Hôn quân vốn định xoay người rời đi.
Thế nhưng chân mới bước nửa bước đã cứng đờ. Nguyên nhân là Hoàng hậu gọi hắn từ phía sau.
Hôm nay, Hoàng hậu mặc áo ngoài thêu chỉ bạc, càng hiển lộ vẻ tuấn tú kiên cường. Hôn quân vốn thấp hơn y nửa cái đầu, lúc này đứng cạnh trông lại càng mỏng manh yếu thế.
“Hoàng Thượng làm sao vậy?” Câu này không phải Hoàng hậu hỏi mà là Nguyên Quý nhân của quận phủ Giang Nam mới tiến cung không lâu trước đó, giờ đang đứng cạnh Hoàng hậu hỏi.
Nghe nói, Nguyên Quý nhân này là bạn học cũ của Hoàng hậu. Trong lòng hôn quân lại càng hỗn loạn không vui. Lúc hắn vừa tới, hắn thấy Hoàng hậu tình cảm dào dạt chuyện trò với Nguyên Quý nhân. Nguyên Quý nhân giống như đang nói gì đó, còn Hoàng hậu thì phụ họa theo.
Hôn quân chưa bao giờ thấy Hoàng hậu nói nhiều như thế. Khi ở bên hắn, Hoàng hậu lúc nào cũng kín như bưng. Lời mà hai người nói đa phần đều là ưm và a.
Hoàng hậu ưm có hơi nhiều hơn một chút. Còn a thì đương nhiên là do hôn quân chịu trách nhiệm.
Hôn quân nhìn đôi mắt của Hoàng hậu. Hoàng hậu có một đôi mắt hoa đào chẳng khác nào vực tình sâu thẳm, kéo hắn sa vào.
Hôn quân ngượng ngùng đáp “Trẫm… Trẫm đi ngang qua.”
“Trẫm đến thăm Hoàng hậu.” Hôn quân ưỡn thẳng sống lưng, liếc mắt nhìn Nguyên Quý nhân.
Nguyên Quý nhân cũng là một người có tướng mạo đoan chính, lời nói cử chỉ đều ưu tú hơn người. Nếu như không phải năm đó bị vị Tư Tinh Sứ bói cho một quẻ “mệnh long phượng”, có khi đã sớm vang danh nơi triều chính, chứ không phải ở sau hậu cung dây dưa mờ ám với Hoàng hậu.
Hôn quân tự thấy mình làm phiền tới hai người, nhất thời chán nản nói “Hoàng hậu đã mạnh khỏe, vậy trẫm đây đi trước.”
Hoàng hậu nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn là im lặng không lên tiếng. Nguyên Quý nhân thấy vậy chỉ đành tiếp lời hành lễ “Cung tiễn bệ hạ!”
Hôn quân không cam lòng, ngoái đầu nhìn lại. Nguyên Quý nhân hôm nay mặc y phục màu trắng, đứng bên Hoàng hậu trông đến là xứng đôi. Bọn họ chẳng khác nào tình nhân đang cùng nhau tiễn khách.
Hôn quân cắn cắn môi dưới, nghĩ tới chồng tấu chương cao đến nửa người đang chờ mình phê duyệt, liền quyết định không thèm chấp chuyện nhỏ này nữa mà vội vàng rời đi.
Nguyên Quý nhân đợi khi không còn thấy rõ bóng lưng hôn quân nữa mới nghiêm túc lên tiếng nói “Trọng Thu, nếu như ngươi đã có tâm với Bệ hạ, cớ sao không nói chuyện nhiều với ngài mấy câu? Ta thấy Bệ hạ cũng đâu phải một người vô tình?”
Hoàng hậu phối hợp rót một chén trà.
“Gì chứ.” Y thở dài “Ta đây vừa mở miệng, còn không phải dọa hắn đến sợ chết khiếp ư.”
Hôn quân bị gọi là hôn quân, thật ra có hơi oan ức. Bởi vì hắn không hề trầm mê sắc dục, bỏ bê triều chính.
Hắn làm việc rất chuyên cần tận chức, lại có thêm một đống đại thần nghiêm khắc phụ tá, thế nhưng cai trị không tốt là do thiên phú!
Hôn quân oan ức mím môi nghe dạy dỗ xong, lại cúi đầu tiếp tục phê đống tấu chương không bao giờ hết.
Đã thế, hơn nửa đống tấu chương này còn là tận tình khuyên bảo thúc giục hắn quan tâm triều chính, ngoài miệng không nói liền nói trên tấu chương!
Hôn quân vì thế mà càng cảm thấy tủi hờn.
Vương vị này vốn dĩ không đến lượt hôn quân ngồi.
Bởi vì hôn quân có một người đại ca, văn võ song toàn, là một ngôi sao sáng ở tít tận trên cao, không ai có thể chạm tới. Hồi hôn quân còn nhỏ, lẩn trốn trong lãnh cung, bẩn thỉu như một con mèo, hắn thường nghe các cung nữ quét sân ao ước cảm thán đầy cõi lòng, rằng không biết vị quý nữ nào sẽ được gả cho Đại Hoàng tử các loại…
Khi đó, hôn quân còn chưa hiểu cái gì là hận nước thù nhà, hắn chỉ biết nếu không có nửa cái bánh bao thì hắn có thể sẽ chết đói!
Hôn quân chưa từng thấy mẹ mình.
Nghe đâu bà cũng là một vị mỹ nhân, chỉ là do tâm lí vặn vẹo đi theo con đường nuôi cổ dùng tà, cho nên mới bị biếm vào lãnh cung, khiến cho đến cả chuyện bản thân sinh ra một vị Hoàng tử cũng hầu như không ai hay biết.
Giấu người trong lãnh cung, lại còn là giấu một vị Hoàng tử, chuyện này không hề dễ dàng.
Có thể thấy vị mỹ nhân này ít nhiều vẫn có chút thủ đoạn. Bà để lại cho hôn quân một vị tiểu thái giám.
Mỗi ngày tiểu thái giám sẽ ghé qua một hai lần, thời gian không cố định, để mang cho hôn quân ít nước cùng bánh bao. Thi thoảng còn có cả thịt vụn. Tiểu thái giám nhìn qua rất thật thà hàm hậu, chỉ là không biết nói, mỗi lần mở miệng đều y y a a.
Y là người câm!
Nhờ tiểu thái giám bị câm thông minh nhanh trí, cho nên ngày nào y cũng có thể tránh khỏi cung nữ thị vệ chuẩn xác tìm đến hôn quân đang trốn dưới gầm giường hoặc trong tủ quần áo.
Hôn quân cứ thế, dựa vào nước và bánh bao của tiểu thái giám, sống đến mười tuổi.
Vốn tưởng, cuộc sống sẽ tiếp tục trôi đi như vậy…
Thế nhưng, tiểu thái giám lại chết!
Hôn quân bị người ôm ra khỏi ngăn tủ, hắn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Tiểu thái giám chết quá đỗi oan ức!
Hôn quân không trách y chỉ điểm, chỉ là tiếc hận y mưu cầu một con đường sống, cuối cùng lại chạy không thoát cái chết.
Đại Hoàng tử hy sinh.
Hôn quân lần đầu tiên được người dẫn tới hồ nước nóng, tỉ mỉ tắm rửa, thay sang y phục được may bằng gấm vóc lụa là mềm mại.
Trong gương đồng chiếu ra khuôn mặt non nớt. Bởi từ nhỏ đã sống trong môi trường khắc nghiệt, cộng thêm lúc này lại mới chỉ sáu bảy tuổi, cho nên trông hắn nứt nẻ y như một con chuột nhắt.
Lần đầu tiên, hôn quân được ăn một bữa thiệt lớn! Thế nhưng, đêm đó, hắn lại đau bụng không ngừng. Cơ thể yếu nhược không chịu được những đồ đại bổ!
Toàn bộ cung nữ phụ trách vấn đề dùng cơm của hôn quân đều bị trách phạt. Đồng thời, ngay ngày hôm sau, có một ma ma nghiêm khắc được cử tới để giám sát hắn. Hắn ăn nhiều một miếng vịt hấp rượu, ăn ít một cọng rau cải cũng bị ghi lại. Chưa kể, mỗi khi hắn định nhét một viên hạt dẻ vào trong miệng là lại bị ngăn lại ngay lập tức.
Đêm đó, hắn nghe thấy tiếng khóc thê thiết của cung nữ bị trục xuất khỏi cung.
Hắn tự nhiên không muốn có ai lại bị phạt nữa.
Thế là hắn ngoan ngoãn ăn rau, nhìn về phía ma ma lộ ra nụ cười.
Tiếp đến, các tiên sinh phụ trách dạy dỗ hắn lễ nghi và kiến thức cũng lần lượt được gọi tới.
Lúc tiên sinh dạy hắn, vẻ không vui hiện hiển rõ rệt trên nét mặt.
Hôn quân cuộn mình trong chăn ấm, lăn qua lộn lại khó ngủ.
Hắn có chút nhớ nhung tấm ván giường lạnh lẽo và ngăn tủ chật hẹp nơi lãnh cung. Tuy khổ nhưng khiến hắn an lòng!
Cuối cùng hôn quân cũng ngủ.
Hắn mơ thấy một người nam tử kì lạ mà hắn chưa gặp bao giờ. Người kia đầu tóc bạc trắng nhưng trông lại như một thanh niên trai tráng. Tướng mạo không thể nói là đẹp hay xấu, chính là bình thường đến mức khiến cho người không gặp một ngày liền quên.
Người kia giơ tay đặt lên trán hắn.
Cảm giác lạnh lẽo khiến cả người hắn run lên, giật mình tỉnh lại.
Người trong mộng lúc này đang phủ phục xuống cạnh giường hắn, tay đặt trên trán hắn.
Hôn quân không dám động, chỉ có con ngươi là cố gắng đảo ra phía ngoài. Bên ngoài đứng rất nhiều người. Trong đó có một người nam nhân trung tuổi mặc Hoàng phục, nét mặt già nua đứng ở chính giữa.
Ánh mắt bọn họ đều tập trung vào cánh tay lạnh như băng của người nam nhân kì lạ.
Người nam nhân rất nhanh liền hạ tay xuống, trấn định nhìn người trung tuổi kia nói “Đúng không sai.”
Người trung tuổi thở dài.
“Đều là mệnh trời.”