũng không nhịn nổi, vươn tay sờ mặt nàng ấy.
- ----
Trịnh Mật: Đồ ngốc
Minh Tô: Hong mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.