Thần Hy Khúc

Chương 83:




Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 83 ✻
Mưa ngoài trời như muốn trêu ngươi người khác. Mới nãy còn hùng hổ mạnh mẽ đổ xuống khiến người khác không kịp trở tay, hiện tại lại chỉ còn đọng lại vài giọt nước trên mái hiên.
Khí lạnh thì vẫn ám vào da thịt không dứt.
Vưu Thần nghe thấy tiếng gọi, tầm mắt rốt cuộc cũng có thể dời khỏi cửa sổ đã bị phủ một lớp sương mờ.
Quay lưng lại, y không di chuyển, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, "Gọi Từ Lương đến đây."
Đây vốn là gian phòng nghỉ ngơi đặc biệt của Vưu Kiện. Vì ngôi trường này được xây nên hầu như đều nhờ vào sự hỗ trợ toàn phần của Vưu gia, cho nên việc hắn có một phòng nghỉ thì cũng không có gì lạ.
Đó cũng là lý do mà Vưu Thần có thể lui đến đây thường xuyên và thản nhiên như vậy.
Nghe điều người kia vừa nói, Vưu Kiện không khỏi ôm lấy thắc mắc trong bụng, "Có chuyện gì sao anh? Hôm nay đột nhiên đến đây lại không báo em một tiếng."
Vưu Thần tâm trạng ngay lúc này rõ ràng không được tốt, cho nên đối với Vưu Kiện càng không muốn nhiều lời.
Y chậm rãi nâng mi mắt, lần nữa nhắc lại, "Gọi Từ Lương đến đây, ngay bây giờ."
Vưu Kiện vừa mới ngồi xuống ghế đã phải đứng dậy. Tỉ mỉ quan sát biểu tình của anh trai, hắn dám chắc trong lòng đã có chuyện liên quan đến Vưu Chiếu Hy.
Đối với Vưu Thần, lý do duy nhất có thể khiến y một giây trước mới mỉm cười, một giây sau đã tức giận chỉ có thể là Vưu Chiếu Hy.
Sức ảnh hưởng này xem ra cũng quá nặng rồi đi.
Vưu Kiện đứng dậy không khỏi thở dài một tiếng, sau đó quay người, tùy ý người kia mà làm theo.
"Anh đợi một chút. Em đi tìm thằng bé."
Vưu Kiện ngay sau đó liền rời khỏi phòng nghỉ, bước chân giẫm xuống mặt đất tựa hồ mạnh hơn bình thường.
Một tay rút vào túi quần, Vưu Kiện đi qua hành lang lầu một, bước lên lầu hai rồi nhanh chóng dừng lại trước cửa phòng học của Vưu Chiếu Hy.
Đưa mắt nhìn vào trong, hắn nhìn thấy Từ Lương đang ngồi chăm chú làm bài, khóe môi bất giác cong nhẹ lên.
Kể từ khi Từ Lương bước vào sống cùng với những người trong Vưu gia, trong mắt Vưu Kiện bỗng dưng lại có hình ảnh của một cậu bé ngoan ngoãn chăm chỉ lại biết điều.
Ngặt nỗi, cậu bé này lại luôn nằm trong tầm ngắm của Vưu Thần khắc nghiệt khốc liệt kia.
Vưu Kiện nhiều lần đã thử trò chuyện với Từ Lương nên càng cảm thấy cậu bé này thực ngoan thực hiểu chuyện. Cảm giác có một đứa em trai ngoan như vậy để cưng chiều cũng rất đáng giá.
Đứng ngoài cửa lớp, Vưu Kiện không ái ngại gì mà trực tiếp gọi vọng vào, "Tiểu Lương."
Từ Lương đang ngồi làm bài, nghe thấy có người gọi mình liền ngẩng đầu nhìn lên.
Phát hiện Vưu Kiện đứng trước cửa lớp nhìn mình, cậu không khỏi kinh ngạc.
Vưu Chiếu Hy cũng nghe thấy tiếng gọi, nhìn ra ngoài cửa thì nhìn thấy anh Hai của mình.
Sao anh ấy lại gọi Tiểu Lương?
"Thầy Vưu gọi cậu có việc gì hả?" Vưu Chiếu Hy khó hiểu hỏi.
Từ Lương nghe vậy cũng chỉ lắc đầu, mơ hồ nói, "Tớ cũng đâu biết, chắc là có chuyện gì rồi."
Nói xong, Từ Lương đứng dậy, hướng Vưu Kiện mà đi đến.
"Có chuyện sao thầy?"
Vưu Kiện xoa xoa mũi, trước khi nói còn cố ý nhìn qua phía của Vưu Chiếu Hy. Hai người đương nhiên nhìn thấy nhau, nhưng cậu cũng không có chút nghi hoặc nào khác, cúi đầu tiếp tục làm bài tập của mình.
"Có người muốn gặp em một chút."
Từ Lương tròn mắt nhìn Vưu Kiện, trong lòng dự cảm được người mà hắn nói đến là ai. Chân mày thoáng nhíu lại, tâm tình chốc chốc căng thẳng.
Không phải chứ? Đừng bảo là...
Từ Lương tuy rằng rất căng thẳng nhưng cũng nhanh chóng cất bước đi theo phía sau Vưu Kiện. Đến trước phòng nghỉ của hắn, Từ Lương mới thả lõng hai bả vai, ngẩng đầu hỏi:
"Thầy, có phải là cậu Vưu tìm em không?"
Vưu Kiện nghe Từ Lương lễ phép hỏi, lại nhìn đến sắc mặt lo lắng của cậu, không nhịn được xoa đầu cậu một cái.
"Đừng lo. Thầy cũng ở bên trong, có gì thầy sẽ giải cứu cho em."
Từ Lương biết Vưu Kiện nói đùa, tuy rằng không trấn áp được lòng mình bao nhiêu phần nhưng ít ra cũng có người quan tâm đến cậu như vậy.
Gật nhẹ đầu, Từ Lương mỉm cười, "Vâng, em tin thầy."
Vưu Kiện nheo mắt, bỗng dưng cảm giác mình nhảy xuống sống cũng không thể rửa sạch những thứ lưu manh trên người.
Khi cửa phòng mở ra rồi đóng lại, phía cầu thang bỗng dưng lại có hình dáng của một thiếu niên.
Thiếu niên mặt mũi xinh xắn, vô tình nhìn thấy cảnh tượng Vưu Kiện xoa đầu một học sinh khác, ánh mắt đột nhiên hụt hẫng kì lạ.
Cửa phòng đóng chặt lại một tiếng.
Từ Lương nhìn thân ảnh ở bên cạnh cửa sổ, không biết có nên khen thưởng cho sự phán đoán của bản thân hay không nữa?
Vưu Kiện vẫn ở trong phòng nghỉ, vì thời điểm này là lúc hắn cần được ngủ.
Từ Lương bước tới gần chỗ Vưu Thần đang đứng, ánh mắt đảo loạn, "Cậu Vưu."
Vưu Thần lúc này xoay người lại, ánh mắt vẫn lạnh như băng mà nhìn cậu. Trên tay của y lúc này còn có thêm một chiếc bật lửa màu xám bạc sáng loáng.
Nắp bật mở rồi đóng lại, tạo thành âm thanh khe khẽ lạnh người.
Từ Lương đối với chiếc bật lửa này có một kỷ niệm khó có thể quên được. Đó là lần đầu tiên cậu đặt chân vào Vưu gia, lần đầu tiên bị Vưu Thần dùng những lời nói răn đe đáng sợ.
Nghĩ tới, cậu không khỏi rùng mình.
"Chỉ muốn hỏi cậu một chút chuyện thôi."
Vưu Thần nâng mi mắt nhìn Từ Lương đang lo lắng, "Cậu có nói dối tôi về chuyện gì hay không?"
Trong nháy mắt, cả người Từ Lương như đông cứng lại.
Vưu Thần nhanh chóng nhận ra sự khác thường của cậu, mi tâm thoáng nhíu lại, đôi mắt cũng híp vào, tựa hồ đang vô cùng tức giận.
"Chuyện đó..." Từ Lương nghĩ mình sắp thở không thông, bước chân cũng vô thức lùi về sau, "Cậu Vưu, thật sự thì..."
Vưu Thần im lặng không lên tiếng, chỉ âm trầm bật nắp bật lửa một lần nữa, để ngọn lửa cứ như vậy tỏa sáng. Ánh sáng màu vàng cam le lói trước mắt Từ Lương. Thứ ánh sáng nóng rực như muốn thiêu đốt da thịt người khác.
Từ Lương cắn nhẹ môi, không biết nên phải chọn lựa như thế nào.
"Vậy là cậu đã nói dối đúng không?"
Trên trán Từ Lương ướt mồ hôi, "Cậu Vưu, em xin lỗi! Em thực sự xin lỗi. Em không hề có ý muốn nói dối..."
Tiếng cười lạnh nhạt phát ra, không nghĩ sẽ đánh mạnh vào màng nhĩ của Từ Lương đến vậy. Cả người cậu đã đông cứng thật sự, chỉ cần Vưu Thần một nhát xử lý, cậu chắc chắn sẽ trở tay không kịp.
Thế nhưng cậu đứng lặng người chuẩn bị đủ tâm lí cũng không nhìn thấy Vưu Thần làm gì tiếp theo.
Lúc này, Từ Lương mới ngẩng đầu lên nhìn người kia một chút, phát hiện dưới đáy mắt của y ngoài sự tức giận còn ẩn chứa một cảm xúc khác, cũng mạnh mẽ không kém.
Là gì nhỉ?
Bi thương?
Từ Lương mơ hồ không rõ, đến khi ánh mắt của Vưu Thần chiếu qua, cậu liền cúi thấp đầu.
Vưu Thần sau một hồi im lặng thì tựa người vào bệ cửa sổ, chậm rãi châm lên một điếu thuốc. Làn khói trắng tỏa ra xung quanh, vô tình che khuất những biểu tình của y.
"Tôi cho cậu một cơ hội. Nói hết những gì mà cậu biết ngay bây giờ."
Sự lựa chọn bao giờ cũng là thứ khắc nghiệt nhất.
Từ Lương ngẫm nghĩ thật lâu. Gian phòng chìm trong tĩnh lặng, đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ nhích tới nhích tới.
"Chiếu Hy..." Từ Lương dường như đã lựa chọn được điều mình sắp làm, "Cậu ấy gần đây có kết thân với một người."
Vưu Thần nhả ra một làn khói, vẫn im lặng lắng nghe.
Từ Lương ngược lại nhắm mắt, một phần tội lỗi chiếm lấy trái tim của cậu.
"Người đó là Kỳ Họa Niên, một nam sinh cùng lớp với Vưu Chiếu Hy. Họa Niên có vẻ rất quan tâm tới cậu ấy---"
"Có vẻ?" Vưu Thần nhướn chân mày, âm tiết mỉa mai bật ra.
Từ Lương thừa biết người kia đã tường tận mọi việc, lại muốn chèn ép mình phải nói ra mọi thứ một lần nữa.
"Họa Niên thích Chiếu Hy."
Đoạn nói đến đây, Vưu Thần giơ bàn tay lên tỏ ý dừng lại. Điếu thuốc đã cháy quá nửa, y cũng không buồn tiếp tục hút mà di mạnh vào gạt tàn bên cạnh.
"Chiếu Hy biết tình cảm đó chứ?"
"Có biết."
Vưu Thần híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió lạnh ùa lên những cành cây to bè.
Ô cửa sổ tựa hồ đang vẽ lại khung cảnh Kỳ Họa Niên lau mồ hôi cho Vưu Chiếu Hy, cảnh Kỳ Họa Niên đưa nước cho Vưu Chiếu Hy và cả cảnh hai người cùng nhau trú mưa dưới mái hiên.
Ánh mắt Vưu Thần bám chặt trên cửa kính, dường như muốn dùng một lực đấm vỡ nó thành nhiều mảnh thủy tinh.
"Được rồi, về lớp đi."
Từ Lương nghe nói, đầu ngẩng lên nhìn Vưu Thần.
Hình ảnh phản chiếu qua cửa kính, Vưu Thần không khỏi quay đầu lại nhìn Từ Lương, khóe môi rướn lên một nụ cười lạnh nhạt:
"Còn điều gì muốn báo cáo sao?"
Từ Lương nuốt nước bọt, lắc đầu liên tục, "Dạ không. Em, em về lớp. Chào cậu Vưu."
Cửa phòng lại mở ra rồi đóng vào.
Lúc này, người đang nằm nghỉ trên ghế dài bỗng rục rịch cơ thể. Hai cánh tay ôm trước ngực, Vưu Kiện không nhắm mắt mà chỉ nói:
"Anh cũng hù dọa Tiểu Lương quá rồi. Thằng bé sợ đến chạy mất dép thế kia."
Vưu Thần không đáp lại lời của hắn, chỉ nhất mực nhìn vào chiếc bật lửa.
Vưu Kiện ngược lại không vì sự im lặng mà cũng dừng nói theo.
"Lần này xem ra anh bi thương quá nặng rồi. Phải làm sao đây?"
Ngay sau đó, một âm thanh "tách" của nắp bật lửa đóng lại vang lên, phá vỡ cả bầu không khí tịch mịch.
Vưu Thần nghe hỏi, không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Còn có thể làm sao? Thả rong nhiều ngày như vậy, quấy phá cũng đủ rồi. Bây giờ cần phải quản thúc lại thôi."
...
Chuyện gì đến, cuối cùng cũng sẽ đến.
Ngải Tư lôi kéo đồng bọn đến gặp mặt Vưu Chiếu Hy.
Đứng trước cửa lớp, Ngải Tư không nể nương bất kì ai mà hất mặt nhìn về phía của cậu, khiêu khích nói:
"Chiếu Hy, tao cần nói chuyện với mày."
Vưu Chiếu Hy vốn đang cùng Từ Lương đọc sách, lại bị một kẻ khác quấy rầy đành phải nhấc mi nhìn qua.
Nhìn thấy Ngải Tư kéo theo đồng bọn gồm bốn, năm người, Vưu Chiếu Hy nhất thời nhíu mày.
"Có chuyện gì sao? Bọn nó sao lại tìm cậu vậy?" Từ Lương ở bên cạnh lo lắng.
Vưu Chiếu Hy sớm hiểu vì sao bọn chúng lại đến đây, vì vậy mà cũng bình tĩnh đứng dậy, "Kết thúc kịch hay ấy mà."
Từ Lương ngước mắt nhìn cậu, còn chưa kịp nói thêm câu gì đã thấy bóng lưng của cậu khuất khỏi tầm mắt.
Vưu Chiếu Hy rời khỏi lớp, "Nói chuyện bằng não hay bằng tay chân vậy?"
Ngải Tư ở bên cạnh không khỏi nổi điên, "Con mẹ nó, mày nói vậy là ý gì?"
"Ý gì? Hỏi để tao biết mà chọn địa điểm cho thích hợp."
"Sân thượng."
Vưu Chiếu Hy bật cười một tiếng, gật đầu tùy ý đáp ứng. Lúc bọn Ngải Tư cùng cậu đi lên tầng ba thì vô tình bắt gặp Kiều Ly từ xa đi lại.
Ngải Tư vốn dĩ chỉ muốn tìm Vưu Chiếu Hy giải quyết, nên đã nhanh chóng kéo cổ áo cậu lôi vào góc khuất. Nhưng đáng tiếc là Kiều Ly sớm nhìn thấy cảnh tượng đó, vì vậy mà mau chóng theo phía sau.
Cả đám lên tới sân thượng, Ngải Tư không chần chừ liền túm lấy cổ áo của Vưu Chiếu Hy, giơ nắm đấm lên cao rồi đánh xuống.
Nhưng Vưu Chiếu Hy cũng kịp thời né tránh, khiến cho bước chân của Ngải Tư hơi loạng choạng.
"Con mẹ mày, mày đối với Kiều Ly rốt cuộc là gì? Tao đã nói đừng động vào người của tao, mày đéo hiểu à?"
Vưu Chiếu Hy chỉnh lại cổ áo, âm trầm nhìn Ngải Tư, "Mày đau lòng à?"
Ngải Tư vẫn luôn thủ sẵn hai nắm đấm, "Câm mẹ miệng lại."
"Kiều Ly bảo là rất thích tao, rất tin tưởng tao nữa. Làm sao bây giờ? Tao đã nói, Kiều Ly có là của mày hay không, phải để tao quyết định."
Từng câu chữ như đấm vào tai của Ngải Tư. Nó không nhịn được, lần nữa xông lên muốn đánh chết cậu.
Vào giây phút Ngải Tư giơ nắm đấm lên cao rồi dứt khoát giáng xuống thì trước mặt Vưu Chiếu Hy bỗng nhiên xuất hiện một người.
Nữ sinh dang cả hai tay muốn che chở của Vưu Chiếu Hy.
"Dừng tay!"
Ngải Tư đúng là phản ứng nhanh nhạy, cho nên mới không để cú đánh khi nãy vào ngay khuôn mặt của Kiều Ly.
Nhìn thấy Kiều Ly, cơn ghen tức trong lòng Ngải Tư càng dữ dội.
"Chị tránh ra đi. Nó là cái loại khốn nạn, không phải thật lòng với chị đâu!"
Kiều Ly vẫn cố chấp bảo vệ Vưu Chiếu Hy ở phía sau, "Cậu im miệng lại đi. Cậu biết gì về Chiếu Hy mà nói như vậy? Tôi không chấp nhận cậu, cậu liền đi đánh người!"
Ngải Tư nghiến răng, "Vậy chị hiểu nó lắm sao? Chỉ mới mấy ngày mà nó quan tâm chị như vậy, chị không nghi ngờ sao?"
"Chiếu Hy thích tôi nên mới như vậy."
Ngải Tư cười giận một tiếng.
Vưu Chiếu Hy ở sau lưng Kiều Ly cũng cười khẽ, nghe qua có vài phần giảo hoạt lưu manh.
Kiều Ly nghe thấy, vội quay đầu lại nhìn cậu.
"Chiếu Hy, em không sao chứ?"
Vưu Chiếu Hy hạ tầm mắt nhìn nữ sinh trước mặt một cái, sau đó nhìn Ngải Tư, khiêu khích:
"Mày đã nghe rõ rồi chứ? Lần này tao đã quyết định được rồi. Tốt nhất là mày nên quỳ xuống nói một câu xin lỗi cho đường hoàng đi."
"Con mẹ mày, tao đéo có gì phải quỳ xuống cả!"
"Nhân cách của mày thối nát như vậy, làm sao có thể có được tình cảm của người khác? Nhưng mà tao cũng phải khen mày một câu."
Vưu Chiếu Hy dừng lại, ánh mắt đặt trên người Kiều Ly, nhìn thấy được sự lo lắng trong mắt cô, cậu khẽ cười:
"Mày nói đúng về tao rồi đấy."
Ngải Tư nhíu mày.
Kiều Ly cũng mơ hồ lắp bắp, "Chiếu Hy, em nói gì vậy?"
Vưu Chiếu Hy lúc này mới để lộ bộ mặt thật sự của mình, chân mày chau lại khi nghe Kiều Ly gọi tên mình.
"Chị thôi gọi tên tôi như thế nữa đi. Chị nghĩ tôi đối với chị là thật lòng sao?"
"Chiếu Hy..."
Vưu Chiếu Hy càng nhìn Kiều Ly càng rõ chán ghét, ngón tay nâng cằm của cô lên, từng câu chữ như ghim sâu vào trái tim tổn thương kia.
"Tất cả chỉ là màn kịch thôi. Chị là một con cờ của tôi, dùng chị để khiến Ngải Tư đau lòng. Mặt khác, chị cũng sẽ đau lòng khi biết được sự thật. Chị không thắc mắc vì sao tôi lại quan tâm chị như vậy sao? Chị nghĩ Vưu Thần là gì đối với tôi?"
Kiều Ly run rẩy, hoàn toàn không thể nói được gì nữa.
"Đó là người tôi yêu, yêu say đắm, yêu mê loạn. Và đó cũng là anh trai của tôi. Tôi yêu anh ấy, cho nên mới tiếp cận chị như thế. Vì sao tôi lại dày công tiếp cận chị như vậy?"
Vưu Chiếu Hy miết chặt cằm Kiều Ly, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, âm tiết bật ra vừa rõ ràng vừa đay nghiến:
"Vì tôi không thể trực tiếp giết chết chị."
Nói xong, cậu liền hất mạnh Kiều Ly ngã xuống đất.
Ngay sau đó, Ngải Tư tựa hồ hóa điên, nhào đến Vưu Chiếu Hy, cùng cậu lăn lộn trên nền đất xi măng.
Ngải Tư túm lấy cổ áo của cậu, đánh vào má phải của cậu.
"Mẹ nó, mày chết đi! Con mẹ nó, mày chết đi cho tao!"
Vưu Chiếu Hy ráng nhẫn nhịn chịu một đòn của Ngải Tư. Kế đó thì không còn cảm nhận được sức nặng của nó đè lên người nữa.
"Ngải Tư, mày điên à?"
Một giọng nói khác xen vào, trực tiếp đem Ngải Tư ấn xuống đất đánh liên tục.
Vưu Chiếu Hy chống tay ngồi dậy, ánh mắt nhìn đến nam sinh vừa mới xuất hiện, khóe môi chảy máu không khỏi cong lên.
Tuy hài lòng nhưng cũng đau lòng không kể xiết.
Kỳ Họa Niên vẻ ngoài điềm đạm ôn hòa, nhưng khi có chuyện cậu cũng sẽ ra tay rất dứt khoát và thô bạo. Vì cậu có học võ, cho nên từng cú đấm kia giống như từng đòn sắt mạnh mẽ ấn xuống người Ngải Tư.
Kiều Ly vẫn còn sốc mà ngồi ngây người trên mặt đất.
Kỳ Họa Niên đánh Ngải Tư đến bầm tím mặt mũi. Nhưng sau đó liền bị đồng bọn của nó dồn lên, muốn đánh hội đồng cậu.
Vưu Chiếu Hy nhìn cảnh tượng đó, tuy rằng rất đau lòng nhưng cuối cùng, cậu cũng xoay gót mà rời khỏi sân thượng.
Khi đang bước nhanh trên hành lang, cậu bất ngờ nghe thấy một giọng nói vọng ra từ sau cánh cửa sắt.
"Thì ra Họa Niên cũng là một con cờ của cậu."
Vưu Chiếu Hy dừng bước, nghiêng người nhìn Lý Thiệu Lâm.
"Cậu có thể trực tiếp vào cứu bạn của mình, hoặc là báo giám thị. Kẻo cậu ấy sẽ ngất đấy."
Lý Thiệu Lâm nghe đến đây, cười một tiếng mỉa mai, "Còn lo lắng quá nhỉ? Con người của cậu, tôi biết là không có gì tự nhiên mà tốt đẹp cả. Bỗng dưng thân thiết với Họa Niên như vậy, đến phút cuối thì dùng cậu ta như một con cờ, giúp mình trả thù bọn Ngải Tư. Sau đó lấy luôn lý do này mà cắt đứt tình cảm của Họa Niên."
Vưu Chiếu Hy im lặng lắng nghe, sau đó khẽ cười, "Xem ra cậu cũng rất hiểu tôi đấy."
Lý Thiệu Lam nắm chặt nắm tay, "Chiếu Hy, Họa Niên là thật lòng với cậu!"
"Tôi biết, cho nên mới phải dùng cách này để dứt khoát."
"Không thấy tàn nhẫn quá sao?"
"Càng tàn nhẫn, càng dễ dứt khoát."
Lý Thiệu Lâm căm phẫn nhìn cậu, hồi lâu chỉ có thể lắc đầu, "Cậu làm tôi nhớ đến Thiệu Quân. Anh ấy cũng có tâm can tàn nhẫn như vậy."
"Xin lỗi, tôi không ưa loài rắn các cậu."
Lý Thiệu Lâm lần này cúi thấp khuôn mặt, tựa hồ bị chạm vào nỗi đau, rất lâu mới thấp giọng nói:
"Kì thực, Thiệu Quân là hổ, không phải là rắn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.