✻ Chương 63 ✻
Vì để chuẩn bị cho ngày lễ kỷ niệm hai mươi năm của trường An Nam, học sinh của ba khối đều được nghỉ ngơi trong vòng một tuần.
Trong một tuần đó đồng thời diễn ra kì thi giữa tháng tư của các tiền bối cuối cấp.
Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương hiện tại chỉ vừa mới lặng lẽ lướt qua được một năm học, cho nên những gánh nặng bài vở tương đối nhẹ nhàng thoải mái.
Ngược lại, An Thạc Ngạn với Lý Thiệu Quân mỗi ngày đều phải vùi đầu vào bài tập, không một giây phút nào được nghỉ ngơi. Riêng Lý Thiệu Quân thì mức độ học tập của y có phần nhẹ hơn những người bạn cùng trang lứa khác, vì vốn dĩ đầu óc của y cũng đã sáng suốt lanh lợi thiên phú.
Chính vì có một tuần nghỉ ngơi thư giãn như vậy mà Lý Thiệu Lâm với Vưu Chiếu Hy không có cơ hội chạm mặt nhau. Nhưng theo như cậu nói, thà rằng đừng gặp có lẽ còn tốt hơn.
Từ Lương ở bên cạnh nghe một câu như thế cũng không phản kháng hay là đồng tình, chỉ im lặng mỉm cười vì đã quá hiểu người bạn thân của mình rồi.
Sau một tuần thảnh thơi, Vưu Chiếu Hy quay lại trường học, vừa vặn vào ngày đầu tuần cũng là ngày lễ kỷ niệm hai mươi năm của trường.
Sáng sớm, trời quang mây tạnh, không khí trong lành thoáng đãng.
Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương bước xuống khỏi chiếc xe hơi nhỏ nhắn màu trắng của Vưu San. Hai người vui vẻ đi cạnh nhau bước đến cổng trường, sau đó liền bị dọa bởi một biển áo đồng phục.
Màu trắng kết hợp với màu lam khiến cho hình ảnh trước mặt rất thanh lịch nhưng cũng "lạnh"" không kém.
Từ Lương ngây ra nhìn từng lớp học sinh mang theo nhiều khuôn mặt cảm xúc khác nhau bước qua cổng trường.
"Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một lễ kỷ niệm trường." Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh thấp giọng nói, ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại những người bạn đang không ngừng di chuyển của mình.
Từ Lương quay đầu lại nhìn cậu, không tránh khỏi sự kinh ngạc ở dưới đáy mắt mình, im lặng một chút mới hỏi, "Cậu chưa bao giờ đi dự lễ kỷ niệm trường sao?"
Vưu Chiếu Hy thoáng gật đầu, sau đó bắt lấy tay của Từ Lương, chậm rãi kéo người kia bước về phía trước.
Từ lúc nhỏ xíu, Vưu Thần đã gọi một người thầy ở bên ngoài về dạy riêng cho cậu rồi. Y từng nói với Vưu Quán Thanh rằng, y vẫn không an tâm khi để cậu bước ra ngoài kia tiếp xúc với thế giới loài người được. Vì cậu vẫn chưa đủ khả năng kiểm soát bản thân của mình, nếu như lỡ gây ra chuyện ắt sẽ khó giải quyết.
Chính vì vậy mà từ nhỏ đến khi tròn mười lăm tuổi, Vưu Chiếu Hy đều được đặc cách dạy dỗ tại nhà bởi một người thầy họ Chu và Vưu Thần.
Từ Lương nhìn thấy Vưu Chiếu Hy không nói nữa liền im lặng đi bên cạnh của cậu, chen vào biển áo đồng phục ở giữa sân trường, mau chóng tìm đến một đích đến thích hợp để ngồi xuống.
Hai bạn học Vưu Từ chẳng bao lâu liền tiến thẳng vào căng tin của trường. Lúc này căng tin cũng đông đúc không khác gì ngoài sân, nhưng xem như là tạm ổn định, không ai chen chúc hay tranh giành gì cả.
Từ Lương đi đến bên quầy thức ăn, tùy tiện mua một chiếc bánh ngọt với một hộp sữa vị chuối.
"Cậu ăn ít như vậy?" Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn, đánh giá một câu.
Từ Lương nhận lấy bánh và sữa, bình tĩnh cười cười, "Bao tử tớ nhỏ, ăn thế này là đủ rồi."
Sau đó cậu nhìn Vưu Chiếu Hy, nói tiếp, "Còn cậu, ngày trước tớ hay mua bánh để chúng ta cùng ăn. Cậu...vốn dĩ đâu có ăn được mấy thứ đó, sao khi ấy cậu vẫn dùng chứ?"
Vưu Chiếu Hy ngồi xuống một chiếc bàn trống gần đó, một tay tựa lên cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ đang phản chiếu ánh nắng nhàn nhạt.
"Khi đó tớ không được công khai thân phận của mình, với lại đó là bánh của cậu mua, tớ làm sao có thể không ăn được?"
Từ Lương từ tốn mở bao chiếc bánh ngọt, cắn xuống một miếng rồi đáp, "Việc này thật sự khiến tớ nhớ lại khoảng thời gian khó khăn của ba tớ."
Nghe đến Từ Thiếu Hàn, Vưu Chiếu Hy lập tức dời ánh mắt đặt lên gương mặt điềm đạm nhìn không ra cảm xúc gì của Từ Lương, đem theo sự tò mò mà hỏi:
"Tớ luôn tò mò, ngày trước hai người sống cùng nhau, ba cậu đã sống như thế nào?"
Từ Lương chậm rãi nhai nuốt bánh ngọt, sau đó còn hút thêm một ngụm sữa chuối thơm thơm béo béo. Ngẩng đầu lên nhìn Vưu Chiếu Hy ở đối diện đang hiếu kỳ chăm chú lắng nghe, cậu khẽ cười, đầu hơi nghiêng nhẹ một bên tựa hồ gợi lại ký ức của mình.
"Ngày trước, ba của tớ chỉ ăn thức ăn của con người. Nhưng mỗi lần ăn vào đều sẽ nôn ra rất khổ sở. Khi đó tớ không hiểu vì sao ba lại bị như vậy, cho nên có bảo ba đi khám bệnh thử xem sao. Rồi đến một hôm, khi tớ đang ngủ thì cảm giác như có người ở ngay bên cạnh mình, còn cảm nhận được cổ tay bị giữ chặt, nếu như không phải nói rằng cổ tay đang bị cắn..."
Cắn?
Vưu Chiếu Hy trừng lớn mắt, môi mím nhẹ lại, không khỏi tự hỏi trong lòng, liệu Từ Lương đã bị cắn chưa?
Nhưng nếu cậu ấy bị cắn thì sẽ không thể nào ăn được những thứ ở trên bàn một cách ngon lành như vậy.
Từ Lương nhận ra trong ánh mắt của người kia có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc, cậu bình tĩnh thở ra một hơi, tiếp tục kể mà không hề xác nhận một chuyện gì.
"Lúc đó tớ bất ngờ tỉnh dậy, nhìn thấy ba đang ngồi bên cạnh nắm chặt cổ tay của mình, tớ vô cùng khó hiểu cùng hoảng sợ Đôi mắt của ba khi ấy đỏ như máu, khóe miệng còn lộ ra hai chiếc răng nanh. Sau đó, tớ liền hiểu thân phận thật sự của ba là gì, vì tớ từng đọc qua một bài viết về loài ma cà rồng. Sau khi bị phát hiện, ba cũng đã kịp thời ngăn lại hành động của mình, lập tức đi ra khỏi nhà..."
Vưu Chiếu Hy im lặng nghe người kia kể lại, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Từ Lương vừa kể vừa ăn bánh, chẳng bao lâu chiếc bánh ngọt đã nằm gọn trong bao tử của cậu. Hộp sữa chuối cũng chỉ còn một nửa, Từ Lương ngậm ống hút hút lên một dòng sữa thơm ngọt, sau đó mới chậm rãi nói tiếp.
"Sau ngày hôm đó, ba tớ cũng thừa nhận thân phận cho tớ biết. Tớ kì thực không ghê sợ, chỉ thấy thương ba hơn vì ba tìm nguồn thức ăn rất cực khổ. Ba không muốn giết người, nhưng không giết sẽ không có máu để uống... Lúc ấy, tớ bỗng nảy ra suy nghĩ sẽ tự lấy máu của mình cho ba nhưng ba không đồng ý hmm..."
Vưu Chiếu Hy lúc này nhẹ nhàng chen vào, "Sau đó, ba cậu đành phải ra tay giết người?"
Từ Lương hạ tầm mắt, không rõ suy nghĩ cái gì, hồi sau thì gật đầu một cái, kèm theo một nụ cười nhạt nhòa.
"Ít ra bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Thật sự rất cảm ơn Vưu gia đã giúp đỡ hai cha con tớ."
Vưu Chiếu Hy chớp chớp mắt, định bảo một câu thì từ phía sau lưng bất ngờ có một bóng dáng lướt qua như một luồng sáng. Hành động mà cậu nhìn thấy cuối cùng chính là một bàn tay bất ngờ duỗi ra, để lại trên bàn một mảnh giấy nhỏ được gấp làm tư.
Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương giật khẽ mình nhìn theo bóng dáng của người đó, nhận ra là một nam sinh có mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, bóng lưng không cao lớn cũng không nhỏ nhắn, bình tĩnh mà hòa vào biển áo đồng phục trắng lam.
Từ Lương quay đầu lại, phát hiện Vưu Chiếu Hy đang cầm mảnh giấy kia chăm chú đọc.
"Là ai gửi thế? Mà ghi cái gì bên trong vậy?" Từ Lương tò mò hỏi, bàn tay vô thức ôm cứng hộp sữa.
Vưu Chiếu Hy hạ tầm mắt đọc lướt qua dòng chữ viết bằng mực đen, sau đó là cái tên được viết ở bên dưới.
/Gặp tôi ở sân thượng, trước khi chuông reo vào lễ. Lý Thiệu Lâm/
Vưu Chiếu Hy trong lòng không rõ người kia muốn gặp mình là vì việc gì, nhưng dự cảm không tốt vẫn xoay tròn không ngừng.
Vò mảnh giấy trong lòng bàn tay, Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn Từ Lương một cái, tóm tắt ngắn gọn:
"Thiệu Lâm tìm gặp tớ. Bây giờ tớ đi một chút, lát gặp cậu ở lớp."
Từ Lương tuy tò mò nhưng cũng không hỏi quá sâu vào vấn đề giữa hai người bọn họ, giữ lấy hộp sữa trong tay, hút một ngụm rồi gật gù.
"Ừ, vậy cậu mau đi đi. Mười phút nữa trường làm lễ rồi."
"Ok." Vưu Chiếu Hy nói rồi mau chóng đứng dậy, theo con đường phía trước đi đến sân thượng.
Trường cao trung An Nam có tổng cộng ba tầng lầu, chia thành ba khu vực dành cho ba khối. Sân thượng đương nhiên nằm ở trung cùng, tức phải leo thang bộ qua ba tầng lầu mới đến được nơi đó.
Vưu Chiếu Hy một thân đi lên đến tầng ba, không khỏi phun ra một câu mắng nhiếc, mệt chết mình rồi!
Đứng giữa một hành lang có ánh sáng ít ỏi, Vưu Chiếu Hy nheo nheo mắt, nhận ra cánh cửa chặn lại lối ra ở sân thượng đang ẩn mình trong bóng tối.
Thở ra một hơi mệt nhọc, Vưu Chiếu Hy bắn nhanh tốc độ đến trước mặt cánh cửa, cẩn thận giữ lấy nắm cửa đã sớm bị hoen gỉ thành một màu nâu đất ghê người, xoay mạnh một vòng.
Sân thượng là nơi lồng lộng gió trời.
Mái tóc đen nhánh mềm mại của Vưu Chiếu Hy bị gió thổi đến rối tung. Cậu nheo mắt lại, nhìn xung quanh muốn tìm kiếm hình dáng của rắn con họ Lý.
Quay đầu nhìn một hồi, rốt cuộc cũng nghe thấy vài tiếng bước chân chạm trên mặt đất khẽ khàng truyền đến tai.
Vưu Chiếu Hy không hề bị dọa bởi sự âm thầm của người nọ, cậu thình lình quay đầu về hướng ngược lại, bất giác làm cho Lý Thiệu Lâm giật khẽ người.
Chân mày của Lý Thiệu Lâm nhẹ nhàng nhíu lại, nhìn qua vẫn rất thanh tú và điềm đạm, nhưng cũng không kém phần lạnh lùng cao ngạo. Một tay cắm sâu vào túi quần, bộ dạng không một chút đề phòng Vưu Chiếu Hy.
Hai người đứng cách nhau một khoảng đủ lớn, nhìn nhau không nói một lời.
Cuối cùng, qua vài phút đồng hồ, Vưu Chiếu Hy cũng thở hắt ra một hơi chán ghét, lên tiếng trước:
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Có phải lại tìm tôi vì anh trai của cậu hay không? Ngày hôm đó tôi đã muốn gặp cậu để giải thoát cho anh trai cậu, nhưng cậu không ra thì ráng mà chịu lấy.
Vưu Chiếu Hy ngoài mặt tuy chỉ để lộ vẻ chán ghét của mình dành cho Lý Thiệu Lâm, nhưng bên trong lại thầm nói rất nhiều thứ khác.
Lý Thiệu Lâm cũng không màng đến gương mặt khó chịu của người kia, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tay còn lại không cắm vào túi quần là vì đang bận rộn nắm lấy một vật gì đó thon thon dài dài, bên ngoài sơn phết một màu hổ phách đầy khí chất.
Lý Thiệu Lâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, duỗi cánh tay đang giữa vật kia ra trước mặt Vưu Chiếu Hy, không nhanh không chậm nói:
"Đền cho cậu."
Vưu Chiếu Hy liếc nhìn xuống bàn tay của người kia, phát hiện một cây sáo màu sắc bắt mắt, kiểu dáng cũng rất khí khái, ánh mắt không tự chủ lại lóe sáng lên giống như nhìn thấy châu báu.
Đúng là nhìn thấy vật yêu thích của mình liền không thể kiểm soát được bản thân mà!
Vưu Chiếu Hy sau một hồi nhìn chăm chú vào cây sáo trong tay của Lý Thiệu Lâm mới dời mắt nhìn đến người kia.
"Nhưng chẳng phải tôi bảo người cần làm việc này chính là anh trai của cậu hay sao?"
Lý Thiệu Lâm khẽ nhíu mày, bàn tay đang duỗi ra nhất thời thu lại, "Lần này tôi đến đền bù tất cả cho cậu, xem như chuyện giữa cậu và anh em chúng tôi đều sẽ xóa sạch. Chẳng phải anh trai của cậu cũng đến tìm anh của tôi rồi hay sao? Thiết nghĩ, mọi thứ nên dừng lại ở đây thôi."
Vưu Chiếu Hy lạnh giọng đáp, "Mọi chuyện đều do anh trai của cậu thái quá lên thôi. Tôi khi ấy thật sự vẫn chưa làm gì quá đáng với cậu, chỉ là vô tình thổi một bản nhạc thôi mà?"
Lý Thiệu Lâm thầm thở nhẹ một cái, "Anh ấy lúc nào cũng như vậy cả. Cậu cũng đừng quá ôm hận với anh ấy. Cậu không thấy anh trai của cậu cùng anh trai của tôi đều giống nhau hay sao?"
Giống nhau?
Cả mối quan hệ của cả hai à?
Vưu Chiếu Hy lúc này thầm lườm Lý Thiệu Lâm một cái, định hỏi, thế hai người cũng yêu nhau sao nhưng rồi cũng kịp thời ngăn lại những lời suýt phun ra.
Lảng mắt sang chỗ khác, Vưu Chiếu Hy cười cười bảo, "Thật sự vẫn là khác nhau lắm."
Lý Thiệu Lâm không quá quan tâm đến câu nói của người kia, chỉ muốn kết thúc mối duyên nợ nghiệt ngã này cho nhanh mà thôi. Vì vậy, cậu ta đã bước tới hai bước, thu ngắn khoảng cách giữa hai người, trực tiếp ấn cây sáo mới cóng vào tay của Vưu Chiếu Hy.
"Nhận lấy rồi giữa chúng ta không còn gì nữa."
Vưu Chiếu Hy liếc nhìn cây sáo, sau đó nhận ra đôi giày thể thao của người kia vừa quay mũi hướng về cánh cửa, không hiểu vì sao cậu lại ngẩng đầu gọi một tiếng.
"Này."
Lý Thiệu Lâm dừng bước, khó hiểu quay đầu lại.
Vưu Chiếu Hy ngập ngừng một lát rồi thấp giọng nói, "Ngày hôm đó, tôi có ra tay với một người trong tộc các cậu."
Nhắc đến A Hoàng, ánh mắt của Lý Thiệu Lâm chợt đông cứng. Các đầu ngón tay cũng vô thức siết chặt lại, tựa hồ kìm nén một cơn giận ở trong lòng mình.
Vưu Chiếu Hy dường như cũng nhận ra được sự thay đổi kì lạ trong đôi mắt của Lý Thiệu Quân, trong lòng bán tính bán nghi hỏi một câu:
"Cậu...cùng người đó rất thân thiết sao?"
Lý Thiệu Lâm chớp mắt một cái, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ thường ngày, lãnh đạm nói, "Đó là người luôn bảo vệ cho tôi từ khi còn nhỏ. Nhưng hiện tại xem ra tôi đành phải tự bảo vệ cho mình rồi."
Vưu Chiếu Hy nghe thế cũng không biết nói gì nữa.
Không rõ vì sao cậu luôn cảm giác người tên A Hoàng kia thực ra rất chân thành, rất hiền lương, hoàn toàn không giống với dáng vẻ bặm trợn hung hăng bên ngoài của hắn. Nhưng người thì cũng đã mất, bây giờ có nói gì thì cũng không thể cứu sống lại được nữa.
"A Hoàng rất tốt bụng, cũng rất chân thật." Lý Thiệu Lâm tựa như tâm sự với một người bạn thân, giọng điệu đặc biệt trầm ấm, ánh mắt lại thương tiếc xót xa, "Khi ấy, cậu đáng lý nên giết A Lục chứ không phải là A Hoàng. Nhưng mà, mọi chuyện cũng đã xong rồi, cậu cũng vì tự vệ mà thôi."
Vưu Chiếu Hy nhìn ra được một sự quan tâm đặc biệt của Lý Thiệu Lâm dành cho người tên A Hoàng. Tuy không thể xác định rõ mối quan hệ giữa hai người là thân thiết như thế nào, nhưng việc A Hoàng bị giết chết phần nào cũng đả kích đến rắn con.
Vưu Chiếu Hy khẽ thở dài, cảm giác rắn con này thực sự không mang một tính cách nào của loài rắn.
Loài rắn nham hiểm, mưu mô, không có lòng vị tha.
Lý Thiệu Lâm lại ngược lại hoàn toàn với những tính cách cơ bản của một con rắn.
Ngẫm lại cũng thật buồn cười quá rồi đi.
Vưu Chiếu Hy im lặng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng ngẩng đầu, tiến về phía của Lý Thiệu Lâm. Bộ dạng của cậu lúc này có phần thiếu đòn vì tay cầm cây sáo khẽ giơ lên, tựa như trêu đùa mà gõ nhẹ lên một gò má của Lý Thiệu Lâm.
Ánh mắt mang theo một sự phong tình quyến rũ khó cưỡng lại, giọng nói cũng thập phần nhẹ nhàng như làn nước mùa xuân, chảy qua tai của Lý Thiệu Lâm, trôi thẳng đến trái tim của cậu, vô tình cuốn lấy như một vòng xoáy mạnh mẽ xâm chiếm.
"Rắn con, cậu quả thật rất khác biệt với những gì tôi từng nghĩ. Thế này đi, về sau nếu cậu cảm thấy buồn chán thì có thể tìm đến tôi. Tôi sẽ không ngại thổi một bản nhạc cho cậu chiêm ngưỡng đâu."
"Cậu!" Lý Thiệu Lâm sau khi tiếp nhận được ý đồ không mấy tốt đẹp của người bên cạnh, lập tức quay đầu trừng mắt một cái.
Vưu Chiếu Hy nhìn biểu tình nổi giận của rắn con mà bật cười một tiếng mềm mại, âm thanh vẫn hữu ý vô ý lọt vào tai của Lý Thiệu Lâm, khiến cho tâm tình của cậu xáo trộn đến kỳ lạ.
Nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác, Lý Thiệu Lâm lần này thật sự tức giận, lạnh lùng nói, "Lấy sáo rồi thì mau đi đi."
Vưu Chiếu Hy giả vờ mất mát, thở dài một tiếng, đồng thời xoay xoay cây sáo trong tay mình, "Sao cậu lại hắt hủi tôi như vậy? Uổng công tôi vừa đánh giá lại con người của cậu. Cẩn thận, tôi ngứa miệng liền thổi ngay một bản nhạc ở đây thì cậu có mà..."
Lý Thiệu Lâm lạnh lùng cắt ngang, "Tôi lấy lại cây sáo đấy!"
Nghe vậy, Vưu Chiếu Hy chun chun mũi, không đùa giỡn nữa nói, "Thôi, tôi xuống với Từ Lương đây. Tạm biệt."
Nói rồi Vưu Chiếu Hy lập tức hướng đến phía cánh cửa sắt gỉ ở trước mặt rồi rời khỏi sân thượng lộng gió.
Khi chỉ còn mỗi Lý Thiệu Lâm ở đó thì từ khu vực phía trên của một cái gò hình vuông nhô lên nằm chính giữa sân thượng, có một nam sinh không biết đã ở đó từ bao giờ, thoáng chốc nhảy xuống.
Lý Thiệu Lâm nghe thấy âm thanh quen thuộc cho nên chỉ chậm rãi quay người lại, nâng mắt nhìn người kia một cái. Nam sinh sở hữu khuôn mặt thư sinh cùng nụ cười ấm áp ôn nhu nhìn Lý Thiệu Lâm một chút rồi lên tiếng:
"Cậu cũng có ngày bị người khác trêu ghẹo như vậy hả?"
Lý Thiệu Lâm vẫn còn bực mình khi bị Vưu Chiếu Hy giỡn mặt, bước chân di chuyển về phía cánh cửa, lãnh đạm liếc nam sinh kia một cái.
Nam sinh kia cũng chỉ hỏi một câu tùy hứng rồi mau chóng sóng vai với Lý Thiệu Lâm, trưng ra một nụ cười nhẹ nhàng.
"Được rồi, mau chóng hạ hỏa nào, Lý thiếu gia."
Lý Thiệu Lâm kéo cửa ra, đối mắt với một hành lang tối mịt, không khỏi lạnh giọng mắng một câu, "Đủ rồi đấy, Họa Niên. Cậu có tin tôi ném cậu từ đây xuống dưới hay không?"
Kỳ Họa Niên nhìn theo bóng dáng tức giận kia, lập tức cười nhẹ một tiếng rồi đuổi theo, gọi, "Được rồi, tôi mua đồ ăn cho cậu. Đừng giận, Thiệu Lâm!!"
...
Lễ kỷ niệm qua đi, kỳ nghỉ hè liền đến.
Khí trời tháng sáu trở nên oi bức hơn bình thường. Những rặng cây bên ngoài như còng mình xuống bởi vì cái nắng gay gắt cứ liên tục chiếu thẳng vào. Mặt đất bị hung nóng tựa hồ có thể làm cả một quả trứng rán trên đó.
Vưu Chiếu Hy vào thời tiết như thế này đương nhiên không cách nào có thể rời khỏi nhà.
Cậu suốt ngày đều nhốt mình ở trong phòng, khiến cho Tiểu Uyển cũng không có cơ hội được thả mình trên bãi cỏ xanh rờn yêu thích của mình.
Tiểu Uyển đang ở trong chiếc lồng quen thuộc của mình, đưa mắt mòn mỏi nhìn Vưu Chiếu Hy đang ở một góc trên giường chơi cờ tướng cùng với Từ Lương.
Vưu Chiếu Hy vẻ mặt tập trung, ngay cả cánh môi dưới cũng bị cậu vô thức cắn nhẹ một cái, ánh mắt đảo qua đảo lại. Một hồi sau, cậu hô lên một tiếng "thắng rồi".
Từ Lương dường như chưa kịp tiếp nhận được sự việc, hàng mi cong dài chớp chớp, sau đó mới nhẹ thở dài một cái.
"Lại thua rồi." Từ Lương bĩu môi tiếc nuối.
Cờ tướng là một môn mà Từ Lương lần đầu tiên tiếp xúc đến. Cậu được Vưu Chiếu Hy chỉ dạy cho cách chơi, nhưng đã qua hơn một chục bàn thì Từ Lương vẫn chưa thể lật được "người thầy" của mình.
Vưu Chiếu Hy lại thắng thêm một bàn, lập tức xòe bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, vui vẻ bảo, "Năm tệ."
Đối với Từ Lương, tiền giống như mạch máu trong người của cậu. Vốn dĩ cuộc sống khó khăn trước đó cũng phần nào khiến cho tính tiết kiệm của cậu càng nặng hơn rồi, bây giờ còn bị bạn thân của mình "bóc lột" trắng trợn như vậy, cậu mím nhẹ môi, không đành lòng lấy ra tờ năm tệ đưa cho Vưu Chiếu Hy.
Vưu Chiếu Hy liếc mắt quan sát Từ Lương một chút, sau đó dùng tay đẩy tờ năm tệ kia về chỗ cũ một cách nam tử hán đại trượng phu, cười cười láu lỉnh.
"Lần này xem như tớ không lấy."
Từ Lương tròn mắt nhìn người kia, còn chưa kịp vui mừng thì bị câu tiếp theo đánh thẳng vào mặt.
"Cứ dồn lại rồi tớ lấy một lần luôn, tiện cho cả đôi bên."
Từ Lương suýt thì cắn phải lưỡi mình.
Dồn lại một lần?
Tiểu Hy, tớ sẽ không ngu ngốc tiếp tục chơi cờ tướng với cậu nữa đâu. Lần này cậu không lấy, về sau sẽ không lấy được một đồng.
Từ Lương nghĩ nghĩ nhưng chỉ mím nhẹ môi không đáp.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên hai tiếng, bên ngoài vọng vào một giọng nói trầm trầm nam tính, nhưng nghe qua liền biết không phải của Vưu Thần.
Ngay từ giây phút gõ cửa đã có thể xác định người kia không phải là Vưu Thần rồi.
"Tiểu Hy, xuống họp." Đó là Vưu Kiện.
Vưu Chiếu Hy nghe thế đáp một tiếng "vâng" ngoan ngoãn, sau đó trượt xuống giường, quay đầu nói với Từ Lương, "Đợi tớ một chút. Họp định kỳ mỗi tháng ý mà."
Nói xong liền thoăn thoắt rời khỏi phòng ngủ.
Xuống bên dưới phòng khách, Vưu Chiếu Hy nhìn thấy mọi người đều hội họp đủ mặt rồi, chỉ thiếu có mỗi Vưu Hạ là đang đi du học mà thôi.
Liếc mắt nhìn Vưu Quán Thanh một cái, Vưu Chiếu Hy hơi mím nhẹ môi, nhất cử nhất động đều đặc biệt trở nên cẩn thận nhẹ nhàng, tránh gây ra chú ý không tốt. Sau đó ánh mắt chợt chuyển đến người ở gần Vưu Quán Thanh nhất – Vưu Thần.
Hai người không hẹn mà cùng nâng mắt nhìn nhau, một chút thâm tình phút chốc bộc lộ. Vưu Chiếu Hy bị cái nhìn sâu sắc khó diễn đạt kia làm cho bối rối, vội vàng cúi thấp đầu, mau chóng ngồi vào chỗ của mình.
Giống như những tháng trước, Vưu gia đều sẽ chọn ra một ngày bất kì vào cuối tháng để ngồi lại với nhau, cũng nói về những việc tốt hay không tốt mà mình đã làm. Chủ yếu là để Vưu Quán Thanh có thể phần nào nắm được tình hình của mọi người trong nhà mà thôi.
Người đầu tiên vẫn luôn là Vưu Thần.
"Dự án Bloart đã tiến hành đến đâu rồi?" Vưu Quán Thanh hỏi.
Vưu Thần hạ tầm mắt tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó lãnh đạm trả lời, "Đã được một nửa quá trình. Phần còn lại phụ thuộc vào sự hợp tác của bên Yevert."
Vưu Quán Thanh nhíu mày, "Lẽ nào ông ấy còn chưa đồng ý?"
Vưu Thần thoáng cười lạnh, "Con nghĩ là ông ta vẫn chưa có được sự thỏa thuận hợp ý mình. Nhưng con sẽ có cách khiến ông ta phải ký hợp đồng."
"Đừng quá gay gắt." Vưu Quán Thanh nhắc nhở.
Ông biết rõ Vưu Thần một khi đã muốn làm việc gì đều sẽ không loại trừ sự nhẫn tâm của bản thân để đạt được. Việc này làm cho ông lo lắng đến một ngày, Vưu Thần rơi vào lưới tình của một thiếu nữ nào đó, có khi nào cũng sẽ dã tâm như khi làm việc hay không?
Vưu Thần nhìn thoáng qua ba của mình, thấy ông nhíu mày, y có chút không hiểu nhưng cũng không quá bận tâm. Ngay sau đó liền dời mắt đến một thiếu niên vẫn kiên trì cúi thấp đầu, không biết là đang nhìn chăm chú vào cái gì nữa.
Người kế tiếp bị truy hỏi là Vưu Kiện.
Đối với Vưu Kiện mà nói thì công việc giáo viên thể dục của hắn thật sự nhàm chán. Cho nên mỗi tháng hắn chỉ có một câu duy nhất, công việc ổn định, tiền lương ổn định, thật nhàm chán ba à.
Sau đó sẽ là một trận giáo huấn của Vưu Quán Thanh.
Vưu San kì thực cũng không có gì đáng để bận tâm, vì Vưu Quán Thanh khá hài lòng về cô con gái hiểu chuyện này của mình. Tuy tính tình của cô có hơi cứng đầu, nhưng ít ra vẫn là biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Sau cùng, ông hỏi đến Vưu Chiếu Hy.
"Chiếu Hy, trong tháng qua con có việc gì muốn nói hay không?"
Vưu Chiếu Hy nghe đến tên mình, ánh mắt đảo nhẹ, hồi lâu mới đủ dũng khí lắc đầu, "Trong tháng này con đang nghỉ hè, cũng không ra ngoài chơi cho nên...hiện tại con không có gì để nói ạ."
Vưu Quán Thanh lạnh lùng nhìn cậu một cái, còn định nói tiếp thì bất chợt nghe thấy một tiếng động kì lạ phát ra. Những người còn lại cũng khó hiểu mà nhìn nhau, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó.
Vưu Chiếu Hy cắn nhẹ môi sau khi nhận ra tiếng động kia là của ai tạo ra. Trong lòng thập phần lo lắng, cậu không dám động, cố gắng giả mù giả điếc, xem như không biết đến thứ kia.
Ngặt nỗi, thứ kia hôm nay đột nhiên lại bám cậu như sam. Chẳng đầy vài phút sau, một vật nhỏ màu nâu từ dưới gầm bàn chui lên, đứng trước mặt Vưu Chiếu Hy, tròn mắt nhìn nhìn.
Tiểu Uyển, hôm nay mày ăn phải hạt dẻ hỏng à? Sao lại...lại bám tao như vậy? Mau cút qua bên người kia đi!!
Tiểu Uyển tựa hồ không thể hiểu chủ nhân nghĩ gì, cứ như vậy xoắn xuýt ở trước mặt cậu.
Vưu Quán Thanh nhìn thấy một con sóc nâu, lập tức nhíu mày, "Sao lại có thú nuôi ở trong nhà này?"
Vưu Chiếu Hy cắn nhẹ môi dưới, lườm Tiểu Uyển một cái rồi ngập ngừng đáp, "Dạ...đây là...là con nuôi. Vì con thấy nó dễ thương..."
Vưu Quán Thanh nghiêm mặt, "Từ trước đến giờ trong nhà này không chứa chấp động vật."
Hai từ "động vật" bị ông nhấn mạnh làm cho Tiểu Uyển cũng giật mình.
Vưu Chiếu Hy khẽ nhíu mày, nhìn thấy Tiểu Uyển bị dọa cũng nổi lòng thương xót, bạo gan xoa xoa lên đuôi của nó.
Nhìn thấy cảnh tượng nhiễu loạn này, Vưu Quán Thanh còn định nói thêm thì Vưu Thần đã nhanh chóng ngắt lời ông.
"Sóc nâu đó là của con."
Mọi người đều im như tờ, dồn sự chú ý vào y.
Không bị ảnh hưởng bởi sự kinh ngạc của mọi người, Vưu Thần chậm rãi giải thích tiếp, "Là do con bận rộn nên mới nhờ Tiểu Hy chăm sóc nó dùm."
Vưu Kiện lúc này ở một bên khẽ cười cười trông hết sức lưu manh, tựa một mặt lên bàn tay, ánh mắt hướng tới Vưu Thần, nghênh chiến khiêu khích:
"Anh cả à, là anh nhờ Tiểu Hy chăm sóc hay đó thật ra là món quà nhỏ của anh vậy nhỉ?"