Thần Hy Khúc

Chương 137:




Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 137 ✻
Từ Lương tựa hồ nghe chưa hiểu, ngập ngừng hỏi lại, "Sao cơ? Căn phòng bị khóa nào kia chứ? Tiểu Hy à không, Tiểu Ly, cậu nói gì tớ không hiểu."
Lý Thiệu Ly vẫn như trước lãnh đạm nhìn bạn mình, hồi sau đè xuống sự nóng lòng bên trong, giải thích rõ hơn, "Cậu còn nhớ căn phòng luôn bị khóa ở phòng thực nghiệm của Vưu Thần không?"
Căn phòng bị khóa...
Từ Lương tỉ mỉ nhớ lại những lần đã từng đặt chân đến phòng thực nghiệm. Ngoại trừ bầu không khí quái gở lạnh lẽo thì còn có một số thứ khác thú vị hơn, tỉ như mật mã trên bức tranh, tỉ như phòng thực nghiệm xa hoa hiện đại, lại tỉ như...
Bất giác một hình ảnh chợt sượt qua tâm trí khiến Từ Lương rùng mình.
Không lẽ là căn phòng đó?
Từ Lương cơ hồ đã nhớ ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Ly, lắp bắp nói, "Này Tiểu Ly, đừng nói với tớ là căn phòng bị khóa đó nhé? Không, không được đâu. Đó là nơi không ai được phép bước chân vào ngoại trừ...cậu Vưu!"
Từ Lương đã nhớ ra, Lý Thiệu Ly phần nào nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cậu trầm lặng suy nghĩ một chút rồi khẩn thiết hạ giọng nói:
"Đó là lý do tớ muốn nhờ cậu giúp. Nhiều năm qua, tớ luôn thắc mắc bên trong căn phòng đó có những gì, hiện tại thời điểm này vô cùng thích hợp để tìm hiểu triệt để. Nhưng tình hình của tớ là tay không bắt cướp, hoàn toàn không có cơ sở thực hiện nó. Cho nên..."
Lý Thiệu Ly hít vào một hơi, nhướn người nắm lấy đôi tay lạnh mướt mồ hôi của Từ Lương, khẽ nói, "Tiểu Lương, lần này xin cậu hãy giúp tớ, có được không?"
Từ Lương vẫn không hiểu được những suy nghĩ hiện tại trong lòng người kia, hạ mi mắt đáp, "Tiểu Ly, rốt cuộc cậu định sẽ làm gì với căn phòng đó? Nếu đó đã là nơi cấm kỵ thì có bước vào trong, kết quả cũng không thể nào vui vẻ tốt đẹp được."
"Chính vì cấm kỵ nên tớ mới càng cần phải biết rõ hơn về nó." Lý Thiệu Ly chắc nịch nói, bàn tay siết chặt thêm một chút, đủ để thấy được sự nhẫn nại và khẩn thiết của lời đề nghị này lớn đến mức nào.
Từ Lương nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm lấy tay mình, cùng với ánh mắt khẩn cầu kia, cậu thật lòng không có cách nào từ chối. Dù biết rằng kết quả vẫn rất mơ hồ.
Lấy được chìa khóa ở phòng thực nghiệm vốn đã khó khăn, đừng nói đến chìa khóa của căn phòng bí ẩn đó. Bất khả thi hơn hàng vạn lần nữa cơ mà.
Lý Thiệu Ly trầm mặc quan sát Từ Lương, hồi lâu nhàn nhạt cười lên, trông không hề vui vẻ, ngược lại còn như vướng mắc nỗi lòng khó nói.
"Tiểu Lương, tớ chỉ làm phiền cậu một lần này thôi. Những chuyện sau đó, tớ sẽ tự mình giải quyết, cũng như là tự mình chịu trách nhiệm nếu như có bất trắc gì đó."
Từ Lương tuy rằng vẫn chưa lên tiếng nhưng trong lòng cũng sớm đưa ra quyết định rồi. Cậu mím nhẹ môi, lát sau ngẩng mặt nhìn Lý Thiệu Ly, cười lên một cái đầy tin tưởng.
"Được, nếu như cậu đã nói đến như vậy, tớ không thể từ chối được. Nhưng Tiểu Ly, cậu phải cẩn thận đấy nhé!"
Lý Thiệu Ly nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng, "Tớ thấy lo cho cậu hơn đấy, Tiểu Lương."
Từ Lương lắc đầu, "Không sao đâu, tớ nghĩ là mình sẽ lo liệu được. Nếu như sau khi tìm hiểu xong rồi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường chứ? Cậu...cậu sẽ không biến mất nữa chứ?"
"Tớ sẽ đi đâu được đây?" Thật sự đã lâu lắm rồi Lý Thiệu Ly mới có thể cười nhiều như vậy, còn là những nụ cười rất chân thật.
"Nếu được thì đừng đi đâu nữa. Tớ nghĩ là mình sẽ không bao giờ hiểu hết được tất cả những thứ mà cậu đã trải qua trong bốn năm kia, nhưng tớ vẫn luôn hy vọng cậu sẽ không phải tự lo cho bản thân như thế này nữa. Tiểu Ly, tớ nghĩ cậu Vưu vẫn luôn đợi cậu quay về."
"Vưu Chiếu Hy đã chết rồi."
"Và anh ấy sẽ không thể yêu một Lý Thiệu Ly giống như tớ bây giờ được nữa."
Lý Thiệu Ly nói xong cũng toan đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cầu thang, "Sau này có lẽ tớ sẽ ghé qua đây nếu như cảm thấy áp lực hay mệt mỏi. Căn phòng đó vẫn như cũ chứ?"
Từ Lương cũng nhìn lên lầu, bình tĩnh đáp, "Vẫn như trước, bởi vì cậu Vưu mỗi tuần đều ghé qua đây một lần, dọn dẹp phòng cho cậu, trong suốt bốn năm qua đấy."
Một lời này bất ngờ níu kéo được bóng lưng cùng ánh mắt của Lý Thiệu Ly. Cậu quay lưng lại, có vẻ kinh ngạc xen lẫn cảm động nhưng vẫn cứng đầu không chịu biểu hiện ra ngoài.
Từ Lương nhìn thấy biểu tình đó thoáng qua được vài giây, bèn bước đến gần, thấp giọng nói, "Đối với loại hành động như thế, có bị đánh chết tớ cũng không tin Vưu Thần không yêu cậu, dù chỉ một chút đi nữa."
Lý Thiệu Ly hạ mi mắt, trầm mặc rất lâu.
Ánh nắng bên ngoài dần len vào trong phòng khách, hắt lên bả vai của cậu một đường nắng mỏng manh nhàn nhạt ấm áp. Thời gian lặng lẽ qua đi, rốt cuộc bầu không khí im lặng cũng bị phá vỡ.
Lý Thiệu Ly cong cong khóe môi, "Bây giờ tớ phải về rồi, Thạc Ngạn nói tớ không được ở bên ngoài quá lâu."
Nhìn một cái đã biết người kia cố tình tránh né, Từ Lương cũng không muốn gượng ép, bèn gật đầu đáp, "Được rồi, cậu trở về sớm đi. Thân thể không tốt sao?"
"Ừm, dạo gần đây tớ làm việc hơi quá sức cho nên cần nghỉ ngơi. Chuyện học của cậu vẫn tốt đúng không?"
Từ Lương mỉm cười, "Rất tốt. Tháng trước thầy hiệu trưởng còn nói tớ được học bổng toàn phần, dù tớ không rõ lắm vì sao lại như vậy."
"Có là tốt rồi." Lý Thiệu Ly lãnh đạm nói, sau đó tạm biệt Từ Lương, rời khỏi nhà.
...
Khi ra đến đại lộ, xe cộ tấp nập qua lại.
Lý Thiệu Ly nâng mắt nhìn trên đường, định sẽ tùy tiện bắt một chiếc tắc xi để về nhà thì bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tại nơi ngã tư đông đúc có một thân hình nhỏ bé đang đeo chiếc balo màu xám ở sau lưng, đôi chân hơi nhón lên, tựa hồ quan sát dòng xe cộ trước mặt. Hồi lâu, khi tín hiệu đèn đỏ hiện lên, bé con mới cẩn thận đặt chân xuống lòng đường.
Cả một quá trình qua đường đó đều thu vào mắt Lý Thiệu Ly, nửa khiến cậu buồn cười, nửa khiến cậu lo lắng.
Bởi vì một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi làm sao có thể tự qua đường thế kia được chứ?
Lý Thiệu Ly trầm mặc dõi theo bóng dáng của bé con, ngay sau đó như có một loại linh cảm gì đấy xoay tròn trong lồng ngực, khiến cậu nhíu mày, gắt gao bám sát theo đường đi của đứa bé kia.
Chẳng bao lâu, từ đằng xa thình lình xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen hướng đến đứa bé kia với một tốc độ kinh hồn.
Trước khi kịp nhận thức rõ ràng mọi việc, Lý Thiệu Ly đã theo quán tính hô lên một tiếng, đồng thời lao cả thân người ra chắn ngang cho đứa bé.
Vòng tay gắt gao ôm lấy đứa trẻ, Lý Thiệu Ly lăn một vòng vào bên lề đường.
Đèn đỏ chuyển xanh, dòng xe tiếp tục lăn bánh một cách hờ hững vô tình.
Đứa bé nằm trong ngực cậu cũng thất kinh một trận, nhưng tuyệt nhiên không cất tiếng khóc.
Lý Thiệu Ly chậm rãi ngồi dậy ở bên đường, đem đứa trẻ đứng dậy, cẩn thận xem xét rồi hỏi, "Con không sao chứ?"
Đứa bé nhìn xuống đôi tay của mình không bị xây xước quá nhiều, mới ngẩng đầu nhìn Lý Thiệu Ly. Trong phút chốc, đứa bé như muốn vỡ òa thành tiếng, lại không dám quá phận mà thút thít nói:
"Dạ con không sao. Nhưng chú đã bị thương mất rồi..."
Nghe thấy lời này, Lý Thiệu Ly mới phát giác cánh tay của mình bị chảy một đường máu chói mắt. Cậu nhíu mày liếc nhìn một cái, không quan tâm đến cơ thể của mình đau rát, chỉ chăm chú vào đứa bé kia.
"Con không sao thì tốt rồi."
Đứa bé im lặng nhìn Lý Thiệu Ly, hồi lâu khẽ nói, "Chú ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lý Thiệu Ly nhìn vào đôi mắt đặc biệt của bé con, không nhịn được mà cong môi mỉm cười, "Ừ, chúng ta lại gặp nhau rồi. Con vẫn còn nhớ chú sao?"
"Còn nhớ." Tiểu Vọng đã xác nhận được danh tính của người kia, niềm hân hoan lại bung nở như đóa hoa, "Chú ơi, có phải chú cũng là người giúp con ở trong phòng vệ sinh không? Đêm hôm kia trong phòng khách sạn, con hơi ngờ ngợ nhưng không dám chắc, bởi vì...mắt của chú...có màu khác."
Lý Thiệu Ly vô thức chớp mắt một cái, có phần gượng gạo giải thích, "Ừm hôm đấy chú có việc nên đeo kính áp tròng thay đổi màu mắt. Vậy mà Tiểu Vọng vẫn nhận ra chú nhỉ?"
Tiểu Vọng cười lên, "Vẫn nhận ra, vì con thích chú lắm!"
Nói rồi bé con gỡ balo trên lưng xuống, từ bên trong lấy ra một chiếc băng cá nhân hình thù trẻ con. Đem băng cá nhân kia cẩn thận dán lên vết thương đang chảy máu của Lý Thiệu Ly.
Tuy trông có hơi sơ sài vì vết thương còn chưa được khử trùng sạch sẽ, nhưng Lý Thiệu Ly rất cảm động.
Tiểu Vọng dán xong còn chu miệng thổi thổi, "Chú không đau nữa chứ?"
"Không đau." Lý Thiệu Ly đứng dậy, xoa tóc bé con rồi dặn dò, "Lần sau tuyệt đối không được một mình băng qua ngã tư nữa nhé? Khi nãy có thấy rất nguy hiểm không?"
Tiểu Vọng ôm balo trước ngực, gật gật đầu, "Dạ con nhớ rồi. Chỉ là khi nãy...con muốn mua cái kia."
"Cái kia?"
Lý Thiệu Ly nhìn theo hướng ngón tay của Tiểu Vọng, nhìn thấy một chiếc xe treo đầy những chiếc chong chóng đủ màu sắc đang xoay tròn trước gió. Sau khi hiểu ra lý do Tiểu Vọng băng qua ngã tư, Lý Thiệu Ly không biết mình nên bày tỏ thái độ như thế nào nữa.
Cúi mặt, cậu cười hỏi, "Con thích chong chóng hả?"
Tiểu Vọng liếm môi, ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó lại rướn cổ thì thầm, "Con định mua rồi giấu trong cặp ạ, vì ba con không thích những món đồ như vậy. Ba bảo đó là đồ trẻ con."
Lý Thiệu Ly im lặng lắng nghe, ngay lập tức khó hiểu.
Không phải Tiểu Vọng chính là trẻ con ư? Vưu Thần, anh đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên một đứa trẻ như vậy chứ?
Lý Thiệu Ly cơ hồ bất mãn, bèn dắt Tiểu Vọng đứng sát vào bên vách tường sau lưng. Còn mình thì nhanh chóng băng qua ngã tư, đi đến trước mặt chú bán chong chóng, dứt khoát mua một chiếc.
Khi chong chóng nằm trong tay Tiểu Vọng, bé con cười đến híp cả mắt, còn cố ý giơ cao tay lên để gió thổi vào từng mảnh giấy đủ màu.
"Chú ơi, nó xoay thật nè! Còn xoay nhanh nữa!! Hóa ra mọi người đều thích nó là vì vậy."
Lý Thiệu Ly nhìn Tiểu Vọng vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thập phần hạnh phúc mà không rõ vì lý do gì. Mặc dù đến giờ cậu vẫn chưa tìm hiểu được bé con này ra đời là từ đâu, nhưng cảm giác đối với bé con không tệ chút nào.
Chí ít thì quá khứ và ghen tị đều không liên quan đến Tiểu Vọng. Vì trẻ con là vô tội.
Dù thế nào đi nữa thì Tiểu Vọng vẫn xem như là có liên quan đến dòng máu của Lý Thiệu Ly. Cho nên cậu cũng không có quyền chán ghét đứa trẻ này.
Tiểu Vọng nghịch với chong chóng một lúc rồi bất ngờ ngẩng đầu lên nói, "Chú, ba con đến rồi!"
Lý Thiệu Ly vẫn còn chìm trong suy nghĩ của bản thân, khi tiếp nhận xong câu này, ánh mắt thình lình thay đổi. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh quất tứ phía, rốt cuộc nhận ra được phía đối diện có một chiếc xe màu đen đang chễm chệ đỗ ở đó. Người trong xe cũng vừa bước xuống, đang sắp quay đầu qua phía này.
Khỉ thật...
Lý Thiệu Ly quay mặt đi rất nhanh, vội vàng nói với Tiểu Vọng, "Bây giờ chú phải đi rồi. Lần khác gặp lại Tiểu Vọng nhé."
Tiểu Vọng nghe thấy lời tạm biệt, ngón tay nhỏ bé bám vào gấu áo Lý Thiệu Ly, không nỡ chia tay, "Chú, chú không đi không được sao? Con muốn giới thiệu chú với ba của con."
Lý Thiệu Ly liếc nhìn ngón tay mũm mĩm kia, bất đắc dĩ thở dài, "Lần này thì không được rồi. Lần sau chú hứa sẽ gặp mặt ba con, được không? Mà, đừng nói gì về chú nếu như ba con hỏi nhé. Hứa với chú?"
Tiểu Vọng nhìn Lý Thiệu Ly, rồi nhìn đến chong chóng, sau đó nhìn qua phía Vưu Thần, toan gật đầu chắc nịch, "Dạ!"
"Ngoan lắm." Lý Thiệu Ly vẫn còn kịp cúi đầu hôn tóc bé con, sau đó thì đi nhanh về phía trước.
Đợi đến khi Vưu Thần xuất hiện bên cạnh Tiểu Vọng thì bóng dáng kia đã sớm khuất khỏi tầm mắt rồi.
Nhìn qua chong chóng trong tay Tiểu Vọng, Vưu Thần trầm thấp hỏi, "Là ai đã mua cho con?"
Tiểu Vọng giấu chong chóng ra sau lưng, nhỏ giọng nói, "Dạ là...là một chú mua cho con."
"Là người khi nãy sao? Người đó như thế nào với con? Sao con lại nói chuyện với người lạ như vậy?"
Nghe đến "người lạ", Tiểu Vọng ngẩng mặt, phủ nhận, "Không ạ. Chú ấy rất tốt với con, đã từng giúp con trong nhà vệ sinh, hôm trước còn gặp nhau trong khách sạn của ba nữa, ách---"
"Khách sạn?"
Vưu Thần nhìn chăm chú vào đôi mắt của con trẻ, cơ hồ nhìn ra được sự thật trong lời nói của bé con.
Tiểu Vọng ngược lại nín bặt, trong lòng khẽ nói, hình như mình vừa lỡ lời mất rồi... làm sao đây?
Âm trầm nhìn về phía trước, Vưu Thần tuy rằng không còn nhìn thấy người kia nữa, nhưng cảm giác bản thân vừa để lỡ mất một thứ quan trọng cứ nảy sinh trong tim.
Khó chịu bứt rứt vô cùng.
"Ba ơi." Tiểu Vọng đi lại gần, nắm lấy tay Vưu Thần, "Khi nãy chú ấy vừa cứu con khi con băng qua ngã tư."
Vưu Thần hạ tầm mắt, nghiêm khắc hỏi, "Con tự ý băng qua đường?"
Tiểu Vọng nghe thấy giọng điệu kia, bả vai khẽ rụt lại, "Con...con xin lỗi."
Vưu Thần hơi khụy gối xuống, đối mặt với bé con, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường, giọng điệu ngược lại đã dịu dàng hơn đôi chút, "Tiểu Vọng, nhớ kỹ lần sau không được tự ý làm như vậy nữa. Nếu như con xảy ra chuyện gì, ba phải làm thế nào đây? Con vẫn còn nhớ con đối với ba có ý nghĩa gì rồi chứ?"
Tiểu Vọng quan sát nét mặt của ba mình, rõ ràng là lo lắng cùng nghiêm khắc, bé con gật đầu, bỗng dưng muốn khóc một tiếng.
"Con là niềm hy vọng cuối cùng của ba. Con xin lỗi, lần sau sẽ không tái phạm nữa."
Vưu Thần nghe vậy cũng không trách mắng nữa, đưa tay ôm lấy Tiểu Vọng trong người, nhanh chóng di chuyển ra ngoài xe.
Trong lúc trở về nhà, Vưu Thần nhiều lần gặng hỏi về người con trai khi nãy đã nói chuyện cùng với Tiểu Vọng. Nhưng bé con lần này vô cùng cứng đầu từ chối giới thiệu về người đó khiến cho y cảm thấy không thoải mái lắm.
"Nếu như con không nói, lần sau không được gặp mặt người đó nữa."
Tiểu Vọng đang xoay chong chóng bèn dừng lại, ngước mắt khẩn thiết nói, "Không được đâu, con rất thích chú ấy... Chú ấy rất tốt, chỉ là hiện tại con chưa thể giới thiệu cho ba biết được. Ba đợi con thêm một chút nữa được không?"
Vưu Thần âm trầm liếc nhìn vẻ mặt khẩn thiết của con trai, lại nhìn qua chiếc chong chóng đủ màu trẻ con kia, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Khi về đến nhà, Tiểu Vọng ngủ vùi trong lồng ngực Vưu Thần. Lúc bước lên bậc tam cấp, bé con bỗng thức giấc, ngay lập tức ngẩng mặt hỏi:
"Ba, chong chóng của con?"
Vưu Thần lãnh đạm đem bé con vào trong phòng khách, vừa đi vừa nói, "Ở ghế sau của xe. Con nên đi ngủ trước đã."
"Không được, con muốn đem chong chóng cùng vào phòng." Tiểu Vọng thấp giọng nói, cả người còn vùng vẫy muốn trượt xuống.
Đúng lúc này Vưu Kiện từ bên trong bước ra, nghe thấy cuộc đối thoại khó hiểu kia, bèn hỏi, "Sao vậy? Tiểu Vọng chạy đi đâu thế kia?"
Vưu Thần không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ trầm mặc nhìn theo bóng dáng của Tiểu Vọng. Mải đến khi bé con quay lại cùng chong chóng đủ màu, Vưu Kiện mới thích thú ngồi xổm nói chuyện với bé.
"Ôi, chong chóng xoay à? Ba mua cho con đấy hả?"
Tiểu Vọng ngước mắt nhìn chú Hai, lắc lắc đầu, "Dạ...không có."
Vưu Thần đứng bên cạnh không rõ đang nghĩ gì, bất chợt hỏi, "Con thật sự rất thích món đồ này?"
"Dạ, rất thích ạ!" Tiểu Vọng thật sự đem chong chóng trở thành một món báu vật quý giá, ôm ấp trong lòng.
Vưu Kiện lúc này đứng dậy, nương theo bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Vọng, cười cười bảo, "Có vẻ có người lấy được lòng của Tiểu Vọng nhà ta rồi."
Vưu Thần liếc nhìn người bên cạnh, tuy rằng không đáp lời nhưng trong lòng cũng sớm nghĩ đến việc này. Nhưng việc quan trọng hơn vẫn là danh tính thật sự của người con trai kia như thế nào.
...
Lý Thiệu Ly mang vết thương ở tay về đến nhà, còn chưa kịp mở miệng gọi tên Bác Bác thì đã nhìn thấy hình thân ảnh khác đang chăm chú quan sát mình rồi.
Ba người nâng mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng có người chủ động lên tiếng.
"Thiệu Ly, em lại bị thương?" Bác sĩ An nhìn vết thương đã khô máu trên tay cậu, không biết nên nói gì nữa.
Lý Thiệu Ly liếc nhìn cánh tay của mình rồi bình tĩnh ngồi xuống ghế, trầm mặc bảo, "Sao hôm nay hai người cùng lúc xuất hiện ở đây vậy?"
Lý Thiệu Quân ngồi ở đối diện, ánh mắt lãnh đạm nhìn qua vết thương của cậu, nhàn nhạt lên tiếng, "Làm sao vậy?"
"Băng qua đường không cẩn thận nên bị xe tông."
Lý Thiệu Quân cùng An Thạc Ngạn đồng loạt nhíu mày nhìn vẻ bình thản của Lý Thiệu Ly.
An Thạc Ngạn không an tâm đi lại gần, nâng cánh tay của cậu lên xem qua một chút rồi nói, "Anh đi làm thuốc bôi cho em."
An Thạc Ngạn đi rồi, Lý Thiệu Ly mới thu tầm mắt nhìn qua Lý Thiệu Quân, thấp giọng hỏi:
"Anh ấy lúc nào cũng khéo léo như vậy, còn biết cách cho chúng ta thời gian để nói chuyện riêng nữa. Được rồi, anh vào chuyện chính được rồi đấy."
Lý Thiệu Quân nhìn em trai đối với mình vẫn lạnh nhạt như trước, kì thực cũng không quá lưu tâm, trực tiếp vào chuyện, "Sao không cùng anh quản lý Tigress mà đi lập công ty nhỏ hơn thế kia?"
Lý gia từ ngày trước đã gầy dựng một tập đoàn gọi là Tigress. Tập đoàn làm ăn rất vững vàng và hùng mạnh, dường như trong giới thương trường ai ai cũng nghe đến tên. Sau khi Lý Dư Trạch mất, Lý Thiệu Quân đảm nhiệm toàn bộ công ty. Nhưng có đoạn thời gian y vì chuyện của Lý Thiệu Lâm mà tinh thần không ổn định, mọi thứ đành giao lại cho Lý Thiệu Ly quản lý.
Một thời gian sau nữa, Lý Thiệu Quân hoàn toàn hồi phục tinh thần, Lý Thiệu Ly lập tức bàn giao chức trách cho anh trai mình. Còn bản thân cậu tự thành lập một công ty khác, tuy nhỏ hơn nhưng cũng đã tìm được chỗ đứng vững chắc.
"Không phải là em không muốn cùng anh quản lý Tigress, chỉ là trong khoảng thời gian này thì chưa được."
Lý Thiệu Quân gõ ngón tay lên mặt bàn, nghĩ một chút lại nói, "Dù sao năng lực của em có thể quản lý cả Tigress, cho nên đừng phí phạm vô ích vào công ty nhỏ kia nữa. Khi nào thì em định trở lại?"
"Sau khi giải quyết xong một số thứ. Với lại, công ty kia cũng xem như là tâm huyết của em, hiện tại đã có chỗ đứng, em không muốn bỏ giữa chừng."
Lý Thiệu Quân khẽ gật đầu, "Anh hiểu rồi. Khi nào trở về thì nói anh một tiếng, còn không thì tùy em. Việc kinh doanh cũng không thể gượng ép được."
Nói đến đây thì y dừng lại một chút, ánh mắt vẫn là liếc qua phía vết thương, bất chợt hỏi, "Tay không sao chứ?"
Nghe người kia hỏi thăm, Lý Thiệu Ly nhất thời kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện gì quá nhiều, khẽ cười bảo, "Vẫn ổn."
Lý Thiệu Quân gật đầu rồi đứng dậy, "Vậy bọn anh về trước. Nhớ giữ sức khỏe một chút. Thạc Ngạn rất lo cho em."
Lý Thiệu Ly nhàn nhạt cười, "Em tự lo cho mình được, không sao."
Sau khi ra ngoài sân, Lý Thiệu Quân tình cờ nhìn thấy An Thạc Ngạn từ trong vườn Ngọc Phách đi ra. Trên tay là một rổ đựng đầy những lá thuốc cổ truyền.
Đi lại trước mặt An Thạc Ngạn, Lý Thiệu Quân bình tĩnh đón lấy chiếc rổ trong tay anh, nói, "Giao cho Bác Bác đi. Chúng ta trở về thôi."
An Thạc Ngạn ngước mắt nói, "Hai người đã nói chuyện xong rồi sao?"
"Ừm." Lý Thiệu Quân ứng tiếng, sau đó quay sang đưa chiếc rổ cho Bác Bác vừa mới đến, dặn dò, "Xay nhuyễn lá thuốc rồi đắp lên vết thương thôi."
Bác Bác nhìn vào rổ, đáp, "Dạ, thưa cậu."
Sau khi tiễn Lý Thiệu Quân cùng An Thạc Ngạn xong rồi, Bác Bác quay trở vào trong nhà, ngay lập tức nhìn thấy Lý Thiệu Ly đang dựa người vào ghế, mắt nhắm nghiền trông rất mệt mỏi.
Khẽ khàng đi lại gần một chút, Bác Bác cúi thấp đầu nói, "Lý gia, người nên lên phòng nghỉ ngơi đi ạ."
Lý Thiệu Ly nghe thấy âm thanh, choàng mở mắt, "Bác Bác, điều tra cho ta biển số xe *******."
"Sao thế ạ?"
Lý Thiệu Ly lúc này ngồi thẳng dậy, nghịch một đồng xu trong lòng bàn tay, bình tĩnh đáp, "Chỉ là có chút nghi hoặc cần điều tra rõ ràng thôi. Hôm nay, Tiểu Vọng suýt nữa mất mạng."
"Tiểu Vọng, là đứa bé đó..." Bác Bác như đã hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt hơi kinh ngạc, "Lý gia, người...là vì đứa bé đó mà bị thương?"
"Trong hoàn cảnh đó không thể làm gì khác được."
Bác Bác nhìn cậu, hồi lâu mỉm cười, "Lý gia, chuyện này cũng có thể được xem là duyên nợ đấy."
"Duyên nợ cái gì chứ? Chỉ là vô tình gặp nhau mà thôi. Thật may là khi đó ta nhìn thấy Tiểu Vọng, nếu không thì..."
"Người đau lòng sao?"
Lý Thiệu Ly thoáng nhíu mày, không rõ lắm ý tứ của Bác Bác, bèn gạt đi, "Đó là chuyện cần làm."
Bác Bác ôm chiếc rổ trước ngực, khóe môi khẽ cong cong, thì thầm, "Lý gia, nếu như em nói sai, người cứ trách em. Chỉ là em cảm thấy chuyện hôm nay, Tiểu Vọng kia đối với người kì thực không chỉ đơn thuần là một đứa trẻ."
Lý Thiệu Ly âm trầm nhìn Bác Bác, không đáp.
Bác Bác ngược lại bình tĩnh hơn một chút, khẽ nói, "Đó giống như là một loại máu mủ ruột thịt vậy, là sợi dây liên kết vô cùng chặt chẽ. Dù cho Lý gia không muốn gặp, cũng không cách nào tránh né."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.