Thần Hy Khúc

Chương 155: Phiên ngoại 05




Trường mẫu giáo của Lý Ninh Dương có tổ chức một buổi lễ hội rất hoành tráng dành cho học sinh và phụ huynh cùng nhau tham gia. Mục đích chính là để người lớn có thêm thời gian để bên cạnh con trẻ của mình và hiểu hơn về những sở thích của nó.
Trước ngày lễ hội tổ chức, Lý Ninh Dương đã vô cùng háo hức đến mức ngày nào cũng bàn luận về nó trước mặt Mạch Hồng Sâm. Cho dù cậu bé không có chút gì gọi là hứng thú thì cô bé nào đó vẫn luyên thuyên không dứt.
Lớp của Lý Ninh Dương ngoại trừ tham gia những trò chơi khác trong buổi lễ thì còn có tham gia ca múa nữa. Tuy cô bé không thích múa cho lắm nhưng vì có một lần nghe được Mạch Hồng Sâm bảo thích những bạn biết múa, vậy là cứ thế quyết tâm đăng ký vào nhóm múa của lớp.
Mạch Hồng Sâm khi nhìn thấy danh sách đã cười một tiếng, “Tiểu Dương, cậu múa cho ai xem vậy?”
Lý Ninh Dương một bên gặm táo, một bên trỏ ngón tay chỉ đối diện, “Cậu.”
Mạch Hồng Sâm nín cười rồi dần nín thinh.
Một bạn khác từ đâu ló đầu ra, thốt lên, “Ôi, Tiểu Sâm thích Tiểu Dương hả?”
Mạch Hồng Sâm ho khụ một tiếng, lườm, “Mắt nào của cậu cho thấy điều đó vậy?”
Lý Ninh Dương khúc khích cười, đứng dậy ghé sát tai cậu bé thì thầm, “Người mù cũng thấy được nữa đó. Pleee!”
Hai đứa trẻ khắc nhau như nước với lửa lại bắt đầu một trận ồn ào. Mà ở phía góc lớp cũng có một đám trẻ con tụ tập lại náo nhiệt cả buổi trời.
Chỉ duy nhất một góc khuất luôn luôn là bầu không khí trầm mặc tĩnh lặng thuộc về cô bé có cái tên rất đặc biệt, Trang Mộng Kỷ.
Trang Mộng Kỷ là một học sinh đặc biệt trong lớp. Không chỉ đặc biệt về tính cách hay trí thông minh mà còn được các cô giáo khác quan tâm hơn những bạn khác nữa. Chỉ vì cô bé mắc một hội chứng rất đáng thương, tự kỷ.
Trang Mộng Kỷ rất hiếm khi mở miệng nói chuyện với mọi người xung quanh, ngoại trừ trả lời câu hỏi từ cô giáo. Mỗi ngày đến trường, cô bé lầm lì ngồi đúng vị trí của mình, học bài xong sẽ thui thủi chơi một mình cho đến khi chuông reo tan học.
Theo sự quan sát cùng hỏi thăm của cô giáo chủ nhiệm thì biết được gia đình của Trang Mộng Kỷ cũng không phải là một gia đình quá khó khăn. Nhưng bố mẹ cô bé mỗi ngày đều đi làm đến tối khuya mới trở về. Đây cũng là lý do khiến cho Trang Mộng Kỷ trở nên trầm cảm và không muốn tiếp xúc cùng với người khác.
Cô giáo hiểu được cho nên đôi lần cũng tìm cách để tiếp cận với Trang Mộng Kỷ, nhưng đa số đều là không thành công.
Giờ ra chơi qua đi, cô giáo vỗ tay để tập hợp cả lớp lại một chỗ. Đám trẻ con nhốn nháo thoáng chốc đã ngồi ngay ngắn ở giữa lớp. Mạch Hồng Sâm sau khi cãi nhau ầm ĩ cùng Lý Ninh Dương cũng đã chịu hạ hỏa, chỉ lườm người kia một cái. Lý Ninh Dương ngược lại thích thú ngồi sát bên cạnh cậu bé.
Trang Mộng Kỷ ở góc khuất nghe thấy giọng của cô cũng bắt đầu chậm rãi đi tới ngồi xuống. Cô bé lúc nào cũng xõa mái tóc dài qua vai một chút, che khuất đi khuôn mặt khiến mọi người đều có cảm giác đây là một đứa trẻ đầy…hắc ám và kỳ dị.
Trang Mộng Kỷ ngồi gần Lý Ninh Dương, im lặng tuyệt đối.
Nếu như không phải vì quay mặt qua nhìn thì Lý Ninh Dương cũng không nhận ra được có người đang ngồi ngay bên cạnh mình thế kia.
Lý Ninh Dương vuốt ngực, khẽ nói, “Sao cậu im quá vậy? Giật cả mình.”
Trang Mộng Kỷ ngồi bó gối, trầm tĩnh nhìn người bên cạnh một cái rồi tiếp tục lặng thinh nghe cô giáo thông báo.
Lần đầu tiên có người tỏ thái độ hời hợt như thế với Lý Ninh Dương nên thoáng chốc khiến cho cô bé cảm giác mình bị khinh thường, trong lòng khó chịu cồn cào bứt rứt.
“Cuối tuần này lễ hội sẽ được tổ chức, nhóm múa đã chuẩn bị kỹ càng hết chưa nè?” Cô giáo hướng mắt đến bạn nhóm trưởng trong nhóm múa.
Một bạn nữ đứng dậy, lễ phép thưa, “Dạ tụi em đã chuẩn bị xong rồi ạ. Chỉ cần tập dượt thêm một lần nữa thôi. Lần này tụi em sẽ ôm giải về cho lớp hi hi.”
“Đúng đó cô. Lớp mình nhiều bạn múa đẹp lắm.”
Mạch Hồng Sâm lúc này cười bảo, “Trừ Tiểu Dương.”
“Cậu!” Lý Ninh Dương vừa nói vừa tẩn cho ai đó một cú.
Cô giáo nhìn bọn trẻ lại nhốn nháo mà lắc đầu, ánh mắt vô tình hướng tới Trang Mộng Kỷ vẫn còn trầm mặc không cười đùa với mọi người xung quanh. Im lặng một hồi, cô vỗ tay hai tiếng nói:
“Được rồi, cuối tuần này các em sẽ đến cùng với phụ huynh nhé. Vì chúng ta sẽ có nhiều trò chơi dành cho gia đình lắm đấy.”
Cả lớp đồng loạt hô, “Dạ!!!”
Riêng Trang Mộng Kỷ vẫn không cảm xúc hạ tầm mắt.
Đợi khi bọn trẻ tản ra từng chỗ để chơi đùa, cô giáo mới chậm rãi đi đến bên cạnh Trang Mộng Kỷ, nhỏ giọng nói: “Tiểu Kỷ.”
Trang Mộng Kỷ ngẩng đầu nhìn người đối diện, ánh mắt có chút vô hồn mơ màng, rất lâu sau mới có một âm thanh phát ra, thật khẽ, “Vâng.”
“Cuối tuần này em nhớ cùng với bố mẹ đến trường dự lễ nhé, có được không?”
Trang Mộng Kỷ chưa vội trả lời, dường như suy nghĩ điều gì đó, rất lâu sau mới lắc đầu một cái.
Cô giáo thấy vậy thoáng nhíu mày nhưng vẫn ân cần khuyến khích, “Hay cô gọi cho bố mẹ em nhé? Nếu như em ngại nói.”
Quan sát vẻ mặt trầm ngâm đan chút căng thẳng của cô bé, cô giáo cứ nghĩ mọi chuyện đã ổn. Nhưng ngay sau đó thì nghe Trang Mộng Kỷ trả lời:
“Họ bận lắm.”
“Nhưng lễ hội này là một cơ hội tốt…”
Nói đến đó thì cô giáo bỗng dừng lại chỉ bởi một đôi mắt trong veo nhưng u uất nỗi buồn đang nhìn về phía mình.
Trang Mộng Kỷ ôm trong tay con búp bê cũ, nâng mắt nhìn cô giáo hồi lâu, dường như vừa thất vọng vừa lạnh nhạt bảo, “Họ thật sự rất bận.”
Buổi tối hôm đó, cô giáo quyết định gọi điện cho bố mẹ của Trang Mộng Kỷ. Điều cô không ngờ nhất chính là câu trả lời của họ trùng khớp với lời mà cô bé đã nói với mình.
Chúng tôi bận rộn lắm, nếu được cứ để Tiểu Kỷ chơi cùng các bạn đi ạ.
Sau khi cúp máy, Điềm Điềm có chút xót xa khi nhớ tới hình ảnh Trang Mộng Kỷ một mình lủi thủi không chơi cùng ai trong lớp.
Điềm Điềm mím môi, sao lại có thể khiến một đứa trẻ trở nên như vậy?

Ngày cuối tuần đến rất nhanh. Lễ hội tổ chức rất nhộn nhịp và hoành tráng. Dường như tất cả phụ huynh của học sinh đều đến dự, trừ một người.
Điềm Điềm sau khi sắp xếp vị trí cho nhóm múa của lớp xong liền quay người đi tìm Trang Mộng Kỷ.
Lúc đi đến đám đông, Điềm Điềm bỗng phát hiện Trang Mộng Kỷ đang một mình tham gia một trò chơi. Hình như là lật hình thì phải. Cô đứng yên quan sát một lúc rồi mới mỉm cười nhẹ nhõm.
Ít ra em ấy đã chịu tham gia cùng với mọi người rồi, dù không hề có bố hay mẹ bên cạnh…
Trong lúc đó, từ phía đám đông bỗng xuất hiện một người con trai đang trầm tĩnh tản bộ và quan sát những người xung quanh. Ngoài việc đến đây để xem em gái của mình biểu diễn tiết mục múa của lớp thì cậu cũng không còn lý do nào khác.
Lý Ninh Dương sau khi biểu diễn xong liền đi vào phòng thay đồ, mặc kệ anh trai cùng ba của cậu ở bên ngoài chờ đợi. Chính vào lúc chờ đợi, Vưu Viễn Vọng mới rời khỏi đó và đi loanh quanh, không ngờ rằng sau đấy liền bị một màn hấp dẫn ánh nhìn.
Trước mặt Vưu Viễn Vọng là một đám người đang tụ lại khá đông đúc và háo hức chiêm ngưỡng thứ gì đó. Bước lại gần hơn, cậu nhanh chóng nhìn thấy một cô bé trạc tuổi Lý Ninh Dương đang tập trung chơi trò chơi.
Là trò lật hình theo trí nhớ.
Đáng kinh ngạc là những người cùng thi trước đó với cô bé này đều đã rút lui hết, chỉ còn lại duy nhất một mình cô bé ấy.
Bất kể là tốc độ nhanh đến cỡ nào, hình giống nhau ra sao thì cô bé kia vẫn lật chuẩn xác không lệch một ly.
Vưu Viễn Vọng thoạt đầu kinh ngạc trước trí nhớ siêu phàm của người kia, sau đó liền cảm giác được cô bé này thật kỳ lạ, thật cuốn hút.
Trò chơi diễn ra đến vòng cuối cùng thì kết thúc. Người dẫn chương trình bước lên một bước, cười tươi bảo:
“Xin chúc mừng cô bé, em đã thắng trò chơi lần này rồi đấy. Em muốn chọn phần thưởng là gì?”
Cô bé nghe hỏi vẫn lãnh đạm liếc nhìn phần thưởng đặt đầy trên bàn, một hồi sau không nói gì đã quay người lách ra khỏi đám đông còn đang hô hào.
Hành động khó hiểu mà dứt khoát của cô bé làm cho người dẫn chương trình sửng sốt, nhưng cũng không quá tức giận.
“Vậy…à, thế chúng ta sẽ bắt đầu chơi lại nhé. Nào nào, mọi người cùng tham gia—”
Vưu Viễn Vọng khéo léo rời khỏi đám đông ở khu trò chơi, ánh mắt cật lực dõi theo bóng lưng bé nhỏ ban nãy. Giữa một rừng người, cậu nhanh chóng bắt được chiếc lá đặc biệt ấy.
Từ phía sau đi đến, Vưu Viễn Vọng kì thực muốn cùng đối phương nói chuyện, thế nhưng linh cảm mách bảo cậu rằng, người kia là một đối tượng không hề dễ dàng để tiếp cận chút nào.
Vưu Viễn Vọng nghĩ thế bèn thả cước bộ, chậm rãi nhưng vẫn sát sao dõi theo người kia.
Mãi đến khi có người nào đó bất ngờ xông tới, nắm lấy tay cô bé và hồ hởi gọi: “Tiểu Kỷ, lại đây chơi cùng bọn tớ đi.”
Trang Mộng Kỷ dừng chân.
Vưu Viễn Vọng bất giác dừng theo, đôi tai cũng nhạy bén mà nghe thấy cái tên vừa thốt ra.
Tiểu Kỷ?
Vưu Viễn Vọng mỉm cười đầy hài lòng.
Trang Mộng Kỷ liếc nhìn đối phương thản nhiên nắm tay mình, chân mày khẽ nhíu lại, ánh mắt lãnh đạm, “Không muốn.”
Người bạn kia bị từ chối cũng hơi thẹn, bèn bảo, “Cậu xa cách vậy làm gì? Bộ định tỏ ra ngầu á hả? Rảnh ghê á!”
Nghe trách móc cợt nhả như thế, Trang Mộng Kỷ cũng không tỏ thái độ tức giận mà chỉ lạnh nhạt gỡ tay người kia ra khỏi người mình. Sau đó không nói một lời lập tức bỏ đi.
Bạn nữ càng ngày càng thẹn, không chịu được mắng từ phía sau, “Đồ dị hợm!”
Vưu Viễn Vọng có chút không nắm được tình hình, nhưng trong lòng nảy sinh cảm giác khó chịu bứt rứt. Cậu nhìn bạn nữ vừa mở miệng mắng chửi kia một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Trang Mộng Kỷ.
Lòng hiếu kỳ càng lúc càng lớn hơn khiến Vưu Viễn Vọng dường như quên mất mục đích chính của hôm nay chính là đến để cổ vũ và chơi cùng em gái.
Khi đi ngang qua một đám người khác, Trang Mộng Kỷ đột nhiên dừng chân nhìn qua. Trước mặt cô bé là những người trưởng thành cùng với con cái của họ. Mỗi nhóm sẽ có khoảng ba người, họ cùng nhau trang trí phần cơm trưa. Nhóm nào có phần trang trí bắt mắt nhất sẽ thắng.
Trang Mộng Kỷ thích trang trí. Nhưng hôm nay cô bé đến trường một mình, hoàn toàn không có phụ huynh đi theo cùng.
Nghĩ ngợi một chút, Trang Mộng Kỷ tiến tới, chủ động hỏi người quản trò, “Trò này có thể chơi một mình không?”
Người quản trò cúi đầu nhìn cô bé, dường như bị ánh mắt lãnh đạm kia dọa cho một trận ngây người, hồi sau mới nói, “À cái này là dành cho gia đình cùng nhau tham gia đó bé con. Bố mẹ em đâu? Bảo mọi người đến đây rồi chúng ta bắt đầu chơi nhé.”
Trang Mộng Kỷ rất bình tĩnh nhàn nhạt đáp, “Họ bận rồi.”
Người quản trò nhíu mày, “Không lẽ bé con đi một mình?”
Trang Mộng Kỷ gật đầu, sau đó nhìn sang chỗ mọi người đang ngồi, “Em muốn tham gia.”
Nhìn thấy ánh mắt mong mỏi của Trang Mộng Kỷ, người quản trò cũng rất khó xử. Dù sao mục đích trò chơi này là để cả nhà cùng nhau tham gia để tạo thêm sự gắn bó thân mật giữa phụ huynh và con cái. Nhưng mà cô bé này làm mình không biết phải xử lý thế nào?
Đến đây một mình, lẽ nào…
Người quản trò thầm thở dài, “Nếu em chơi một mình thì sẽ không kịp với mọi người đâu.”
Trang Mộng Kỷ vẫn như trước đáp, “Em muốn tham gia.”
“Vậy…ừm, được rồi, em ngồi vào chỗ bên kia nhé. Thời gian sắp bắt đầu rồi.”
Trang Mộng Kỷ im lặng đi về hướng người quản trò vừa chỉ, sau đó ngồi xuống giữa hàng chục con mắt tò mò. Cô bé không suy suyển bởi họ mà hoàn toàn tập trung vào phần thi của mình.
Quả nhiên là tài năng bẩm sinh cùng sở thích của bản thân, Trang Mộng Kỷ vừa bắt đầu đã có những ý tưởng rất độc đáo cho hộp cơm trưa của mình.
Nhưng giống như đã nói trước đó, nếu chỉ một người trang trí thì so với số nhóm thi còn lại sẽ không bao giờ bì kịp.
Trang Mộng Kỷ nhận thức rõ ràng được thời gian đang trôi qua rất nhanh, nhưng cô bé muốn phần thi của mình hoàn chỉnh nhất có thể cho nên rất đầu tư vào nó. Vì đầu tư mà mất đi không ít thời gian, chỉ sợ khi hết giờ thì phần thi không được hoàn chỉnh như mình muốn.
Đôi môi bé nhỏ khẽ mím lại, Trang Mộng Kỷ nhíu mày, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí nhộn nhịp xung quanh.
Lúc này người quản trò cất tiếng, “Chúng ta còn mười lăm phút nữa nhé.”
Trang Mộng Kỷ nghe thấy, tinh thần thoáng suy suyển, miếng rong biển vừa cắt cũng rơi xuống mặt bàn. Cô bé nhíu mày, tuy căng thẳng nhưng cũng chẳng mở miệng than thở một lời.
Ngay khi vừa đặt miếng rong biển vào đúng vị trí thì Trang Mộng Kỷ cũng nhận ra được lúc này đối diện mình đang có người.
Cô bé dừng lại, ngước mắt nhìn qua một cái.
Người con trai đối diện cũng nhìn cô bé, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói, “Để anh giúp em.”
Dứt lời, một số món trang trí khác bắt đầu được sử dụng. Dường như Vưu Viễn Vọng hiểu được ý tưởng của Trang Mộng Kỷ, vì vậy đã nhanh chóng bắt tay vào làm phụ.
Lần đầu tiên có một người xa lạ nói với Trang Mộng Kỷ bằng giọng điệu ấm áp ôn nhu như thế. Cô bé không rõ vì sao người kia đột nhiên xuất hiện muốn giúp đỡ mình như vậy. Tuy trong lòng định nói câu từ chối, nhưng sự thật thì cô bé vẫn không làm được.
Trầm mặc quan sát Vưu Viễn Vọng nhanh tay lại khéo léo trang trí phần còn lại của hộp cơm hồi lâu, Trang Mộng Kỷ mới bất giác mở miệng nói:
“Cái này…là mây.”
Vừa nói Trang Mộng Kỷ vừa cẩn thận chỉnh lại, vẻ mặt không chút cảm xúc nào.
Vưu Viễn Vọng ngược lại nghe thấy giọng nói trong trẻo khe khẽ kia, tâm tình xao động. Cậu nâng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lén lút mỉm cười rồi tiếp tục làm theo người ta.
“Hết giờ!” Người quản trò bất ngờ hô lên, “Các nhóm chúng ta sẽ đồng loạt nộp phần thi của mình nhé.”
Trang Mộng Kỷ có chút giật mình dừng tay lại. Vưu Viễn Vọng cũng dừng tay, ánh mắt hơi dò xét biểu cảm của người đối diện.
Nhưng đáng tiếc, Trang Mộng Kỷ không có cảm xúc.
“Chúng ta…đứng lên đợi kết quả thôi.” Vưu Viễn Vọng thấp giọng nói, sau đó đứng dậy.
Trang Mộng Kỷ ngẩng đầu muốn nhìn cậu lại bị ánh nắng phía trên cản mất một phần. Cô bé nheo mắt, hồi sau cũng rời khỏi vị trí thi rồi đứng bên cạnh Vưu Viễn Vọng.
Có tổng cộng là mười nhóm thi, tương đương với mười hộp cơm trưa được trang trí theo từng phong cách khác nhau.
Người chấm điểm tập trung đánh giá phần thi của từng nhóm.
Trang Mộng Kỷ ánh mắt chăm chú nhìn vào hộp cơm của mình, cảm giác mọi thứ vẫn chưa hoàn chỉnh theo như ý của mình cho lắm nhưng cũng không thất vọng cho lắm.
Trang Mộng Kỷ im lặng chờ đợi kết quả.
Vưu Viễn Vọng lại im lặng quan sát chiếc lá đặc biệt bên cạnh mình.
Trong mắt cậu, cô bé này có vẻ ngoài rất thu hút. Tuy phần tóc có hơi lòa xòa không gọn gàng, nhưng từng nét trên khuôn mặt dường như đối lập lại với sự rũ rượi qua loa ấy.
Trang Mộng Kỷ rất đáng yêu, rất xinh xắn, cũng rất lạnh lùng.
Vưu Viễn Vọng mải ngắm nhìn đối phương mà không nghe thấy người chấm điểm đang bình phẩm cho phần thi của hai người. Một hồi sau, khi nghe giọng nói của Trang Mộng Kỷ cất lên, cậu mới sực tỉnh.
“Đó là mái ấm. Đối với gia đình, dùng bữa với nhau là điều rất quan trọng.”
Câu trả lời của Trang Mộng Kỷ khiến cho nhiều người đứng gần đấy phải bất ngờ. Ngay cả Vưu Viễn Vọng cũng kinh ngạc khi lần đầu được nghe thấy những lời này từ một cô bé chỉ mới có năm tuổi.
Ngoài sự kinh ngạc, cậu còn cảm nhận được một chút gì đó trong lời nói của cô bé. có lẽ là… một phần thiếu sót để tạo nên một gia đình thật sự.
Dù sao hôm nay bé con cũng đến đây buổi lễ một mình mà không hề có bố mẹ đi theo. Có thể cảm nhận của mình chính xác rồi.
Vưu Viễn Vọng nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó nghe thấy giọng nói của người quản trò vang lên đầy hào hứng, “Vâng, và bây giờ kết quả của cuộc thi trang trí hộp cơm trưa chính thức thuộc về…cô bé Trang Mộng Kỷ!”
Mọi người xung quanh đều thích cá tính của cô bé cho nên vỗ tay rất nồng nhiệt. Riêng Trang Mộng Kỷ chỉ trưng ra vẻ mặt lãnh đạm đến vô cảm, hạ tầm mắt nhìn vào hộp cơm mà mình trang trí. Ánh mắt tựa hồ muốn bộc lộ một điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn sự im lặng và che giấu.
“Em đến nhận phần thưởng đi.”
Phát hiện cô bé cứ đứng im như trời trồng, Vưu Viễn Vọng thấp giọng nhắc một tiếng. Trang Mộng Kỷ đương nhiên vẫn còn tỉnh táo nghe thấy, bèn chậm rãi cứng nhắc đi tới, nhận phần thưởng.
Phần thưởng không quá xa xỉ, chỉ là vài món đồ ăn cho trẻ con cùng một chú gấu bông nho nhỏ.
Trang Mộng Kỷ ôm lấy quà trong tay, sau đó đến trước mặt Vưu Viễn Vọng, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt và tiếp xúc với cậu, nhưng trực giác mách bảo cô bé rằng người kia sẽ không làm hại đến mình. Ngược lại còn rất muốn cùng mình nói chuyện.
Nhưng với Trang Mộng Kỷ, những chuyện đó đều thật xa vời viễn vông.
Vưu Viễn Vọng nhìn xuống phần thưởng, mỉm cười nói, “Em giỏi lắm!”
Trang Mộng Kỷ không phải lần đầu được khen ngợi, nhưng giọng điệu của người kia thật khiến bé con phải rơi vào những hỗn loạn của suy tư.
Trầm mặc hồi lâu, bất ngờ Trang Mộng Kỷ rút ra một cây kẹo mút vị dâu sữa chìa ra trước mặt đối phương.
Vưu Viễn Vọng nhìn thấy cây kẹo mút, ánh mắt sửng sốt.
“Cái này…” Cậu còn định hỏi thì người nọ đã rất dứt khoát cắm cây kẹo vào trong túi áo của cậu.
Kẹo mút màu hồng ẩn hiện trên nền áo màu đen.
Cắm xong, Trang Mộng Kỷ nhìn Vưu Viễn Vọng thêm một lần nữa rồi mới quay người hòa vào giữa rừng người.
Đợi đến khi bóng lưng ấy hoàn toàn biến mất, Vưu Viễn Vọng mới ngẩn ngơ nhìn xuống túi áo của mình, sau đó không nhịn được mà mỉm cười đầy ấm áp.
Ngày hôm ấy, giữa rừng người đông đúc, chiếc lá đó vẫn dễ dàng rơi vào đáy mắt của Vưu Viễn Vọng. Dù ở bất cứ chỗ nào, cậu cũng sẽ chủ động tìm kiếm hình dáng ấy đầu tiên.
Chiếc lá ấy không nổi bật là bởi vì nó không có màu sắc.
Nhưng vì sao lại không có màu sắc?
Vì vốn dĩ, nó là một chiếc lá thủy tinh.
Thuần khiết và đẹp đẽ khiến lòng người say đắm.

Lý Ninh Dương đứng trước cổng trường, chân đá đá vào mấy viên sỏi dưới đất, bộ dạng rất là mệt mỏi vì chờ đợi.
Lúc này, Mạch Hồng Sâm cũng từ đằng xa đi tới, thuận miệng hỏi thăm một câu, “Chưa về à?”
Lý Ninh Dương ngẩng đầu, phồng má nói, “Ừ, không thấy sao còn hỏi?”
“Hỏi là hay lắm rồi.” Mạch Hồng Sâm khô cứng như viên sỏi dưới đất, “Về đây. Bye bye.”
Thấy người kia sắp rời đi, bé con nhanh như chớp níu tay Mạch Hồng Sâm lại, hếch mũi, “Nói đi là đi hả? Một mình người ta con gái đứng ở đây, hỏi một câu rồi đi vậy đó hả?”
Mạch Hồng Sâm quay đầu, bỗng cười một tiếng, “Một mình cậu cũng xử gọn năm thằng con trai đó, bây giờ giả vờ yếu đuối cho ai xem?”
“Cậu xem!” Lý Ninh Dương bĩu môi, “Mười thằng năm tuổi tớ cũng không ngán, nhưng năm thằng mười tuổi thì đó là vấn đề. Đầu đất ạ!”
“Mười thằng năm tuổi mà không ngán? Cậu là yêu nữ hay gì?”
Lý Ninh Dương cười phá lên, “Đá đểu nhưng cũng không quên khen người ta xinh nữa há! Được được, sau bao nhiêu ngày huấn luyện, viên sỏi đã mềm dẻo được chút rồi.”
Mạch Hồng Sâm nhìn vẻ mặt đối phương cười đến thỏa mãn, bất giác thẹn, thở dài lầm bầm, “Lắm chuyện ăn vào máu rồi, chán ghê…”
Hai đứa trẻ một nóng một lạnh cứ như vậy đứng cạnh nhau trước cổng trường. Lý Ninh Dương chưa về, Mạch Hồng Sâm cũng không muốn rời đi trước.
Trong lúc hai đứa trẻ ấy chờ đợi thì ở một đoạn đường khác đang diễn ra một sự việc bất đắc dĩ vô cùng.
Trên đường đi đến trường mẫu giáo của Lý Ninh Dương, Vưu Viễn Vọng vô tình nhìn thấy một việc chướng tai gai mắt xảy ra ở con hẻm nhỏ. Xe chạy ngang qua được một đoạn thì cậu bảo tài xế dừng lại.
Vì cậu nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.
Bước xuống xe, Vưu Viễn Vọng nhanh chóng chạy lại nơi con hẻm nhỏ khuất người, ngay lập tức nhìn thấy một đám con trai vây quanh một cô bé khoảng chừng năm, sáu tuổi. Cô bé ôm cứng trước ngực chiếc cặp nhỏ nhỏ của mình, vẻ mặt hoảng sợ đến nhợt nhạt.
“Có tiền thì tự giác đưa ra đi. Đừng để tụi này phải ra tay.”
Cô bé bất giác lùi về sau, run rẩy đáp, “Không có.”
Một tên lưu manh nhếch mép cười, “Nhìn bộ dạng con nhà giàu vậy mà kêu không có? Bé con, đừng gạt bọn anh như vậy chứ? Nào, tiền ở đâu mau lấy ra!”
Đám người bắt đầu sấn tới, duỗi tay muốn khống chế cô bé.
“Đừng…” Đứa trẻ hoảng hốt lùi nhanh về phía sau, không cẩn thận mà vấp chân ngã uỵch xuống đất.
Đúng lúc này, một cơn gió từ đâu thổi mạnh đến. Những hạt bụi li ti dưới đất như bám dính vào lá cây xơ xác rồi cùng nhau cuộn lên giữa không trung.
Cơn thịnh nộ khiến cho đám người tạm thời dừng lại mọi hành động của mình. Bọn chúng quay đầu lại nhìn một cái, trước mắt không có gì ngoài một luồng lốc xoáy màu khói cùng một đàn dơi đen ngòm vần vũ xung quanh.
“Cái đó…” Một tên há hốc mồm, hoảng sợ, “…là là cái quái gì thế?”
Đám người lưu manh sửng sốt trước hình ảnh quái đản một lúc rất lâu, sau đó thì cảm giác như có người vừa dùng vũ lực thúc mạnh vào bụng và ngực. Cơn đau đớn ập tới khiến chúng nó la oai oái rồi gục xuống.
Cô bé ngây người không rõ vì lý do gì. Mải đến khi trong mắt là một hình ảnh gần gũi hơn, cô bé mới gần như tỉnh lại.
Lốc xoáy biến mất để lộ một gương mặt điển trai và dịu dàng đang nhìn cô bé mỉm cười.
Cánh tay người đó duỗi ra, thấp giọng nói, “Tiểu Kỷ, đừng sợ, lại đây với anh.”
Trang Mộng Kỷ ngẩn người nhìn bàn tay vươn ra trước mặt mình, bên tai vẫn còn văng vẳng âm giọng ấm áp của người kia. Trong lòng nỗi sợ đột nhiên tan biến, nhưng thay vào đó là sự nghi hoặc và đề phòng.
Trang Mộng Kỷ không đáp cũng không nắm tay Vưu Viễn Vọng, nhất mực giữ một khoảng cách nhất định.
Nhìn thấy thái độ này của cô bé, Vưu Viễn Vọng cũng không hụt hẫng hay tức giận. Cậu cười nhẹ một cái rồi quay lại, trầm mặc quan sát đám người vẫn còn đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất.
“Giở trò lưu manh với một đứa trẻ mà không thấy hổ thẹn sao?”
“Mày nói ai?”
Vưu Viễn Vọng trưng ra vẻ mặt lãnh đạm không hơn không kém, đối mặt với bọn côn đồ cũng không tỏ ra căng thẳng, bình bình thản thản cười một tiếng:
“Không lẽ là tôi?”
Một tên trong đám đứng dậy, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, quát lớn, “Mày là cái thá gì mà xen vào chuyện của bọn tao? Mau cút đi trước khi bọn tao dần cho mày một trận.”
Vưu Viễn Vọng lướt mắt nhìn qua từng tên một, hồi sau nhếch khẽ khóe môi, “Vậy sao?”
Lời vừa dứt thì một cơn lốc xoáy không rõ từ đâu nào xuất hiện, cuộn tròn quanh người Vưu Viễn Vọng. Vài giây sau, từ trong lốc xoáy bay ra hàng trăm con dơi nhỏ bé đen ngòm, hướng thẳng tới đám côn đồ.
“Má, cái đéo gì thế?”
Đám người trở nên hỗn loạn với bầy dơi vây lấy xung quanh.
Một lần nữa, Trang Mộng Kỷ tận mắt chứng kiến viễn cảnh có lẽ sẽ không ai thèm tin nếu như cô bé kể ra. Nhưng sự thật là, người con trai trước mặt cô bé ngay lúc này, rõ ràng không phải là một người bình thường.
Mà là…một người phi thường.
Đợi đến khi đám côn đồ chạy trối chết rời khỏi con hẻm nhỏ, Vưu Viễn Vọng mới quay đầu nhìn Trang Mộng Kỷ. Trông thấy người kia vẫn còn ngồi im một chỗ, cậu không đành lòng mà bước lại gần một chút.
Ngồi xổm trên đất, Vưu Viễn Vọng khéo léo trở lòng bàn tay, chậm rãi mà dịu dàng nói, “Đừng sợ bầy dơi khi nãy, cũng đừng sợ anh, được không?”
Trang Mộng Kỷ ngây ngốc nhìn xuống bàn tay của đối phương. Đối với kiểu người như cô bé, đôi bàn tay có một sức hút rất kỳ lạ. Nó như tượng trưng cho một niềm tin tưởng mãnh liệt, một sự san sẻ niềm vui và nỗi buồn, cũng như là sự bảo vệ tuyệt đối.
Trong mắt Trang Mộng Kỷ, bàn tay của Vưu Viễn Vọng chính là biểu thị cho những điều đó.
Niềm tin, san sẻ và bảo vệ.
Vưu Viễn Vọng kiên nhẫn chờ đợi đối phương hồi đáp, dù cho một giờ đồng hồ cũng không gọi là quá nhiều. Bởi vì đối với cậu, cô bé này từ sớm đã chiếm một vị trí rất lớn trong lòng mình.
Đó có thể là loại cảm giác nhẹ nhàng và non nớt, nhưng nó cũng thuần khiết đẹp đẽ vô cùng.
Ngay từ giây phút nhận ra Trang Mộng Kỷ là một chiếc lá thủy tinh xinh đẹp nhưng dễ vỡ thì Vưu Viễn Vọng đã biết được bản thân mình cần phải làm gì để bên cạnh người ta rồi.
Qua một khoảng thời gian trầm mặc đến bối rối, Trang Mộng Kỷ rốt cuộc cũng chậm rãi giơ cao bàn tay, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay của Vưu Viễn Vọng.
Nhiệt độ lạnh lẽo nhất thời khiến cho cô bé giật mình, nhưng chính lý do này lại khiến Vưu Viễn Vọng trở nên đặc biệt trong mắt cô.
Nhiều năm về sau, Trang Mộng Kỷ mới nói cho Vưu Viễn Vọng biết suy nghĩ của mình vào ngày hôm ấy.
Tuy bàn tay của anh lạnh như băng, thế nhưng có một thứ gì đó điều khiển tâm trí của em, khiến em không thể không nắm lấy bàn tay ấy.

“Anh hai, anh làm gì đó?”
Lý Ninh Dương từ bên ngoài bước vào thư phòng, vô tình nhìn thấy Vưu Viễn Vọng đang đứng trước kệ sách ngâm cứu gì đó. Cô bé đi lại gần nhưng người kia hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của mình.
Lý Ninh Dương phụng phịu, “Anh haiiiii!”
Vưu Viễn Vọng lúc này mới sực tỉnh, quay đầu nhìn qua. Thấy em gái đang mặt nhăn mày nhó, cậu khẽ cười, “Sao thế?”
“Anh hai tìm sách gì vậy?” Lý Ninh Dương hiếu kỳ nhìn qua tựa cuốn sách, sau đó lẩm bẩm, “Vượt qua chứng tự kỷ…”
Không đợi cô bé kia tò mò thêm, Vưu Viễn Vọng nhanh chóng gập cuốn sách lại, hạ tay xuống rồi nói, “Em tìm sách gì sao không tìm đi?”
“Hmm anh hai giấu gì em đúng không? Dạo gần đây anh rất kỳ lạ đó, à không, nếu em không nhầm thì anh trở nên kỳ lạ từ lâu rồi!”
Vưu Viễn Vọng bật cười, “Kỳ lạ thế nào?”
Lý Ninh Dương vòng tay ra sau lưng, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nheo mắt bảo, “Thì từ cái hôm anh bỏ rơi em ở trường đứng đợi hơn nửa tiếng đó. Có phải liên quan đến Mộng Kỷ không? Không phải con nhỏ ấy kỳ quặc lắm sao? Trông giống như một đứa tự kỷ vậy đó…”
Nói đến đây, cô bé như phát giác được điều gì bèn trợn lớn mắt, “Này, đừng có bảo anh quan tâm…quan tâm đến Mộng Kỷ nhé? Anh tìm sách cho người tự kỷ là vì vậy đúng không?”
Sau khi nghe những lời phân tích rởm từ em gái, Vưu Viễn Vọng vẫn giữ nguyên nét bình thản của mình, thuận tay cầm cuốn sách gõ lên trán cô một cái.
“Anh không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, để xem em có thể làm gì?”
Nói rồi cậu lách qua người cô đi về phía cửa. Đến cửa phòng, Vưu Viễn Vọng thoáng dừng lại, nghiêng đầu nhắc nhở một câu:
“Làm gì thì làm, nhưng không được làm phiền Tiểu Kỷ.”
Lý Ninh Dương ở phía sau trừng mắt mím môi, bộ dạng trông như thể tức giận sắp phun ra một ngọn núi lửa.
Tiểu Kỷ? Cái gì mà Tiểu Kỷ? Gọi Tiểu Kỷ mà cũng ngọt ngào đến như vậy?
Anh hai của mình đâu rồi? Kia không phải là anh hai ahhhhhhh!!!!
Vưu Viễn Vọng rời khỏi phòng với cuốn sách vừa tìm được trong tay. Cậu ngồi dưới phòng khách trầm tĩnh đọc đến nửa cuốn, sau đó thì ngước mắt nhìn đồng hồ.
Đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.
Khẽ nhíu mày một cái, Vưu Viễn Vọng đứng dậy, đặt cuốn sách vào trong balo rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Đoạn đường từ nhà đến một ngôi trường tiểu học cũng không quá xa.
Khi đến nơi, Vưu Viễn Vọng đưa mắt nhìn xung quanh một chốc. Chẳng bao lâu, cậu bắt được hình ảnh quen thuộc trong lòng mình.
Dưới gốc cây bàng có một nữ sinh hơi cúi đầu đọc sách. Mặc kệ những thứ ồn ào xung quanh, nữ sinh ấy tựa như xây cho mình một thế giới riêng biệt, hoàn toàn không lẫn lộn với những con người vây quanh cô.
Xinh đẹp và lạnh lùng chính là hai điều mà mọi người nhận xét về cô.
Cơn gió mùa xuân thoảng nhẹ qua gò má, khéo léo đùa nghịch với những sợi tóc mềm mại đen óng.
Vưu Viễn Vọng từ xa đi tới, khi đến trước mặt nữ sinh, cậu dừng lại và gọi một tiếng đầy dịu dàng, “Tiểu Kỷ.”
Trang Mộng Kỷ liếc nhìn đôi giày, sau đó nâng mắt lên nhìn đối phương. Ánh mắt của buổi chiều hôm nay so với ngày hôm ấy không quá khác biệt. Nếu có thì chỉ là sự dịu dàng càng ngày càng tăng thêm mà thôi.
Vưu Viễn Vọng nói, “Em đã ăn gì chưa?”
Trang Mộng Kỷ chớp mắt một cái, hồi sau gật đầu.
Cậu nhìn bé con, cười khổ trong lòng, vẫn là không chịu mở lời, haiz.
Ngồi xuống bên cạnh, Vưu Viễn Vọng im lặng đưa sang chỗ người kia một vài viên kẹo ngọt.
Trang Mộng Kỷ tuy lạnh lùng nhưng tâm hồn vẫn là một đứa trẻ, ánh mắt khẽ liếc qua một cái, rất tự nhiên mà đón lấy những viên kẹo kia như một thói quen.
Hồi sau, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, “Cảm ơn anh.”
Mỗi khi Vưu Viễn Vọng muốn nghe thấy giọng nói từ đối phương đều phải dùng loại kẹo ngọt này để mà dụ dỗ. Đôi lần cậu nghĩ mình cũng thật thủ đoạn âm mưu quá mức nhưng đổi lại được nghe Trang Mộng Kỷ cất tiếng dù chỉ vài từ ngắn ngủi thì cũng đáng.
Thật sự đáng giá.
Hai người ngồi cạnh nhau dưới gốc cây tỏa rợp bóng mát. Vưu Viễn Vọng trầm ngâm nhìn ra đằng xa, giữa đám học sinh nhốn nháo vui đùa, cậu nhìn lại Trang Mộng Kỷ vẫn một mình khóa kín cánh cửa giao tiếp với mọi người mà lòng xót xa.
“Tiểu Kỷ, hôm nay em đã làm việc hôm qua em hứa với anh chưa?”
Trang Mộng Kỷ đang kiên nhẫn lột vỏ kẹo, nghe hỏi thì ngây người nhìn Vưu Viễn Vọng.
Chuyện hôm qua mà mình hứa sao?
Trang Mộng Kỷ hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó nhíu mày, nhận ra bản thân vẫn chưa làm việc đó, trong lòng nhất thời bồn chồn.
Vưu Viễn Vọng nhìn cô bé, vẫn nhẹ nhàng bảo, “Chưa làm rồi đúng không?”
Ai đó gật gật cái đầu, bàn tay giữ chặt chiếc kẹo.
“Vậy…” Vưu Viễn Vọng hít vào một hơi rồi chỉ tay về hướng đối diện bọn họ, “Bên kia có cô bé cũng chỉ ngồi có một mình. Em đem kẹo này tặng cho bé ấy đi.”
Trang Mộng Kỷ liếc nhìn nữ sinh ở đối diện, lại nhìn xuống kẹo trong tay mình. Bỗng dưng nảy sinh ý nghĩ không muốn cho bất kỳ ai ăn loại kẹo này dù chỉ là nửa viên.
Vưu Viễn Vọng im lặng chờ đợi, hồi lâu thì nhận được cái lắc đầu đầy kiên quyết.
“Sao vậy? Em không thích bạn ấy?”
Trang Mộng Kỷ nhăn mặt, mím môi, rất rất lâu sau mới đem kẹo cẩn thận cất vào túi váy rồi thấp giọng bảo, “Của anh, không muốn cho.”
Sau khi nghe một câu này, Vưu Viễn Vọng cảm giác trái tim của mình đang đập rất mạnh, giống như nhảy múa bên trong lồng ngực. Cậu ngây ra giây lát rồi mới mỉm cười vô thức.
Nhìn vẻ mặt Trang Mộng Kỷ đã có chút phản ứng càng làm Vưu Viễn Vọng an tâm.
“Được rồi, vậy hôm nay không cần phải nói chuyện với ai nữa.”
Trang Mộng Kỷ nhìn anh, “Kể cả anh?”
Vưu Viễn Vọng kìm nén cảm xúc, “Đương nhiên không rồi. Anh đến đây để nói chuyện với em cơ mà.”
Trang Mộng Kỷ chớp chớp mắt, không đáp lại mà tiếp tục cúi đầu đọc sách. Vưu Viễn Vọng cũng không muốn làm phiền cô thêm nữa, chỉ im lặng ngồi bên cạnh yêu ngắm đối phương.
Từ lúc nhận ra bản thân nảy sinh loại cảm giác đặc biệt đối với người kia, Vưu Viễn Vọng càng thấm thía được những điều trong sách của Lý Thiệu Tường từng viết.
Kiên nhẫn hay chờ đợi vốn dĩ không phải tính cách của Vưu Viễn Vọng. Nhưng khi thích Trang Mộng Kỷ, cậu gần như đã chấp nhận trở thành một người cực kỳ kiên nhẫn và luôn trong vị trí chờ đợi đối phương dù rằng bản thân bị thiệt thòi nhiều vô kể.
Thích một người chính là như vậy.
Vốn dĩ tính cách của mỗi người là một sự khác biệt. Nhưng khi yêu rồi, tính cách đó sẽ dần thay đổi để phù hợp với người trong lòng mình.
Ngược lại, chúng ta không thể lựa chọn một người thích hợp với mình ngay từ ban đầu. Điều chúng ta nên làm và có thể làm chính là khiến họ phải trở thành như chúng ta muốn một cách tự nguyện.
Và khi họ tự nguyện, tức họ đã yêu rất nhiều.
Cuối cùng, vào ngày hôm ấy vẫn giống như bao ngày khác, Trang Mộng Kỷ không mở lời nói quá ba câu với Vưu Viễn Vọng. Tuy vậy, cảm giác thân thiết giữa hai người tựa hồ đã được rút ngắn đến đáng kể bằng những buổi chiều êm ả yên bình như thế kia.
Như một thói quen, Vưu Viễn Vọng buổi chiều sẽ chạy đến nơi đã hẹn với Trang Mộng Kỷ.
Cô bé họ Trang này tuy rằng phản ứng cảm xúc không hề có, nhưng bù lại được một thói quen rất tốt. Đó là đúng giờ. Cảm giác như chỉ cần lệch một phút thôi thì Trang Mộng Kỷ cũng đã khó chịu rồi.
Mỗi lần Vưu Viễn Vọng đến nơi đều nhìn thấy hình dáng nữ sinh nhỏ bé đáng yêu ấy dưới gốc cây tỏa rợp nắng.
Vưu Viễn Vọng bước lại gần, còn đang định khiến người kia mỉm cười bằng những viên kẹo thì bất ngờ nhận ra nét mặt của Trang Mộng Kỷ không được tốt.
Gò má ửng đỏ, viền mắt ầng ậng nước.
Vưu Viễn Vọng ngay lập tức quên đi những viên kẹo trong túi mình, nhanh chóng ngồi xuống trước mặt của bé con, lo lắng hỏi, “Tiểu Kỷ, sao em lại khóc? Có chuyện gì rồi sao?”
Trang Mộng Kỷ mím chặt môi, chầm chậm ngẩng đầu nhìn Vưu Viễn Vọng. Giọt nước theo cái chớp mắt mà trượt xuống gò má của cô bé.
Đây là lần đầu tiên Vưu Viễn Vọng chứng kiến cảnh tượng như thế này. Cậu không rõ chuyện gì đã xảy ra với người kia, nhưng cậu có thể chắc chắn đó là một chuyện rất tồi tệ.
“Đừng khóc nữa nào.” Cậu chưa bao giờ dỗ một người khó hiểu như Trang Mộng Kỷ, cho nên tay chân có phần luống cuống vụng về.
Trang Mộng Kỷ ngược lại vẫn rấm rứt khóc, mãi đến khi đầu ngón tay lạnh buốt của Vưu Viễn Vọng chạm lên gò má cùng viền mắt của mình, cô bé mới nhất thời dừng lại.
Ánh mắt ngây như phỗng nhìn đối phương.
Trong tim thoáng qua một tiếng rơi vỡ rất nhẹ.
Trang Mộng Kỷ không rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết rằng mỗi khi người kia chạm tay lên gương mặt mình, cô bé đều sẽ như thế.
Và chỉ một mình anh trai họ Vưu mới có thể làm việc đó thôi.
Thấy người kia chăm chú nhìn mình, Vưu Viễn Vọng khẽ cười, chỉnh lại mái tóc bị rối của bé con, “Nín rồi, ngoan lắm.”
Trang Mộng Kỷ không phản ứng trước động tác xoa đầu của người kia. Cô bé ngồi bó gối, dựa lưng vào thân cây rồi nâng mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Vưu Viễn Vọng cũng bắt chước bộ dạng của người bên cạnh, hồi sau cậu thấp giọng hỏi, “Có thể nói anh nghe vì sao em lại khóc không?”
Trang Mộng Kỷ nghe hỏi, khẽ hạ tầm mắt, không đáp.
Rất lâu sau cũng không đáp nửa lời.
Vưu Viễn Vọng lúc này khẽ nhíu mày, lấy trong túi ra số kẹo ngọt đưa cho cô bé họ Trang. Cậu sờ sờ mũi nghĩ ngợi thêm chút thì bất ngờ đứng dậy đối diện với Trang Mộng Kỷ.
“Tiểu Kỷ, nhìn anh này.”
Trang Mộng Kỷ một bên giữ kẹo, một bên ngước mắt nhìn đối phương.
“Em có bao giờ nhìn thấy tai và đuôi của cáo trắng chưa?”
Cáo?
Bé con sắc mặt thay đổi, “Cáo ăn thịt.”
Nghe lời này làm trái tim ai đó tổn thương một chút, nhưng không sao, chỉ cần giải thích thì bé con sẽ hiểu thôi.
Vưu Viễn Vọng khổ sở mỉm cười, “Không, cáo trắng này là loại cực hiếm, giống như một thú nuôi trong nhà vậy. Nó… nó khá giống một con chó to xác.”
Đến đây, bé con lắc đầu, “Chưa thấy bao giờ.”
Vưu Viễn Vọng cảm thấy cả người tràn đầy phấn khởi, khẽ cười, “Bây giờ em sẽ được thấy đây. Nhớ là không sợ nhé.”
Bé con chớp chớp mắt, gật đầu.
Một khoảng không im lặng xuất hiện.
Từ trước đến nay, những trò tiêu khiển biến hóa này Vưu Viễn Vọng một chút cũng không có hứng thú. Thế nhưng hôm nay vì muốn dỗ dành một người mà cậu không màng đến sở thích của mình.
Cứ vậy mà muốn khiến cho cô bé họ Trang phải vui vẻ mỉm cười mới thôi.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, Vưu Viễn Vọng tập trung sử dụng pháp thuật để làm xuất hiện đôi tai cùng chiếc đuôi trắng như tuyết.
Từ sau lưng, chiếc đuôi kia dần lộ diện và phe phẩy một cách phấn khích.
Trang Mộng Kỷ bất ngờ mở tròn mắt nhìn chiếc đuôi trắng xóa kia. Bé con hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng ngập ngừng ngại ngùng không nên lời.
Vưu Viễn Vọng sau khi dùng xong pháp thuật thì chậm rãi đi tới gần trước mặt người kia, chậm rãi ngồi xổm xuống. Đôi tai theo sự điều khiển mà run run giống như nhún nhảy.
“Em chạm thử đi.”
Trang Mộng Kỷ vẫn còn ngây ngốc nhìn vào đôi tai nhảy múa kia, sau đó cô bé giơ tay lên chạm vào.
Lông cáo mịn màng thích tay vô cùng.
Sờ một lần, lại thêm một lần rồi lại một lần nữa.
Trang Mộng Kỷ tựa hồ càng ngày càng thích thú, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai tuyết hồ, sau đó chạm xuống tới chiếc đuôi đang tích cực phe phẩy kia.
“Mềm quá…” Trang Mộng Kỷ nhịn không được lên tiếng, kèm theo một cái híp mắt đầy vui vẻ.
Vưu Viễn Vọng nghiêng người, để đuôi cáo lộ rõ hơn một chút và cũng để bé con không cần phải với tay tới mà sờ.
“Thích không?”
Bé con gật gật.
Vưu Viễn Vọng vui sướng mỉm cười.
Kể từ ngày hôm đó, thú vui mới của anh trai họ Vưu chính là hóa ra tai và đuôi cáo để cho bé con nào đó vui vẻ đùa nghịch.
Một lần nọ, Vưu Viễn Vọng vì bận rộn ở trường mà đến nơi hẹn muộn đến một giờ đồng hồ. Khi đến nơi, anh nhìn thấy ở góc quán ăn có một bóng dáng nhỏ bé được bao bọc lấy bằng những chiếc áo thật dày.
Mùa đông tuyết rơi trắng xóa cả đường phố.
Sau khi băng qua đường, Vưu Viễn Vọng nhanh chóng cởi nốt chiếc áo khoác của mình khoác lên người Trang Mộng Kỷ. Thêm một lớp áo phần nào giúp cho cơ thể của người kia đỡ run rẩy hơn một chút.
Vưu Viễn Vọng nâng đôi bàn tay của cô lên, thổi nhẹ một luồng hơi vào bên trong, “Anh xin lỗi, em đợi lâu như vậy sao không về trước?”
Trang Mộng Kỷ không rút tay lại, chỉ hạ tầm mắt đáp, “Đợi anh.”
Nghe một câu này càng khiến cho anh cảm thấy tội lỗi khi đã lỡ hẹn với một người luôn đúng giờ như Trang Mộng Kỷ. Chưa vội tiếp lời, Vưu Viễn Vọng bước đến ôm lấy cơ thể bé nhỏ kia vào trong ngực.
“Anh xin lỗi. Giận anh lắm nhỉ?”
Trang Mộng Kỷ nghĩ ngợi, hồi sau lắc đầu.
Trước ngực có chút động đậy, Vưu Viễn Vọng bất giác cười lên, xoa xoa mái tóc lạnh buốt của đối phương, “Giận cứ nói, anh sẽ dỗ em mà.”
“Sao phải dỗ em?”
“Vì anh muốn chuộc lỗi, cũng không muốn em phải buồn.”
“Em buồn thì sao?”
Vưu Viễn Vọng bị người kia hỏi dồn dập, nhất thời im lặng. Anh trầm mặc nhìn Trang Mộng Kỷ chốc lát rồi hít sâu vào một hơi:
“Nếu như em buồn thì anh cũng không vui. Có biết vì sao không?”
Trang Mộng Kỷ mặt không cảm xúc lắc đầu.
“Vì anh thích em. Vì anh thích Tiểu Kỷ.”
Thích mình? Anh ấy…thích mình?
Trang Mộng Kỷ có chút bất ngờ trước lời tỏ tình thẳng thắn của Vưu Viễn Vọng. Cô lùi về sau một bước, ngẫm nghĩ thật kỹ những cảm xúc trong lòng mình. Một hồi sau, khi định lên tiếng đáp thì Vưu Viễn Vọng lại nhanh hơn cô một bước.
Anh không muốn gượng ép một người như cô, vì thế mà dịu dàng bảo, “Em chưa cần phải trả lời ngay bây giờ. Anh chỉ cần hôm nay em không buồn vì anh trễ hẹn thôi.”
Trang Mộng Kỷ trầm ngâm giây lát, “Vậy anh làm trò kia đi.”
Vưu Viễn Vọng nhíu mày, dần hiểu ra trò kia là trò gì. Anh ngó đông ngó tây, nhận ra trên đường phố cũng không có quá nhiều người, bèn liều một lần hóa ra tai cáo.
Xem như anh đang đội băng cài kiểu dáng là tai cáo đi.
Trong lúc người kia tập trung biến ra tai cáo, Trang Mộng Kỷ lại âm thầm cong khóe môi lên cười thật nhẹ.
Quãng thời gian ở bên cạnh nhau đã giúp cho một cô bé mắc hội chứng tự kỷ như Trang Mộng Kỷ tiến bộ rất nhiều.
Vưu Viễn Vọng biến hóa xong, hơi cúi đầu xuống để người kia sờ vào tai cho dễ.
Trang Mộng Kỷ chạm chạm một lúc rồi buông tay mà không nói gì.
Thấy vậy, anh lo lắng hỏi, “Sao thế? Em hết thích rồi à?”
Trang Mộng Kỷ im lặng giây lát rồi gật đầu.
“Vậy…” Vưu Viễn Vọng có chút hụt hẫng, “Vậy…em thích cái gì cứ nói, anh sẽ làm cho em.”
“Tiểu Kỷ?”
Trang Mộng Kỷ càng im lặng, Vưu Viễn Vọng càng bồn chồn như ngồi trên đống lửa.
Anh trở lòng bàn tay, ngay lập tức hiện ra một ngọn lửa xanh lơ. Vài giây sau, nó hóa thành một đóa hoa quỳnh rực rỡ giữa đêm.
Trang Mộng Kỷ quan sát những sự vật mà người kia liên tục biến hóa ra, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.
Vưu Viễn Vọng thoáng dừng lại, mặt mày vẫn hụt hẫng, “Tiểu Kỷ, em không thích chúng sao?”
“Ừm.”
“Được rồi, em thích gì nói anh nghe thử xem?”
Trang Mộng Kỷ nâng mắt nhìn Vưu Viễn Vọng, sau đó từ trong túi áo lấy ra một đôi găng tay đeo vào cho anh.
Khi cầm đôi bàn tay lạnh buốt của anh lên, cô nhẹ nhàng bảo tròn trịa một câu thật dài:
“Tuy em biết tay của anh lúc nào cũng lạnh như vậy, nhưng em vẫn muốn đeo cho anh đôi găng tay này. Em bảo em không thích những trò kia nữa vì bây giờ em đã lớn rồi.”
Trang Mộng Kỷ dừng lại, mỉm cười, “Em nói được những lời này mà không ngại ngùng, không lo sợ cũng như không ngắt ngừng chính là nhờ anh.”
“Tiểu Kỷ, ý của em…có phải là…”
Trang Mộng Kỷ mặt lạnh nhìn ai đó, mặt lạnh bình tĩnh bày tỏ, “Ừm, em không thích mấy trò kia nữa, vì bây giờ em đã thích anh rồi.”
Hmmmm…
Vưu Viễn Vọng nhìn xuống đôi bàn tay ấm áp của mình, lại nhìn đến người đối diện, cuối cùng là bật cười, “Xin lỗi nhưng mà…cô thật sự là Tiểu Kỷ của tôi đó sao?”
“…em chính là Tiểu Kỷ.”
Vưu Viễn Vọng càng lúc càng cao hứng, “Vậy…ừm em có thể nói lại những lời khi nãy không? Khi nãy đám trẻ con kia đi ngang qua ồn ào quá…”
Trang Mộng Kỷ hơi nhíu mi, nghĩ ngợi thật lâu. Sau đó cô quyết định quay về vẻ mặt lạnh của mình, xoay người đi về phía trước, mặc kệ ai đó ngây như phỗng trông đáng thương.
“Này Tiểu Kỷ, em đi đâu đó? Anh thật sự muốn nghe lại mà— Tiểu Kỷ, đợi anh một chút—”
Đoạn đường tuyết rơi ấy dần dần bị thu nhỏ lại trong một quả cầu thủy tinh. Xung quanh quả cầu có ba người.
Lý Thiệu Ly đứng một bên mỉm cười hài lòng.
Bác Bác đứng cạnh Lý Thiệu Ly, cảm thấy có chút cạn lời.
Lý Ninh Dương là người giữ quả cầu thủy tinh, có chút thống giận và mất mặt, trong lòng thầm mắng, đúng là đồ ông anh mất tiết tháo!!!
Hết phiên ngoại 05. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.