“Cho nên, ta không thích hắn thật sự là tại vì hắn quá mức ẻo lả!” Trong bữa cơm tối, Nguyên Quý nhân ra sức biện giải. Mọi người ồ một tiếng, rồi lại ai ăn cơm của người nấy. Thật sự là khiến người giận sôi!
Giang Lưu Chi đúng lúc dâng lên một ly trà “Nguyên ca ca, huynh đừng chỉ nói không như thế, mau uống chút trà cho nhuận giọng đi.”
Nguyên Quý nhân vừa thẹn vừa tức, miếng cơm ứ đầy cổ họng khiến y nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.
“Nguyên ca ca vẫn nóng nảy y như lúc nhỏ.” Giang Lưu Chi cười, vỗ lưng cho y “Ta thật sự rất nhớ.”
Nguyên Quý nhân lặng lẽ đạp chân hắn “Câm miệng, ăn.”
Nghiêm Tài nhân bất ngờ quay sang Nguyên Quý nhân “Ngài đừng có đạp ta chứ!”
Đêm đó, mọi người ngoại trừ ăn cơm, còn được ăn đồ ăn ngọt nị miễn phí!
Hôn quân ngồi cạnh bàn đọc truyện, giống như nghĩ ra cái gì đó, nghiêm túc quay đầu nhìn Hoàng hậu đang lau tóc, gọi “Bùi ca ca?”
Mắt Hoàng hậu tối sầm.
Hôn quân lại giống như tìm được trò hay mới, cười hì hì chống cằm “Bùi ca ca? Thu ca ca? Ngươi thích…”
Lời còn chưa dứt, một giọt nước lạnh lẽo đã từ tóc Hoàng hậu rơi xuống mí mắt của hôn quân. Hôn quân kìm lòng không được nhắm mắt lại. Hoàng hậu ôm lấy hắn, ngã ra giường.
“Ngoan.” Hoàng hậu đè xuống, sợi tóc lành lạnh quét qua da hôn quân, ngứa ngáy khó nhịn “Kêu ra.”
Hôm sau, lúc ăn sáng, hôn quân cường điệu nhìn eo Giang Lưu Chi.
Không chỉ thẳng mà còn rất có lực!
Giang Lưu Chi nhận ra ánh mắt của hôn quân, mỉm cười đáp lại hắn.
Lúc này, Nguyên Quý nhân đỡ eo đi xuống, chỉ vào Giang Lưu Chi lớn tiếng mắng “Đồ khốn khiếp nhà ngươi ***!!!!!”
Hôn quân vẻ mặt vi diệu ngồi giữa hai người. Hoàng hậu ngồi bóc vỏ trứng, rồi đưa đến bên mép hôn quân, thuận tiện lạnh lùng ngăn lại hai tên đang liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người “Thản Chi, chú ý chừng mực.”
Nguyên Quý nhân: Mấy tên eo không đau các người, phạt đứng hết cho ta!!!
Hành trình của “Tài tử Giang Nam” từ khi đến Chu Châu liền một mực theo sát đoàn của hôn quân, thành ra buổi diễn nào cũng chật ních người xem.
Nguyên Thản Chi mỗi ngày đều mệt hơn chó, đã thế còn phải xoa thắt lưng nửa sống nửa chết. Hai mắt y thâm quầng “Giang Lưu Chi! Ngươi nói đi! Có phải ngươi rắp tâm muốn dằn vặt ta đến chết hay không!”
Giang Lưu Chi đưa tay xoa bóp cho y, thì thầm “Nguyên ca ca, hành trình của các huynh là tùy hứng hay là…”
Ý tứ trong lời nói khiến Nguyên Thản Chi theo phản xạ suy ngẫm một lúc rồi nói “Tùy hứng… Khoan đã, hình như không phải!!!”
Nguyên Thản Chi lôi bản đồ ra, sau đó vẽ một đường trên bản đồ, nét mặt dần dần biến lạnh.
“A.” Giang Lưu Chi nhìn đường nét uốn lượn, rõ ràng hình thành một kí tự, cho nên hỏi “Đây là gì?”
“Chữ Ngạn.” Nguyên Thản Chi nghiêm túc nói “Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp!”
“Hành trình này là ai định ra?” Giang Lưu Chi cũng thấy sai sai.
Bàn tay nắm bản đồ của Nguyên Thản Chi run lên nhè nhẹ, lắc đầu “Sao có thể!”
“Trọng Thu.” Nguyên Quý nhân nhỏ giọng dặn Hoàng hậu “Chú ý Bệ hạ.”
Hoàng hậu nặng nề nhìn y.
Hôn quân ngoái đầu quay lại hỏi “Các ngươi thì thầm gì sau lưng trẫm đấy?”
Nguyên Quý nhân lướt qua đôi mắt thuần khiết của hôn quân, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.
Sao lại như thế?
Sóng người bắt đầu lay động. Nội tâm Hoàng hậu lo lắng, vừa lên sân khấu liền kéo chặt tay hôn quân.
Hôn quân ngọt ngào nắm lại tay Hoàng hậu. Nhưng nhìn thần sắc lạnh lùng như sương sớm của Hoàng hậu, ý vui cũng bị đẩy lui mấy phần.
Hắn cong cong ngón tay, vừa hay chạm tới lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi của Hoàng hậu, khiến chúng lăn xuống.
Hoàng hậu quay đầu. Nhưng người phía sau đã biến mất từ bao giờ.
Hôn quân biến mất!
Khán giả dưới đài vẫn chưa phát hiện điều bất thường, Hoàng hậu đứng cạnh khán đài đã như rơi xuống hầm băng.
Y nhớ rõ ràng y đã nắm chặt ngón tay của hôn quân. Tại sao lại có thể biến mất trong nháy mắt?
Trừ khi…
Ngực trái Hoàng hậu nhói lên. Vị tanh tưởi trong cổ họng khiến y hoàn toàn tỉnh táo.
Đợi khi tỉnh rồi, y vội kéo Nguyên Quý nhân nói “Bệ hạ biến mất rồi.”
Nguyên Thản Chi cũng hoảng hốt “Trọng Thu, giờ chúng ta phải đi đâu tìm…”
“Có lẽ ta biết ở đâu…” Hoàng hậu nhanh chóng cởi bỏ y phục diễn xuất, lao ra ngoài, thuần thục phi lên ngựa, rồi nói với Nguyên Quý nhân “Ta đi trước!”
Hôn quân bị người bịt mắt đưa đi.
Hắn có chút hoảng, nhưng không quá sợ hãi. Người trói hắn rất dịu dàng, như sợ làm hắn bị thương, hắn cũng thuận theo không giãy.
Ai cũng biết, con chó biết cắn người nhìn qua đều không hung dữ.
Người nọ mang hôn quân lên ngựa. Hắn bị xóc đến khó chịu, phát ra tiếng kêu than. Người nọ liền bịt miệng hắn lại.
Hôn quân cắn cắn vải, yên lặng chờ đợi trong tối tăm.
Xuống ngựa lại đi thêm một đoạn đường. Hôn quân rất muốn nói, chân hắn có chút đau, nhưng ngoại trừ tiếng ô ô không rõ ràng, hắn không phát ra được bất kì âm thanh nào.
Sau đó, hôn quân nghe thấy tiếng nói chuyện kì dị. Âm điệu kia vừa quen thuộc vừa xa lạ. Còn chưa chờ hắn nghĩ kĩ, cả người đã ngất đi.
Hoàng hậu tay không tấc sắt, một mình đi tới.
Nơi đây yên tĩnh thanh bình. Hoàng hậu từ cửa chính tiến vào, không người ngăn không người cản, thuận thuận lợi lợi.
Hôn quân nằm trên giường, chăn đắp đến nửa người, dung nhan khi ngủ đẹp đẽ.
Hoàng hậu nhìn thoáng qua chiếc chăn, nhíu mày. Y nhẹ nhàng kéo chăn lên, còn chưa chạm tới hôn quân, hôn quân đã tỉnh lại trước.
Đôi con ngươi đen trắng rõ ràng. Hoàng hậu lẳng lặng nhìn hắn. Hôn quân cười khẽ “Trọng Thu, rốt cuộc ngươi cũng tới đón ta!”
Hoàng hậu không động.
Hôn quân không để ý, chậm chạp ngồi dậy “Khi đó trẫm thật sự rất sợ. Một mình đứng giữa biển người thật nhỏ bé. Trẫm muốn quay lại gọi ngươi, nhưng lại bị trói chặt, nên chỉ có thể… Trọng Thu, có phải ngươi đang giận trẫm không?”
“…” Hôn quân muốn bắt lấy góc áo Hoàng hậu, nhưng lại bị y đẩy ra “Người sợ là Từ Ngạn.”
Sắc mặt hôn quân cứng đờ, nhưng khôi phục tự nhiên rất nhanh “Hoàng hậu thật biết nói đùa, lẽ nào trẫm còn cái tên thứ hai hay sao?”
Hoàng hậu lạnh lùng liếc nhìn người trước mắt.
Từ Ngạn của y thường thích run rẩy ưu sầu. Hắn có thể sầu vì trời đất bốn mùa, có thể sầu vì không phê xong tấu chương, mới mấy cái tuổi đầu đã hay nhăn mặt như một cái bánh bao, chỉ khi nào bị y bắt nạt ghê lắm, hắn mới vừa xấu hổ vừa mạnh dạn gọi cả họ lẫn tên của y “Bùi… Bùi Trọng Thu!”
Hắn vẫn luôn gọi y là A Bùi!
Bị nhìn thấu, hôn quân không giả bộ nữa, sự u tối trong ánh mắt dần dần hiện ra “Thật ra ngươi đóng kịch rất tốt, để không bị hắn phát hiện, ngươi đến cả nói cũng không nói.”
Hoàng hậu không đáp lại sự trào phúng này mà nói “Cải trang vi hành là do ngươi đề xuất.”
Hôn quân, lúc này hẳn phải gọi hắn là Từ Ngôn, bật cười “Lúc có ngươi, cái tên nhát gan Từ Ngạn kia chính ra lại rất kiên cường, khiến ta khó lòng mà xuất hiện. Nhưng mà thế cũng đáng lắm. Tính đến nay ta mới xuất hiện được có ba lần, nhưng lần nào cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.”
“Lần thứ nhất là giết chết tên câm điếc phản bội chủ kia!”
“Lần thứ hai là khiến mọi người cho rằng ngươi đã cứu ta, còn sắp xếp cho người tới dạy ngươi hát điệu Giang Nam, cũng nên cảm ơn ta chứ nhỉ?”
“Tên ngốc kia thế mà lại tin ngươi là người Giang Nam thật! Chỉ là kẻ cứu hắn trước giờ chưa từng là ngươi, mà là một tử sĩ của ta.” Từ Ngôn càng nói càng hưng phấn, vỗ vỗ tay “Sao? Nhận công thay người khác, có phải rất dễ chịu hay không?”
Sắc mặt Hoàng hậu nặng nề. Từ Ngôn không thấy thú vị, liền đổi sang thái độ tàn nhẫn “Lần thứ ba, Từ Lý ở đâu?”
Trên cổ Hoàng hậu, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một lưỡi kiếm. Nhưng y vẫn thản nhiên như chưa hay biết.
Từ Ngôn cười nhạt “Tình cảm giữa ngươi và tên ngốc kia chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi! Tiếc cho hắn liều mạng vì ngươi, lại chẳng hề biết, thật ra, Bùi Trọng Thu ngươi chính là người của phe Đại Hoàng tử!”
“Mà cũng không riêng gì ngươi.” Mũi kiếm của Từ Ngôn lóe lên “Nguyên Thản Chi, Nghiêm Ngư Côn, Lăng Bạch, các ngươi, ai mà không phải đứng ở đó để chờ hắn ngã từ trên cao xuống rồi cười nhạo hắn?”
“Từ Lý ở đâu?!” Hai mắt Từ Ngôn đỏ lên. Hoàng hậu cảm thấy có vấn đề, liền tương kế tựu kế lẩn tránh. Lưỡi kiếm ấn sâu vào cổ y, làm máu đỏ nhất thời chảy xuống.
Từ Ngôn kinh ngạc “Ngươi không né? Muốn áp dụng khổ nhục kế sao? Ta mới không phải Từ Ngạn, ta sẽ không chết mê chết mệt cái bộ dạng này của ngươi.”
Hoàng hậu mỉm cười “Từ Ngôn, ngươi như này là muốn tốt cho hắn hay là do chính ngươi đang bị khống chế, ta nghĩ ngươi hẳn rõ hơn ta.”
“Là do người đứng sau ngươi sắp ngồi không vững nữa cho nên mới nghĩ ra mấy chiêu này? Nhưng là, từ trước đến nay, Từ Ngạn chưa bao giờ là người mà ta lợi dụng.”
“Thuốc của ngươi, sắp hết hiệu lực rồi đúng không?”
Từ Ngôn ngẩn ra, quả nhiên thể lực của hắn yếu dần, khiến hắn không khỏi hoảng loạn “Không thế nào!”
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn hắn một lần cuối cùng “Thứ nhất, Từ Ngạn sợ độ cao.”
“Thứ hai, ta sẽ mãi mãi đỡ được hắn.”
Năm đó, một vị mỹ nhân ngoại bang đã dùng tà thuật để tạo ra một nhân cách khác có thể trợ lực cho bọn họ từ trong cơ thể Từ Ngạn. Thế nhưng Từ Ngạn là một người chân thật, cũng là một Hoàng tử chân thật, hắn cần phải gánh vác trách nhiệm.
Tất cả người trong triều đều biết, Từ Ngạn không hợp, cũng không muốn làm Hoàng thượng. Thế nhưng bọn họ không thể nào từ bỏ hắn, chỉ đành cầu khẩn hắn có thể kiên trì thêm một chút.
Từ Ngạn hắn không cần ai thay thế, Từ Ngạn là Từ Ngạn, Từ Ngạn không phải con tượng gỗ!
“A Bùi.”
Kiếm trong tay “keng” một tiếng rơi xuống đất. Hôn quân cuống quýt lấy tay quyệt đi vết máu trên người Hoàng hậu “Sao ngươi lại bị thương thế này?!”
Hoàng hậu giật mình, bất ngờ ôm chặt hắn vào lòng “Từ Ngạn.”
“Hả?”
“Từ Ngạn…”
Ta cũng sẽ sợ.