Thần Hy Khúc

Chương 118:




Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 118 ✻
Lý Thiệu Quân bây giờ mới có một chút phản ứng sau khi nhìn thấy Lý Thiệu Lâm đã bất động nằm trên sàn nhà lạnh lẽo. Y cảm giác đôi chân của mình như bị trói buộc vào một khối chì nặng trịch, từng bước run rẩy lại mệt mỏi đi về phía trước.
"Tránh ra!" Lý Thiệu Quân tựa hồ đã nổi điên, vừa nắm lấy cổ áo của Vưu Chiếu Hy kéo mạnh vừa quát lên một tiếng.
Vưu Chiếu Hy không phòng bị, một chút lực đạo của y đã khiến cho cậu phải ngã sang chỗ khác. Lý Thiệu Lâm rời khỏi vòng tay ấm áp của cậu, toàn thân chậm rãi biến đổi thành một con rắn.
Trong Thú tộc, mỗi người sau khi chết đi, cơ thể sẽ hóa thành sinh mạng loài vật mà họ mang trong mình.
Trước khi để quá trình biến đổi hoàn thành, Lý Thiệu Quân thất thần ngồi khụy xuống mặt đất, hai tay ôm chặt lấy Lý Thiệu Lâm. Cơ thể của cậu lạnh lẽo đầy sự chết chóc đau thương, máu thấm qua lớp áo, dính lên cả áo của y, một màu đỏ thê lương.
Lý Thiệu Quân không thể khóc, chỉ cảm thấy ngực mình đau đến không thở được. Dường như có một sợi dây mỏng nhưng vô cùng cứng rắn bền bỉ quấn chặt lấy tim của y thành nhiều vòng, khiến nó đau đớn quằn quại.
"Thiệu Lâm..." Rất lâu sau, Lý Thiệu Quân mới có thể gọi tên của người kia trong sự thất thần hoang mang, "Tại sao? Tại sao em dám...Tại sao?"
Trước khi chuyện này xảy ra, Lý Thiệu Lâm đã sớm biết Lý Thiệu Quân dùng một loại thuốc của mình để biến đổi hình dạng. Mục đích là gì, cậu cũng rất rõ ràng. Cho đến sau khi vô tình giết chết Thẩm Ninh, Lý Thiệu Quân có chút hoảng loạn trở về Tây Kim Môn, gặp phải Lý Thiệu Lâm liền kể cho cậu nghe.
Biết rõ hơn sự việc nghiêm trọng như thế nào, Lý Thiệu Lâm đã bảo với An Thạc Ngạn hãy tạm thời đưa anh trai của cậu đi ra ngoài một chút. Cái chết của Thẩm Ninh, Lý Dư Trạch không hề hay biết. Cho nên lúc Vưu Chiếu Hy đến đây đòi giết ông ta, ông ta chỉ đơn thuần nghĩ rằng kế hoạch giết hại cậu đã bị bại lộ.
Lý Thiệu Quân theo An Thạc Ngạn ra ngoài tạm tránh. Chỉ còn mỗi Lý Thiệu Lâm ở lại Tây Kim Môn. Cậu dường như dự trước được sự việc tiếp theo sẽ là gì. Ngay lúc đó, một ý niệm đau lòng bỗng nổi lên trong đầu của cậu.
Lý Thiệu Lâm muốn giải thoát chính mình.
Kiếp này cậu đã đem lòng yêu chính anh trai ruột của mình. Đó là khoảng thời gian mà cậu sống trong nỗi sợ hãi, dằn vặt, đau lòng và không kém phần thống khổ cùng ghen tị. Khi bên cạnh Lý Thiệu Quân đã sớm có sự quan tâm nhu thuận của An Thạc Ngạn, tình cảm của cậu càng trở nên nhạt nhòa và nhỏ bé.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ngày mà Lý Thiệu Lâm cảm thấy hạnh phúc nhất có lẽ là những giây phút cậu ở cùng với em trai Vưu Chiếu Hy. Đó là lúc cậu thấy mình có thể trao đi yêu thương một cách công khai nhất.
Sau khi ý niệm này nảy ra trong lòng, Lý Thiệu Lâm tự nói với bản thân rằng, kiếp sau nếu có gặp lại Vưu Chiếu Hy, cậu sẽ bù đắp cho em trai thật nhiều. Vì ở kiếp này, cậu sắp làm ra một loại chuyện thật tồi tệ.
Dùng thuốc do chính mình bào chế để biến đổi thành Lý Thiệu Quân xong, Lý Thiệu Lâm sâu vào tâm vẫn hy vọng chính mình sẽ thay đổi được suy nghĩ của Vưu Chiếu Hy. Nhưng đáng tiếc, khi ấy người kia vừa giết chết Lý Dư Trạch cũng là cha của cậu, cho nên tinh thần đã hoảng loạn, lý trí bị đứt gãy, việc ra tay với Lý Thiệu Quân là điều không thể tránh khỏi.
Khoảnh khắc Vưu Chiếu Hy găm mũi dao vào ngực trái của Lý Thiệu Lâm, cậu thậm chí còn không thấy đau đớn. Cũng vì ước nguyện của cậu đã được toại nguyện.
Ngẫm lại, ý niệm này thật ích kỷ và tàn nhẫn đối với những người còn lại. Đặc biệt là Vưu Chiếu Hy.
Vì khi tận mắt chứng kiến bản thân vừa giết chết người anh trai mà cậu yêu thương nhất, Vưu Chiếu Hy gần như hóa điên.
Cậu đứng dậy, lùi xa khỏi vị trí của Lý Thiệu Quân cùng Lý Thiệu Lâm, ôm lấy đầu lẩm nhẩm, "Không, không phải, mọi thứ đều là mơ, đều chỉ là mơ. Anh hai còn sống, mẹ còn sống...Không..."
Lý Thiệu Quân ôm lấy thân xác lạnh ngắt của Lý Thiệu Lâm, hốc mắt cay nóng lại không thể rơi một giọt nước nào. Sau khi thân thể cậu hóa thành một con rắn nhỏ, Lý Thiệu Quân cẩn thận nâng thân rắn trong tay, đặt xuống giường nệm của cậu.
Đặt xong, Lý Thiệu Quân quay người lại, ánh mắt lạnh lùng căm phẫn nhìn Vưu Chiếu Hy, "Chính mày, chính mày đã..."
Vưu Chiếu Hy nhíu mày, thất thần nói, "Không phải, anh hai của tôi vẫn còn sống... Vẫn còn sống!"
Ngay khi lời dứt, Lý Thiệu Quân đã bước nhanh đến, đưa tay tát thật mạnh vào mặt Vưu Chiếu Hy khiến cậu ngã rạp xuống mặt đất.
"Là chính mày đã giết chết em ấy! Chính mày! Vưu Chiếu Hy, chính mày! Mày đã giết tất cả!!"
Vưu Chiếu Hy trong lòng run rẩy hoảng loạn, vết thương trên mặt cũng không còn đau đớn như bình thường. Cậu cắn xuống môi dưới đến bật máu, lại nghe thấy những lời nói của Lý Thiệu Quân, nước mắt chực trào chảy xuống.
"Không phải, tôi không hề muốn, tôi không hề muốn, Thiệu Lâm anh hai... tôi không..."
Lý Thiệu Quân vẫn còn điên người muốn rút hắc đao ra thì bị An Thạc Ngạn kịp thời ngăn lại.
"Thiệu Quân, cậu hãy bình tĩnh một chút! Chiếu Hy cũng là em trai của cậu!"
Lý Thiệu Quân bị ngăn lại liền quát lớn, đồng thời hất mạnh An Thạc Ngạn ra, "Cậu câm miệng! Nó, không phải là em của tôi!"
An Thạc Ngạn ở một bên đau đớn cũng không kêu lên, chỉ bước tới đỡ lấy Vưu Chiếu Hy vẫn chưa ổn định tinh thần, "Chiếu Hy, em rời khỏi đây ngay đi."
Máu tươi đọng lại nơi cánh môi một mùi nồng nặc tanh tưởi, nhất thời khiến cho tinh thần của Vưu Chiếu Hy càng thêm phần thất kinh.
Cậu nhìn An Thạc Ngạn, lại nhìn xuống đôi tay rướm máu của mình, "Đi tìm anh hai, đi tìm mẹ..."
Lẩm nhẩm liên tục một câu như vậy rồi cậu lao nhanh ra ngoài. Đến khi ra khỏi cổng lớn của dinh thự, Vưu Chiếu Hy bị một người nhanh tay ngăn lại.
Nam nhân cao lớn giữ chặt lấy cậu không buông. Cậu hoảng loạn muốn vùng vẫy, sau đó hét lớn:
"Mau buông tôi ra! Tôi phải đi tìm mẹ, tìm anh hai nữa, mau buông ra đừng ngăn tôi nữa!!"
Nam nhân nhíu mày nhìn cậu hoảng loạn, luôn miệng gọi "anh hai".
Trong lòng nhất thời kinh ngạc, Thiệu Lâm?
Vưu Chiếu Hy muốn đẩy nam nhân kia ra nhưng không được, cậu ngẩng mặt nhìn lên, nóng nảy nói, "Anh là ai?"
Nam nhân còn chưa kịp định thần lại bị dọa thêm một trận, giọng điệu nghiêm túc quát một tiếng, "Vưu Chiếu Hy! Em có chịu tỉnh táo chưa hả?"
Âm thanh vang dội khắp chốn hoang vắng tịch mịch.
Vưu Chiếu Hy không vùng vẫy nữa, đôi mắt ngây dại nhìn nam nhân, rất lâu sau, đôi môi run rẩy, nước mắt lại tuôn.
"Vưu Thần..."
Vưu Chiếu Hy đã nhớ ra nam nhân kia là ai, nỗi sợ trong lòng cũng phần nào giảm xuống. Cậu bất ngờ dựa đầu vào người y, cánh tay vòng qua ôm cứng lấy y.
Miệng luôn nói một cách nỉ non, "Đừng đi, đừng quay lưng với em, đừng rời bỏ em... Vưu Thần, em rất sợ, rất sợ... Em phải làm gì bây giờ?
Vưu Thần cảm nhận được sự run rẩy của cậu, lời nỉ non truyền vào tai khiến cho lòng y nhức nhối đau đớn không kém. Vòng tay ôm lấy cậu, y thấp giọng nói:
"Đừng sợ, tôi đã ở đây rồi, Tiểu Hy."
...
Vưu Chiếu Hy ngất đi trong lúc Vưu Thần đưa cậu trở về nhà. Từ hôm đó đến hiện tại, cậu đã hôn mê được ba ngày.
Sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên mà Vưu Chiếu Hy làm chính là rời khỏi giường, hoảng loạn muốn đi tìm mẹ và anh hai.
Khi cậu vừa mở cửa phòng thì vô tình bắt gặp Từ Lương đang mang cháo nóng đi vào. Vưu Chiếu Hy dừng bước nhìn qua gương mặt có phần quen thuộc kia, hồi lâu thấp giọng nói:
"Mẹ, anh hai..."
Từ Lương đã nắm sơ được tình trạng hiện tại của Vưu Chiếu Hy, cậu bình tĩnh chặn lại ở cửa, đồng thời phải giữ chắc khay thức ăn trong tay mình, tránh để đổ xuống sàn nhà.
"Tiểu Hy, chúng ta ăn sáng nhé?"
Vưu Chiếu Hy ngây người nhìn Từ Lương, lại nhìn xuống tô cháo còn bốc khói nghi ngút, cậu lắc đầu, cố chấp nói:
"Tớ phải tìm mẹ và anh hai. Tiểu Lương, cậu đi cùng tớ được không? Tớ rất sợ. Khi nãy tớ nhìn thấy xung quanh chỉ toàn là máu, là máu... là máu..."
Từ Lương nghe thấy những lời này, tâm vừa xót vừa sợ hãi.
"Tiểu Hy, nghe lời tớ, chúng ta nên ăn sáng trước nhé?"
Vưu Chiếu Hy mím chặt môi, "Không! Tớ không ăn!"
Trong lúc Từ Lương không biết nên làm sao thì từ sau lưng cậu bỗng dưng có một giọng nói truyền đến. Nghe qua có điểm lanh lợi và bình tĩnh.
"Để em giúp."
Sau khi nhìn thấy một cậu nhóc có mái tóc hung đỏ, dáng thấp bé nhỏ nhắn đứng sau lưng, khay thức ăn trong tay Từ Lương suýt nữa đã đổ xuống sàn. Nhưng may mắn là cậu vẫn kìm chế được, ngập ngừng hỏi:
"Em là..."
Cậu nhóc nhìn Từ Lương, lại nhìn sang Vưu Chiếu Hy, "Để em giúp trước, rồi em sẽ nói."
Từ Lương nghi hoặc nhìn cậu nhóc, tuy chưa hiểu rõ sự việc gì đang diễn ra nhưng cậu đành phải chọn lựa việc giúp cho Vưu Chiếu Hy trước.
Cậu nhóc đứng vào chỗ của Từ Lương khi nãy, trực diện nhìn vào mắt Vưu Chiếu Hy, "Vưu Chiếu Hy!"
Vưu Chiếu Hy nghe gọi tên, đôi mắt nhìn vào cậu nhóc một cách ngây dại.
"Vưu Chiếu Hy!"
Vưu Chiếu Hy thoáng nhíu mày nhìn cậu nhóc, sau đó không hiểu vì sao lại lặp lại lời nói kia, "Vưu Chiếu Hy."
"Tôi là Vưu Chiếu Hy."
Vưu Chiếu Hy ngây người, "Tôi là Vưu Chiếu Hy."
Cậu nhóc tập trung nhìn vào mắt người kia, tiếp tục, "Vưu Chiếu Hy, đi lên giường nằm."
Vưu Chiếu Hy: "Lên giường nằm... Lên giường nằm...Giường...Giường..."
Từ Lương đứng ở một bên chiêm ngưỡng toàn bộ quá trình thôi miên kia, cảm thấy thán phục không ngờ. Chỉ với một vài câu nói đơn giản đã khiến cho người kia quay về giường nằm, đôi mắt còn nhắm lại, dường như đã ngủ.
"Cái kia...sao em có thể..."
Cậu nhóc bước vào trong phòng, đi đến xem qua tình trạng của Vưu Chiếu Hy, hồi lâu khẽ thở dài.
"Cậu chủ đã ngủ rồi."
Cậu chủ?
Từ Lương kinh ngạc nhìn cậu nhóc, sau đó không tin được nói, "Tiểu Uyển...Không lẽ em chính là..."
Cậu nhóc quay đầu nhìn Từ Lương mỉm cười, "Chắc là anh ngạc nhiên lắm. Em chính là Tiểu Uyển."
"Không thể nào."
Tiểu Uyển bình tĩnh mỉm cười, "Em là một yêu tinh, thuộc Yêu tộc. Hình dạng sóc nâu là để em giả dạng ẩn mình mà thôi. Khi cần, em có thể biến thành con người bình thường được, nhưng em sẽ không bao giờ lớn lên."
Nói rồi Tiểu Uyển hạ mi mắt, "Em chỉ mãi mãi là một đứa trẻ."
Từ Lương hôm nay lại được chứng kiến thêm một tộc khác ngoài Thú tộc và Huyết tộc. Cậu ngây người hồi lâu, sau đó không biết nói gì liền hỏi:
"Có ai biết chuyện này chưa?"
Tiểu Uyển nói, "Có Đại Thần ạ. Người thứ hai là anh đó."
Từ Lương dường như vẫn còn kinh ngạc, hơi gật đầu rồi im lặng, đặt khay thức ăn xuống bàn. Cháo đã nguội, mà người kia cũng ngủ lại rồi.
Tiểu Uyển quay đầu nhìn Vưu Chiếu Hy, ánh mắt sầu não buồn bã nói, "Em rất lo cho cậu chủ."
"Sao cơ?"
Tiểu Uyển cầm lên bàn tay của Vưu Chiếu Hy, trầm mặc hồi lâu mới dám tiết lộ, "Vì em cảm nhận được những chuyện này vẫn chưa kết thúc."
...
Bắc Ni đi đến chỗ Vưu Kiện đang trò chuyện cùng với những vị khách hàng thân thiết, lịch sự nghiêng người nói nhỏ vào tai hắn. Sau khi nghe xong, ánh mắt Vưu Kiện hơi đảo loạn, nhíu mày nhìn Bắc Ni một cái rồi quay sang nói với những vị khách kia:
"Thật xin lỗi, hiện tại tôi cần phải đi giải quyết một chút việc gấp. Lần sau sẽ trò chuyện cùng hai vị lâu hơn."
Những vị khách hàng nữ tươi cười với Vưu Kiện, gật đầu một cách vui vẻ, "Được, anh cứ đi làm việc của mình đi. Tụi em ở đây tự uống với nhau là được rồi."
Vưu Kiện lịch sự mỉm cười đáp lại bọn họ, sau đó xoay người sóng vai với Bắc Ni. Khi đến trước một phòng VIP, hắn toan dừng lại, nhìn cậu cười nói:
"Làm sao cậu phát hiện ra anh ấy vậy?"
Bắc Ni đứng bên cạnh ngốc nghếch gãi gãi tai, "Thật ra lúc anh ấy bước vào thì em không để ý lắm, cũng vì mấy cô gái gần đó cứ liên tục bàn tán nên mới làm em chú ý đến. Kỳ lạ là anh ấy một mình đi thẳng lên phòng VIP mà không đến tìm anh."
Vưu Kiện nheo mắt trầm tư giây lát, trong bụng thầm nghĩ, có lẽ cũng không muốn bị mình làm phiền đây mà. Hắn vuốt mái tóc hơi dài của mình ra sau, để lộ vầng trán cao đầy lanh lợi và đôi mắt phong tình quyến rũ, thở hắt ra một hơi.
"Được rồi, cậu đi làm việc tiếp đi. Có khách nào tìm tôi, cứ nói tôi bận không đến."
Bắc Ni nghe lời, "dạ" lớn một tiếng rồi quay người đi xuống lầu.
Vưu Kiện mở cửa, ánh sáng trong phòng le lói chỉ đủ để nhìn thấy một bóng nam nhân cao lớn đang nghiêng người trên ghế đệm nhung. Trên bàn có một ly rượu và chai rượu đã uống cạn hơn phân nửa. Mùi huyết tửu nồng đậm lan tỏa trong không khí.
Cửa mở ra, Vưu Kiện cũng không vội bước vào mà dựa bên thành cửa, hai cánh tay ôm trước ngực, khóe môi cong lên nhìn nam nhân kia:
"Sao hôm nay đến cũng không nói với em một tiếng vậy? Ngồi trong đây một mình uống rượu là ý gì đây, anh Cả?"
Vưu Thần nghe thấy giọng nói cũng không buồn nhìn qua một cái, lạnh lùng nâng ly rượu trong tay lên, ngửa cổ uống cạn không sót một giọt nào. Vưu Kiện bị người kia làm lơ cũng không nổi giận, thong thả đi vào bên trong, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Ngồi xuống ngay bên cạnh Vưu Thần, hắn tùy ý kéo ly rượu của y qua, rót đầy một ly mới rồi nhàn nhã uống. Qua khóe mắt, Vưu Thần nhìn lạnh hắn, song cũng không lên tiếng nói một lời.
Bầu không khí tiếp tục chìm trong trầm lặng cho đến khi Vưu Kiện bất ngờ nói:
"Phía bên Lý gia hiện tại đang rất rối loạn. Người cầm đầu Lý Dư Trạch đã tử, con trai cả của ông ta lại phải điều trị tâm lý sau hai cái chết trong một đêm."
Dừng lại một chút, Vưu Kiện mân mê viền ly ánh dưới ngọn đèn màu vàng trà ở trong phòng, "Quả báo đến sớm hơn em nghĩ."
Nghe xong đoạn thông tin này, Vưu Thần không khỏi cười lạnh một tiếng. Ánh mắt ẩn hiện trong bóng tối, không thể nhìn ra đó là loại ý nghĩa như thế nào. Y thong thả ngả người ra phía sau lưng ghế, đưa tay vào trong túi áo, lấy ra một điếu thuốc.
Ngậm thuốc rồi châm lửa, Vưu Thần nói, "Gieo gió thì gặt bão thôi, cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, mặc kệ bọn chúng."
Vưu Kiện khẽ cười, "Thì em cũng chỉ đứng ngoài chiêm ngưỡng kịch hay thôi. Mà, thằng nhóc ấy sao rồi?"
"Lúc mê lúc tỉnh." Khi nói đến đây, Vưu Thần thoáng nhíu mày, không nhịn được hít sâu một hơi thuốc, "Hy vọng là sẽ hồi phục sớm hơn."
"Chuyện lần này có thể nói là quá sốc đối với Chiếu Hy rồi đi." Vưu Kiện sờ sờ phần cằm nhẵn nhụi của mình, "Tự tay mình giết chết cha cùng anh trai, nói ra càng cảm thấy đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn nữa...chính là việc anh đã đẩy chuyện này cho nó."
"Có sao?" Vưu Thần nhếch môi cười nhạt thếch, cũng chẳng buồn giải thích ngụy biện.
Chuyện trả thù người Lý gia, kì thực đã nằm trong kế hoạch của Vưu Thần từ rất lâu. Nhưng y vẫn luôn chờ đợi một thời cơ chín mùi để có thể cùng một lúc đạt trọn vẹn kết quả mà mình mong muốn. Và rồi vào ngày hôm đó, sau cái chết của Thẩm Ninh - mẹ của y, kế hoạch trả thù người Lý gia bỗng chốc nổi lên trong lòng y một cách mạnh mẽ nhất. Đối với Vưu Thần, nợ máu phải trả bằng máu, chỉ khác lần này, y không muốn trực tiếp để tay mình dính máu, thay vào đó lại để Vưu Chiếu Hy tự tay giết chết người thân của cậu.
Tuy rằng ý nghĩ lúc đó của Vưu Thần là như vậy, nhưng điều y không ngờ được nhất chính là sự ra đi của Lý Thiệu Lâm.
Nhớ lại viễn cảnh Vưu Chiếu Hy điên loạn chạy ra khỏi dinh thự của Lý gia, liên tục nói muốn tìm mẹ và anh hai làm cho chân mày của y hơi nhíu lại. Ngón tay kẹp lấy điếu thuốc cũng trở nên run rẩy xúc động.
"Anh cũng sốc trước cái chết của Thiệu Lâm?"
Vưu Thần trầm mặc chưa đáp, chỉ lạnh nhạt di điếu thuốc vào gạt tàn cho tắt lửa, sau đó mới thờ ơ nói, "Không liên quan đến anh. Nhưng chuyện đó khiến cho Tiểu Hy khó mà hồi phục được."
Vưu Kiện rót thêm một ly rượu, "Anh có cảm thấy ông trời rất công bằng không? Chính anh đã đẩy tình huống oái oăm tàn nhẫn đó cho Chiếu Hy, chỉ với một suy nghĩ là giết chết Dư Trạch cùng Thiệu Quân. Dù sao, anh biết rõ Chiếu Hy đối với hai người đó không có một chút tình cảm sâu đậm. Nhưng không ngờ, ông trời lại để Chiếu Hy cướp đi mạng sống của người anh trai ruột mà nó yêu thương nhất. Chiếu Hy đau khổ quằn quại, anh cũng không thể khá hơn được."
Nuốt xuống ngụm rượu cay nồng, hắn khẽ cười, mệt mỏi nhắm mắt lại, nói vu vơ, "Em đã nói rồi, ông trời rất có mắt, những hận thù này tốt nhất nên xóa bỏ hết đi. Mặc dù trong lòng em vẫn hận bọn họ đến thấu xương, nhưng càng giết nhau, càng tạo ra một mối nợ không hồi kết."
Vưu Kiện dừng lại, toan mở mắt nhìn qua Vưu Thần, cười chua xót, "Anh Cả, anh nói thật xem, anh có mệt mỏi không?"
Vưu Thần im lặng lắng nghe những lời tâm sự của em trai, trong lòng thầm thừa nhận những điều đó thật đúng đắn. Nhưng ngoài mặt y vẫn lạnh tanh không hề có chút cảm xúc nào, cũng chẳng buồn đáp lại nửa chữ. Thay vào đó y giành lấy ly rượu trong tay hắn, uống hết trong một lần.
Vưu Kiện nhìn thái độ của người kia, chỉ nhún vai, "Tang lễ của mẹ cũng đã xong được một tháng rồi. Anh đừng để chuyện đó ở trong lòng để thêm nặng nề áp lực nữa. Dạo này ba cũng đi công tác thường xuyên, mọi công việc hình như đều giao lại cho anh quản?"
Vưu Thần đặt ly rượu xuống, gật đầu, "Ừ."
"Có khó khăn gì thì cứ nói em, chúng ta cùng nhau giải quyết." Vưu Kiện lãnh đạm đặt tay lên vai anh trai, dùng lực bóp vào một chút, "Vưu Hạ nó vốn có một nghề riêng của nó, cũng chẳng thể trông mong gì ở nó."
"Nó học xong rồi?"
Nghe hỏi, Vưu Kiện hơi nheo mắt nghĩ, "Còn một năm nữa."
Vưu Thần gật đầu, "Khi nào học xong, kêu nó về làm cho bệnh viện của nhà. Tính tình nó nóng nảy, thường không khuất phục theo lời người khác, cứ làm cho nhà là tốt nhất."
"Anh thấy ổn à?"
"Ở ngoài càng không ổn hơn."
Vưu Kiện ngẫm ngẫm, hồi lâu cũng đồng ý, "Được rồi, để có gì em nói lại với nó. Anh ngồi nghỉ ngơi đi, đừng uống quá nhiều, cũng đừng hút thuốc. Chiếu Hy lẽ nào không răn đe cái này à? Sao dễ dãi thế kia!"
Động tác rút điếu thuốc bỗng theo lời nói mà dừng lại giữa không trung, Vưu Thần thu tay về, thở nhẹ một hơi:
"Đi đi."
Vưu Kiện không nói nữa, lập tức xoay người rời khỏi phòng. Khi đóng cửa lại rồi, âm nhạc bên ngoài liền truyền vào màng nhĩ của hắn, nhất thời làm cho tâm tình tỉnh táo khuấy động không ít. Lại nhìn qua phía cửa phòng, Vưu Kiện thoáng nhíu mày, trong lòng thầm thở ra một hơi mệt mỏi.
Ông anh này của mình quả thật rất cô độc... Làm sao đây, làm sao đây nhỉ?
Vưu Kiện lại vuốt tóc mái, rảo bước đi về phía trước.
Vưu Thần lưu lại trong phòng thêm mười phút nữa thì uống nốt ly rượu cuối cùng, sau đó thì lặng lẽ rời khỏi Camouf.
Khi trở về nhà của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần cũng không vội vàng bước vào. Ngoài trời tuyết cũng vừa rơi, trên bả vai phủ một lớp màu trắng nhạt nhòa, rất nhanh liền tan thành hơi nước lạnh lẽo.
Con đường hoang vắng tịch mịch chỉ còn sót lại những tiếng rao hàng nghe đến thê lương. Vưu Thần đảo mắt nhìn qua phía một ngọn lửa được thắp lên trong ngôi nhà gần đó, ngọn lửa bập bùng cháy, đối nghịch với những gì đang ẩn sâu bên trong lòng của y.
Mặc dù chuyện của Thẩm Ninh cũng đã trôi qua được một tháng, nhưng dư âm dường như vẫn chưa nguôi ngoai đi chút nào. Mọi người trong Vưu gia đều đã trở lại với dáng vẻ bận rộn trong công việc của mình. Vưu Thần kì thực càng bận rộn áp lực hơn gấp bội, nhưng nỗi đau về sự mất mát kia hiện tại vẫn còn ám vào tâm trí của y không dứt.
Vưu Thần hiểu được vì sao khi ấy mẹ mình đã tự nguyện hy sinh vì Vưu Chiếu Hy như vậy. Từ trước đến giờ, người có thể nói chuyện và tác động đến lý trí của y chỉ có mỗi mình Thẩm Ninh. Lời nói của bà tuy rằng điềm đạm ôn nhu nhưng vô cùng cứng rắn và đánh đúng trọng tâm người nghe. Bây giờ y có muốn nghe những lời nói đó thì cũng đã không còn được nữa rồi.
Vưu Quán Thanh vì tức giận chuyện của Vưu Chiếu Hy, lại đau buồn vì Thẩm Ninh mà hoàn toàn bỏ bê hết công việc đang dang dở. Ông lạnh nhạt ném lại tất cả cho một mình Vưu Thần giải quyết, còn riêng ông lại đi đến một nơi khác để tạm thời quên đi nỗi đau kia.
Trên đôi vai Vưu Thần lúc này, kì thực có biết bao nhiêu là mệt mỏi và áp lực mà y phải gồng gánh, nhưng lại không thể than vãn một lời.
Đôi vai gánh lấy áp lực của công việc, tấm lưng lại mang theo một Vưu Chiếu Hy.
Tất cả mọi người có thể vứt bỏ cậu, nhưng riêng Vưu Thần thì không bao giờ làm được điều đó.
Dù cho có khổ sở mệt mỏi đến mức nào đi nữa, dù cho buộc phải buông bỏ đi một thứ bất kỳ thì thứ đó cũng sẽ không bao giờ là Vưu Chiếu Hy.
Thu lại những suy nghĩ của mình, Vưu Thần mở cửa bước vào bên trong. Y cẩn thận tránh gây ra tiếng động, cũng vì hiện tại trời đã gần nửa đêm rồi.
Sau khi đóng cửa lại, Vưu Thần chợt phát hiện nơi ghế sô pha có một thân ảnh đang ngồi nghiêng người. Nâng mắt nhìn thêm một chút nữa, y thoáng nhíu mày khi nhận ra người kia là Vưu Chiếu Hy.
Vưu Thần cất bước đi tới, không nghĩ lại đánh thức được Vưu Chiếu Hy. Cậu chập choạng mở mắt nhìn, sau khi nhìn thấy y, cậu lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi tới.
Vưu Thần nhíu mày hỏi, "Sao em lại ở dưới này?"
Vưu Chiếu Hy nhìn y, hơi mỉm cười, "Em đợi anh. Cả ngày hôm nay anh đều không ghé qua, cho nên em nghĩ có thể tối nay anh sẽ---ách."
Lời nói vẫn còn dang dở lại bị đứt đoạn bởi một chiếc ôm thật nhẹ. Vưu Thần đi tới ôm lấy cậu, khuôn mặt cúi thấp gục lên bả vai gầy nhỏ kia.
Con người thường có bản năng sẽ tiếp nhận và không phòng bị đối với những mùi hương thơm quen thuộc. Mùi hương nhàn nhạt trên người Vưu Chiếu Hy thoảng qua cánh mũi của y, khiến cho đại não phản ứng, trái tim cùng tâm trí cũng bị đánh vào một nhịp.
Vưu Chiếu Hy không rõ vì sao người kia lại làm như vậy, nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng yên một chỗ.
Vưu Thần gục đầu lên vai cậu một hồi, sau đó từ dưới lớp áo thốt ra những âm từ trầm đục, "Tiểu Hy, tôi thật sự, rất mệt mỏi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.