Thần Hy Khúc

Chương 151: Phiên ngoại 01




Lý Thiệu Ly từ ngoài cổng đi vào, vô tình nhìn thấy Tiểu Vọng đang ngồi trên bậc tam cấp chăm chú đọc cái gì đó. Lúc cậu đi lại gần, bé con cũng không hề phát hiện có người đang ở trước mặt mình.
Hạ tầm mắt nhìn qua những dòng chữ trong sách, Lý Thiệu Ly khẽ giọng ho một tiếng.
Thanh âm dội đến làm bé con giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.
“Con đang đọc gì đó?”
Không rõ người kia đã đứng đây từ bao giờ, Tiểu Vọng vội vàng đóng gập cuốn sách lại, đứng dậy cười lém lỉnh.
“Con đọc sách.”
Lý Thiệu Ly lườm, “Đương nhiên ba biết là sách rồi, nhưng nội dung về cái gì cơ? Con đọc hăng say như vậy, chắc hẳn là rất thú vị.”
Tiểu Vọng rụt rè lén lút hạ cuốn sách xuống rồi vòng ra sau lưng, hòng che giấu. Nhưng bé con vẫn không nhanh tay hơn người nào đó ở đối diện.
Sau khi cuỗm được cuốn sách trong tay Tiểu Vọng, Lý Thiệu Ly thản nhiên mở ra, đọc lướt vài dòng. Ngay sau đó chân mày khẽ nhíu lại, lầm bầm:
“Lại là anh ấy, lúc nào cũng đưa mấy cuốn sách này cho thằng bé đọc.”
Tiểu Vọng trong lòng hoảng hốt sợ Lý Thiệu Ly thủ tiêu cuốn sách, bèn cất tiếng, “Ba nhỏ, cái này…cái này rất hay, ba đừng đem nó đi có được không?”
“Toàn là tình cảm sướt mướt, trẻ con chưa cần biết những thứ này đâu, Tiểu Vọng à.”
Lý Thiệu Ly thở dài, mắng một câu rồi vẫn trả lại sách cho bé con, dặn dò, “Nhớ là đừng có để cho người kia biết, không thì cuốn sách này sẽ đi theo gió luôn đấy.”
Tiểu Vọng đương nhiên biết rõ “người kia” là ai, khắp người lạnh ngắt.
“Dạ con biết rồi.” Tiểu Vọng cười cười, bước lại gần nói, “Nhưng mà chú Thiệu viết cuốn sách này hay lắm đó ba nhỏ. Có một đoạn làm con cảm thấy rất buồn.”
Nghe bé con nói làm cho tính tò mò của cậu nổi lên. Lý Thiệu Ly ngẫm ngẫm, sau kéo tay bé con ngồi xuống bậc tam cấp. Hai cha con một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau, thân thiết vui vẻ dưới khung trời xanh mướt.
“Thế nói ba nghe thử, đoạn đấy như thế nào lại khiến con buồn?”
Tiểu Vọng đặt cuốn sách xuống bên cạnh, sau đó tỉ mỉ thuật lại những gì viết trong sách:
“Cuốn sách lần này của chú Thiệu là về tình yêu bị ngăn trở. Hai người họ yêu nhau rất sâu đậm, nhưng vì đối nghịch giữa hai bên gia đình nên không thể đến với nhau. Sau cùng, cả hai cùng nhau chết đi để có thể ở bên nhau. Nhưng đoạn khiến con đau lòng là ở kiếp sau, hai người đó đầu thai thành hai đứa trẻ, hoàn toàn không nhận ra nhau. Nhưng hai đứa trẻ này có một đặc điểm chung, đó là dưới khóe mắt có một vết bớt màu son, giống như giọt nước mắt. Trong một lần nọ, hai đứa trẻ vô tình gặp lại nhau và nhận ra giữa họ có đặc điểm chung. Một đứa trẻ đã giải thích rằng, vết bớt này chứng tỏ kiếp trước cậu ấy đã khóc rất nhiều vì tình yêu.”
Lý Thiệu Ly ngồi bên cạnh cũng tỉ mỉ lắng nghe từng lời mà Tiểu Vọng vừa nói. Cảm giác câu chuyện tình yêu bi thương này so với của cậu có chút tương đồng nào đó, trái tim thoáng nhói lên khi hoài niệm những ký ức xa xưa. Tình tiết kiếp trước kiếp sau của hai nhân vật chính làm cho Lý Thiệu Ly tâm đắc, đến mức Tiểu Vọng kéo tay hai lần mà cậu cũng không hề phản ứng.
Mãi đến khi bé con đi đến trước mặt, đưa khuôn mặt gần lại, khẽ kêu, “Ba nhỏ!”, Lý Thiệu Ly mới sực tỉnh.
Cậu chớp mắt nhìn Tiểu Vọng, “Làm sao thế?”
Tiểu Vọng im lặng nhìn cậu, sau đó bỗng cười mỉm, nắm lấy đôi bàn tay thon dài của cậu, nói:
“Thật may khi năm ấy, hai người không giống như trong đoạn văn khi nãy.”
Lý Thiệu Ly ngạc nhiên trước những lời mà bé con vừa nói. Cậu trầm mặc giây lát rồi ôm lấy Tiểu Vọng, cho bé con ngồi trong lòng mình, cười hỏi:
“Sao con lại nói vậy?”
Tiểu Vọng ở trong lòng cậu ngoan ngoãn vô cùng, “Con còn nhớ rõ năm đó, ba lớn đã chảy rất nhiều máu. Con thật sự sợ, sợ muốn khóc. Lúc đó con cứ nghĩ hai người sẽ không thể ở bên cạnh con được nữa…Cô Ba cũng nói với con, vì chuyện của hai bên gia đình mà hai người mới thành ra như thế. Nhưng thật may là không giống như chú Thiệu viết trong sách.”
Lý Thiệu Ly xoa đầu bé con, nhẹ đặt lên đỉnh đầu một chiếc hôn, “Đương nhiên là hai chúng ta sẽ không bị gì rồi. Ba Vưu Thần của con là ai cơ chứ? Những người kia đủ sức ảnh hưởng đến gia đình chúng ta hay sao?”
Tiểu Vọng gật đầu tán thành, “Ba Vưu Thần là mạnh nhất!”
“Đúng rồi, ba Vưu Thần rất rất là mạnh.”
Những lời cuối cùng này, Tiểu Vọng với đầu óc trẻ con sẽ không bao giờ hình dung được, tính từ “mạnh” ở đây còn có thể áp dụng vào loại tình huống như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Vọng dậy rất sớm, một mình rón rén bước qua phòng của Vưu Thần. Bé con ban đầu cẩn thận áp tai vào nghe ngóng, hồi sau không nghe thấy gì bèn bạo gan vịn nắm cửa, mở ra.
Không nghĩ cửa phòng có thể dễ dàng mở được, Tiểu Vọng hồi hộp nuốt nước bọt.
Bên trong, Vưu Thần nghe thấy động tĩnh, lập tức tỉnh dậy. Vì thời gian vẫn còn sớm, đêm hôm qua y lại làm việc quá nhiều cho nên trong người có chút khó chịu.
Chân mày thoáng nhíu lại, Vưu Thần ngồi dậy, tấm chăn rơi xuống, để lộ một vòm ngực rắn rỏi mang sắc màu trắng nhợt.
Chất giọng trầm thấp khẽ cất lên, vẫn nghiêm túc như mọi khi, “Ai vậy?”
Nghe thấy âm thanh truyền đến, Tiểu Vọng giật khẽ mình, cả người đứng thẳng dậy, cứng nhắc. Chớp mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Vưu Thần, bé con mím nhẹ môi.
“Là con à?” Vưu Thần rốt cuộc cũng nhìn thấy đứa trẻ kia, không khỏi hạ giọng, “Sao con dậy sớm thế hm?”
Tiểu Vọng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hai cánh tay vòng ra sau lưng, ngoan ngoãn đáp, “Dạ vì con có hẹn với ba nhỏ, hôm nay sẽ đi mua đồ.”
Vưu Thần im lặng lắng nghe, hồi sau ánh mắt hữu ý liếc nhìn Lý Thiệu Ly cả đêm mệt mỏi đang ngủ rất say, không khỏi cười một tiếng trong lòng.
“Ba nhỏ vẫn còn ngủ, hôm qua làm việc có chút khuya. Nếu con vội thì để ba đưa đi cũng được.”
“A…” Mới nghe đến chỗ ‘để ba đưa đi’ thôi mà bé con đã rụt cổ, “Thế…thế con đợi ba nhỏ thức dậy ạ. Ba nghỉ thêm một chút nữa đi, xin lỗi vì con làm phiền hai người sáng sớm thế này.”
Nói rồi chẳng đầy năm giây, Tiểu Vọng đã biến mất dạng.
Vưu Thần nheo mắt dõi theo bóng dáng của con trai, sau đó quay đầu nhìn Lý Thiệu Ly vừa thay đổi tư thế. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền không có nửa điểm tỉnh dậy, tuy vậy tấm chăn đã bị động tác của cậu làm cho lệch sang một phía, để lộ ngần cổ vần lên những dấu hôn nồng nhiệt của đêm qua.
Im lặng nhìn ngắm trong chốc lát, Vưu Thần cẩn thận cúi người thơm lên má người kia một cái rồi mới bắt đầu một ngày mới.
Hơn chín giờ sáng, Lý Thiệu Ly tỉnh giấc.
Trong giấc mơ vừa mới tan biến, cậu còn cảm nhận được sự mãnh liệt vần vũ mệt nhoài của đêm hôm qua.
Mỗi lần Vưu Thần đi công tác xa trở về đều sẽ như vậy. Lý Thiệu Ly buồn bực ngồi dậy, xoa xoa tấm lưng cùng hai bắp đùi của mình, sau đó rời khỏi giường, thay đồ.
Lúc bước ra khỏi phòng, cậu nghe thấy giọng nói của Tiểu Vọng văng vẳng bên dưới phòng khách. Nghiêng đầu nhìn qua một chút thì phát hiện Vưu Thần đang ngồi cạnh Tiểu Vọng, giảng dạy cái gì đấy.
Haiz, hôm nay không phải là chủ nhật sao? Anh còn định nhồi nhét cho thằng bé cái quỷ gì nữa vậy?
Lý Thiệu Ly trong lòng thở dài, nhanh chóng đi xuống dưới, giải vây cho Tiểu Vọng.
“Tiểu Vọng.”
Tiểu Vọng quay đầu lại, vui mừng trượt xuống ghế, chạy tới bên cạnh Lý Thiệu Ly. Bé con từ lúc ba tuổi đến bây giờ đã gần năm tuổi vẫn bám cậu như hồi trước.
“Ba nhỏ, ba dậy rồi.”
Lý Thiệu Ly yêu chiều nựng má bé con, “Ừ, bây giờ chúng ta đi mua đồ nhé.”
“Dạ.” Tiểu Vọng gật đầu một cách vui mừng.
Vưu Thần ngồi ở bàn gỗ, lặng lẽ nhìn hai người kia kẻ tung người hứng mà trầm mặc. Hồi sau y đứng dậy, nhàn nhạt nói:
“Vậy hai người đi sớm về sớm, trời vào đông rồi, không biết khi nào thì tuyết rơi đâu.”
Tiểu Vọng vẫn bám dính Lý Thiệu Ly, quay đầu cười hì hì, “Dạ, con biết rồi ạ.”
Lý Thiệu Ly cũng gật nhẹ đầu, nói, “Còn anh nghỉ ngơi đi, đừng có mà lao vào công việc nữa.”
“Dưỡng sức cho em à?”
Lý Thiệu Ly thoáng ngượng, liếc nhìn bé con không hiểu mô tê gì, bèn gắt, “Linh tinh!”
Sau đó cậu mau chóng nắm tay Tiểu Vọng dẫn đi mua đồ. Nói là mua đồ nhưng thật ra hai người họ cùng nhau đi đến Vưu gia.
Từ lúc chính thức ở cạnh nhau, Vưu Thần cũng không còn ở tại Vưu gia nữa mà chuyển sang sống cùng Lý Thiệu Ly tại nhà riêng của cậu. Cuộc sống của cả ba người và Bác Bác thật sự ấm cúng và đáng yêu. Nhưng cũng không tránh khỏi những lần cãi nhau tùy hứng của đôi phu phu cứng đầu kia.
Mỗi lần như vậy báo hại Tiểu Vọng cứ trốn tịt trong phòng của Bác Bác mà tránh “bão”.
Lý Thiệu Ly đưa Tiểu Vọng đến Vưu gia để trả lại cuốn sách hôm qua cho Lý Thiệu Tường. Cuốn sách này chính tay anh viết ra rồi được một nhà xuất bản ưng ý và được bày bán ở rất nhiều nơi.
Tuy mô tuýp tình yêu của anh không quá nổi bật và khác biệt, nhưng từng câu từng chữ trong đó đều như ẩn chứa một nỗi niềm khó nói thành lời. Cảm giác như đó là câu chuyện tình yêu của riêng Lý Thiệu Tường vậy.
Đứng trước cổng nhà Vưu gia, Lý Thiệu Ly nghiêng đầu nhìn con trai, “Một lát con muốn ở lại chơi cùng chú Thiệu không?”
Tiểu Vọng ôm cái cặp nhỏ trước ngực, ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Dạ muốn. Chơi cùng cô Ba nữa.”
“Không được đâu.” Lý Thiệu Ly cười khổ, “Cô Ba hiện tại không khỏe để chơi cùng con đâu. Cô Ba đang có em bé mà, con không nhớ à?”
“A, em bé, đúng rồi.” Tiểu Vọng thích thú nhìn người bên cạnh mình, “Ba nhỏ, khi nào thì con có em? Con muốn có em gái để chăm sóc chiều chuộng.”
Có em?
Lý Thiệu Ly nhất thời trầm mặc.
Tiểu Vọng bên cạnh vẫn còn mong chờ nhìn cậu.
“Cái này…” Lý Thiệu Ly trong lòng buồn cười, thầm nói, cái này nên hỏi ba lớn của con mới phải.
“Từ từ rồi con sẽ có thôi.” Lý Thiệu Ly cười mỉm.
Đúng lúc này cổng nhà cũng vừa vặn mở ra, đón hai cha con họ vào bên trong.
Lý Thiệu Tường đứng trên bậc tam cấp nheo mắt nhìn về phía của Lý Thiệu Ly cùng Tiểu Vọng. Mặt mũi của anh trông có chút bơ phờ, có lẽ đêm hôm qua vì đã chăm sóc cho Vưu San nên sáng hôm nay mới mệt mỏi thế này.
“Sáng sớm thế này đã qua đây làm gì thế?” Lý Thiệu Tường nhìn hai người trước mặt.
Lý Thiệu Ly chưa kịp trả lời thì Tiểu Vọng bên cạnh đã nhanh miệng hơn, “Con qua trả cho chú ba cuốn sách á.”
“Cuốn sách?” Lý Thiệu Tường trong một giây lục lại trí nhớ, sau đó liếc nhìn vẻ mặt đen ngòm của Lý Thiệu Ly, vội vàng cười xòa, “À chú nhớ rồi, con đọc xong rồi hả?”
Tiểu Vọng gật gù, “Dạ con vừa mới đọc xong hôm qua.” Nói rồi, bé con nhanh chóng lấy trong cặp ra cuốn sách kia.
Lý Thiệu Ly lúc này chen vào, “Chị ấy thế nào rồi? Sắc mặt của anh sao cũng nhợt nhạt thế này?”
“Cả đêm anh phải thức để trông chừng San San, sợ cô ấy có chuyện gì.”
Lý Thiệu Ly nhìn vẻ mặt gượng cười của anh mà thở dài trong lòng. Chăm sóc cho thai phụ lúc nào cũng cực như vậy đấy.
Đoạn, cậu nói, “Lần sau anh đừng đưa mấy cuốn tiểu thuyết sướt mướt này cho Tiểu Vọng đọc nữa. Anh không viết thể loại thiếu nhi thì có thể mua tặng sách thiếu nhi cơ mà?”
Lý Thiệu Tường biết ngay mình sẽ bị chỉnh, trong lòng áy náy, “Chỉ là hôm nọ Tiểu Vọng vô tình nhìn thấy nó rồi đem ra đọc, cuối cùng là thích hồi nào không hay. Anh cũng đâu cản được, cậu khó khăn cái gì?”
Lý Thiệu Ly không giận, chỉ cười nhạt một tiếng, “Đợi khi Vưu Thần biết được cuốn sách là của anh thì mới biết khó khăn là thế nào.”
Lý Thiệu Tường toàn thân run một trận.
Lúc này Tiểu Vọng ngẩng mặt lên nhìn Lý Thiệu Tường, đồng thời đưa cho anh cuốn sách hôm qua.
“Lần sau chú cho con mượn thêm nha.”
Lý Thiệu Ly dịu dàng nhìn bé con, nhưng khi nhìn người còn lại thì ánh mắt răn đe hơn hẳn.
“…” Lý Thiệu Tường khẽ ho một tiếng, “Được, lần sau chú sẽ lựa cho con một quyển phù hợp với lứa tuổi, ha.”
“Dạ.” Tiểu Vọng căn bản không thể phân biệt được sách nào mới phù hợp lứa tuổi của mình, chỉ biết rằng bé con rất thích đọc.
“Thế anh vào chăm sóc cho chị ấy đi, bọn em đi mua một ít đồ.”
“Áo ấm à?”
Lý Thiệu Ly gật đầu, “Tiểu Vọng lớn nhanh quá, quần áo cũ đều chật cả rồi.”
Tiểu Vọng nghe thấy tên mình, bén ngước mắt bảo, “Con muốn lớn thật nhanh để giống như ba Vưu Thần.”
Hai người lớn đứng đấy nghe thế, không khỏi cười khổ.
Lý Thiệu Tường trong lòng âm thầm nghĩ, đừng khắc nghiệt đáng sợ như ba Vưu Thần của con là được rồi.
Cuộc nói chuyện rất nhanh đã kết thúc.
Sau khi rời khỏi Vưu gia, Tiểu Vọng được Lý Thiệu Ly dẫn vào một trung tâm thương mại. Trong lúc cậu tập trung lựa chọn quần áo mới cho bé con thì bé con lại thầm lặng ngoảnh mông chạy đi đâu mất dạng.
Đến khi Lý Thiệu Ly lựa được một chiếc áo phù hợp, định gọi bé con lại ướm thử thì mới phát hiện con trai đã mất tiêu.
Lý Thiệu Ly nhíu mày, “Tiểu Vọng?”
Xung quanh người qua người lại với vẻ mặt thờ ơ hờ hững, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng gọi cùng vẻ mặt lo lắng của Lý Thiệu Ly.
Cậu đặt chiếc áo về chỗ cũ, nhanh chóng bước ra ngoài, đưa mắt cố gắng tìm cho ra hình dáng của Tiểu Vọng.
“Tiểu Vọng, con ở đâu rồi?”
Lý Thiệu Ly đi lên phía trên dãy quần áo dành cho người lớn, sau một vòng tìm kiếm, rốt cuộc cậu đành trở về chỗ cũ. Đúng lúc này, cậu nghe thấy giọng nói của Tiểu Vọng truyền tới.
“Ba nhỏ!”
Lý Thiệu Ly ngẩng mặt nhìn lên, nhận ra trước mắt là con trai, bỗng dưng tâm trạng thay đổi bất ngờ. Cậu bước tới, ghì lên bả vai nhỏ nhắn của bé con, nghiêm khắc nói:
“Con đã đi đâu thế hả? Có biết ba lo cho con thế nào hay không? Con học cái thói đấy ở đâu ra vậy?”
Lần đầu tiên bị Lý Thiệu Ly trách mắng, Tiểu Vọng căn bản đã bị dọa một trận thật sự. Bé con run người, môi mấp máy, viền mắt cũng nhanh chóng đỏ lên.
Lý Thiệu Ly vẫn còn tức giận, nhưng cũng không nói thêm một lời nào. Thay vào đó cậu lạnh lùng nghiêm khắc vô cùng.
Tiểu Vọng trong lòng cảm thấy có lỗi, ngón tay duỗi ra muốn nắm lấy bàn tay của cậu, nhưng cuối cùng chỉ dám bám vào ống tay áo.
“Con xin lỗi, vì con đã đi mà không nói với ba.”
Lý Thiệu Ly nén xuống cơn giận của mình, lạnh giọng bảo, “Lần sau còn như thế nữa thì đừng năn nỉ ba đưa con ra ngoài chơi.”
Tiểu Vọng gần như sắp khóc, vì bé con bị ức.
“Thật ra con không muốn làm vậy đâu. Con chỉ vì thấy chiếc áo kia rất đẹp, con muốn lựa rồi làm cho ba bất ngờ. Không nghĩ vì vậy mà khiến cho ba tức giận. Con thật sự không muốn… Con xin lỗi, ba nhỏ đừng giận nữa có được không?”
Nghe thấy giọng nói lẫn với tiếng thút thít đáng thương, Lý Thiệu Ly không cách nào giận dữ được nữa. Cậu một lần nữa ngồi xổm trước mặt bé con, cẩn thận lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống.
“Được rồi, là vì ba quá lo nên mới tức giận như vậy. Lần sau nếu muốn đi đâu đều phải báo với ba một tiếng. Lỡ có người bắt cóc con thì phải làm sao đây?”
Tiểu Vọng ngoan ngoãn không khóc nữa, chỉ thấp giọng nói, “Con đã nhớ rồi, ba đừng lo nữa. Mà khi nãy con đi xa chỗ này, cuối cùng không nhớ được đường trở về. Cũng may là có chú kia đã giúp cho con đó.”
Lý Thiệu Ly khẽ nhíu mày, “Chú nào cơ?”
“Một chú cao lớn giống như ba vậy ạ. Chú ấy giúp con đi đến chỗ cũ.”
Ngay khi Tiểu Vọng dứt lời thì phía sau lưng cũng truyền đến một giọng nói khác đầy từ tính, “Bé con.”
Tiểu Vọng quay lưng nhìn, vui vẻ mỉm cười, “Kia là chú đã giúp con.”
Lý Thiệu Ly lúc này ngước mắt nhìn người đàn ông đang đi tới gần. Ấn tượng đầu của cậu về người kia chính là rất đứng đắn và chững chạc. Tuổi có vẻ ngang ngửa với Vưu Thần, nhưng ánh mắt và phong thái thì không quá lãnh khốc khó gần.
Nhìn cách anh nói chuyện cùng Tiểu Vọng gần gũi thân thiết cũng khiến cho Lý Thiệu Ly phần nào gỡ được một chút nghi hoặc.
Lý Thiệu Ly đi đến, chào hỏi một tiếng, “Chào anh, tôi là Thiệu Ly.”
Người đàn ông mỉm cười hòa nhã nhìn cậu, định sẽ bắt tay nhưng theo cảm nhận của anh thì đối phương không muốn tiếp xúc quá thân mật thì phải.
“Tôi họ Giang, Giang Duật.”
Lý Thiệu Ly ưu nhã cười một cái, “Khi nãy cảm ơn anh đã giúp con trai tôi.”
“Con trai cậu?” Giang Duật có vẻ kinh ngạc, liếc nhìn bé con vẫn bám dính Lý Thiệu Ly, hồi sau đành phải tin, “Tôi không nghĩ cậu có con lớn thế này.”
Lý Thiệu Ly nhàn nhạt nói, “Tôi cũng không còn trẻ gì đâu.”
Dừng lại một chút, cậu nhìn sang phía Tiểu Vọng, thấp giọng nhắc nhở, “Cảm ơn chú lần nữa đi Tiểu Vọng.”
Tiểu Vọng lập tức vâng lời, “Con cảm ơn chú.”
Giang Duật nhìn bé con một cái, không nhịn được lại xoa đầu bé, “Ngoan lắm, cậu bé.”
Sau lời khen của anh, Lý Thiệu Ly cũng khéo léo kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, “Thế…khi khác nếu có duyên chúng ta sẽ lại trò chuyện. Bây giờ chúng tôi phải đi rồi. Cảm ơn anh lần nữa.”
Giang Duật vẫn giữ nét hòa nhã trên mặt mình, “Được, hy vọng lần tới sẽ gặp nhau.”
Rồi anh hạ tầm mắt, nói với Tiểu Vọng, “Tạm biệt bé con.”
Tiểu Vọng một tay nắm lấy tay Lý Thiệu Ly, một tay vẫy vẫy Giang Duật, “Tạm biệt chú.”
Đợi khi hình dáng của hai người họ đi rồi, Giang Duật mới âm trầm rơi vào suy nghĩ của bản thân. Không rõ anh đã nghĩ đến điều gì nhưng khóe môi cứ ẩn ẩn mỉm cười một cách vui vẻ hài lòng.
Khoảng thời gian mua sắm của Lý Thiệu Ly không kéo dài quá hai tiếng. Khi mua xong những thứ cần thiết, cậu liền cùng Tiểu Vọng rời khỏi trung tâm thương mại.
Lúc đứng đợi tài xế lái xe đến, Lý Thiệu Ly nhận được một cú điện thoại.
“Lý gia, có trục trặc rồi ạ.”
Lý Thiệu Ly một bên nắm chặt tay Tiểu Vọng, một bên nói, “Có chuyện gì?”
“Xe hình như có vấn đề, hiện tại tôi không thể lái nó đi được. Tôi đã thử kiểm tra sơ qua và cũng cố gắng sửa chữa nhưng kết quả vẫn vậy.”
Lý Thiệu Ly nghe xong những lời này, tâm tình có chút mất hứng. Cậu liếc nhìn Tiểu Vọng bị lạnh đến đỏ hết phần má, lại nhìn lên bầu trời, có vẻ tuyết sắp rơi.
“Được rồi, anh mau gọi người đến sửa chiếc xe đi. Tôi sẽ tìm cách khác để về nhà.”
Nói rồi Lý Thiệu Ly cúp máy.
“Ba nhỏ, xe đâu ạ? Con lạnh quá!”
Lý Thiệu Ly xoay bé con lại, cẩn thận khóa kín áo khoác của bé rồi nói, “Xe của chúng ta đang có vấn đề, không thể dùng được. Tiểu Vọng chịu khó đi bộ cùng ba đến trạm đón tắc xi có được không?”
Cả khuôn mặt của Tiểu Vọng đều chui sâu vào trong chiếc khăn choàng, khẽ nói, “Dạ được!”
Lý Thiệu Ly hài lòng gật đầu, sau đó đứng dậy định bước đi thì từ phía xa có người gọi cậu.
Giọng nói này giống như đã nghe qua một lần rồi vậy.
Lý Thiệu Ly nghi hoặc quay đầu nhìn, không nghĩ người đang đứng trước mặt lại là Giang Duật.
Ngược lại với thái độ kinh ngạc cùng đề phòng của Lý Thiệu Ly, Tiểu Vọng lễ phép cúi chào:
“Cháu chào chú, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Giang Duật thong thả bước đến, mỉm cười đáp, “Ừm, chúng ta lại gặp nhau rồi. Hai người đang định bắt xe về sao?”
Lý Thiệu Ly nhàn nhạt nói, “Ừ, vì xe riêng có chút trục trặc nên định đón tắc xi.”
Giang Duật gật đầu, bình tĩnh lại chân thành nói, “Trạm đón xe cách đây hơn 3km, nếu đi bộ thì có chút cực đấy. Với cả, dự báo thời tiết có nói hôm nay tuyết sẽ rất lớn. Nếu cậu không ngại thì tôi có thể cho hai người quá giang về nhà.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.