- Mau, giữ ông ta lại cho ta.
Nhiều người áo đen lập tức cũng muốn ngăn cản Huỳnh Khiếu Lôi, nhưng bởi vì vừa rồi do để ngăn chặn chân khí của Huỳnh Khiếu Lôi, họ đã lãng phí cơ hội tốt nhất, hơn nữa tốc độ của Huỳnh Khiếu Lôi rất nhanh, cho nên rất nhiều người áo đen cũng đều không thể ngăn chặn được. Vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy lao ra khỏi vòng vây, cùng lắm là đuổi theo ông ấy từ phía sau.
Còn hai gã áo đen đã lao ra khỏi vòng vây để bắt giữ Huỳnh Vân và Huỳnh Phát thì lúc này cũng đã sắp bắt được hai người họ.
Huỳnh Vân và Huỳnh Phát nhìn hai người áo đen đang cấp tốc tiến đến, cũng xoay người cấp tốc lui lại, nhưng tốc độ Khí Công cấp ba của họ sao có thể nhanh hơn hai người áo đen Đồng Khí Cương được chứ.
Chỉ thấy hai tên áo đen xuất hiện phía sau họ, tuy nhiên khi hai tên áo đen đó chuẩn bị bắt họ, thì một luồng năng lượng màu bạc cường đại đột nhiên đánh vào chúng, lập tức hai tên áo đen bị thổ huyết và bay ngược về phía sau.
Lúc này, Huỳnh Khiếu Lôi cũng đã xuất hiện trước mặt hai người Huỳnh Vân, một tay một người nhấc bổng Huỳnh Vân và Huỳnh Phát lên, bay nhanh ra khỏi rừng.
Còn những người áo đen phía sau cũng đuổi theo, nhưng tốc độ của bọn họ làm sao có thể so với Huỳnh Khiếu Lôi, cho nên khoảng cách giữa bọn họ cũng càng ngày càng xa Huỳnh Khiếu Lôi.
Tên thủ lĩnh áo đen cũng bất lực, chỉ có thể đuổi theo phía sau. Trong lòng thầm mắng: "Tại sao người giúp đỡ mà Tông chủ nói vẫn chưa tới? Đến muộn thì người cũng chạy mất rồi!"
Vì thế, trong khu rừng này, liền trình diễn một màn kẻ đuổi người chạy.
Mấy phút sau, Huỳnh Khiếu Lôi cảm thấy mình đã bỏ được đám người áo đen phía sau, vì vậy cũng dừng lại, đặt hai người họ xuống, nhìn về phía sau, thả lỏng trạng thái cảnh giác một chút.
- Nguy hiểm thật, vừa rồi suýt chút nữa đã bị bắt.
Thoát khỏi nguy hiểm, Huỳnh Phát vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
- Đúng vậy, cũng may Tam thúc tới kịp lúc, nếu không hai chúng ta có thể đã bị bắt rồi.
Huỳnh Vân cũng như Huỳnh Phát trong lòng còn sợ hãi nói, nhưng nàng cũng không có khẩn trương như Huỳnh Phát như vậy. Lập tức nhìn về phía Huỳnh Khiếu Lôi, vừa định mở miệng, thì lại thấy….
- Ai, đi ra cho ta.
Đúng lúc này, một cây kim bạc được ngưng tụ trong tay Huỳnh Khiếu Lôi, lập tức phóng ra đâm vào một thân cây.
Bùm….
Nơi cây kim bạc đâm tới, một lúc sau, một người mặc áo đen, đeo mặt nạ đi ra, theo sau là một giọng nói u ám:
- Ha ha, không hổ là Thiên Lôi của Huỳnh gia, Huỳnh Khiếu Lôi!
Nhìn người áo đen đột nhiên xuất hiện, tâm tình vốn vừa thả lỏng của ba người lúc này lập tức trở nên cảnh giác.
Nhìn người áo đen trước mặt, Huỳnh Khiếu Lôi phát hiện mình nhìn không thấu thực lực của người này, vì vậy cảnh giác nói:
- Ngươi là ai?
Nhưng sau khi nghe những lời của Huỳnh Khiếu Lôi, người áo đen đột nhiên thốt ra một lời đáng sợ:
- Ha ha, ta là ai? Ta nghĩ ngươi nên đi hỏi Diêm Vương thì hơn.
Nghe như vậy, đôi mắt của Huỳnh Khiếu Lôi nheo lại. Lập tức, ông không nói nhảm nữa, áo giáp màu bạc bao phủ thân thể, vung tay một cái trường thương cũng xuất hiện trong tay.
Nhưng người áo đen nhìn một màn này lại không hề có phản ứng, ngược lại còn phát ra một tiếng cười âm ngoan lạnh lùng.
- Ha ha ha….
Còn Huỳnh Khiếu Lôi thì nặng nề nhìn người áo đen, dẫn đầu ra tay, vì không nhìn ra được thực lực của gã nên Huỳnh Khiếu Lôi cũng nghiêm túc đối đầu với kẻ địch.
Vù….
Bóng dáng của Huỳnh Khiếu Lôi ngay lập tức lao ra, tay cầm một thanh trường thương màu bạc với khí thế hung hãn, dùng hết sức đâm vào người áo đen.
Nhưng người áo đen nhìn cảnh này lại không chút dao động, bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Đinh
Mà ngay khi sắp đâm vào người áo đen, thì lại nhìn thấy gã đưa ra hai ngón tay, lập tức kẹp chặt đầu trường thương của Huỳnh Khiếu Lôi, bóng dáng của Huỳnh Khiếu Lôi cũng ngay lập tức dừng lại.
- Ha ha, chỉ có chút thực lực này thôi sao?
Huỳnh Khiếu Lôi thấy vậy, ánh mắt chấn động. Đối với đòn tấn công toàn lực của mình, ông vẫn rất tự tin, thậm chí ngay cả cường giả Kim Khí Cương cũng không dám dùng hai ngón tay để chặn đòn tấn công toàn lực của ông, duy chỉ có cường giả Kim Khí Cương đỉnh trở lên mới có thể làm được.
Ý thức được có điều không ổn, ông vội vàng thu hồi trường thương, vừa định toàn lực rút lui, thì gã áo đen đó đã động.
Chỉ thấy gã áo đen đó đưa lòng bàn tay ra, trên tay có một luồng khí màu vàng lưu lại, đưa ra một chưởng đánh thẳng vào ngực của Huỳnh Khiếu Lôi, Huỳnh Khiếu Lôi muốn tránh né, nhưng vì ông ở quá gần gã áo đen, nên không thể né tránh được một chưởng này, vì thế đã bị đánh mạnh vào ngực.
Phụt…
Trong miệng Huỳnh Khiếu Lôi phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau mấy chục bước, mới ổn định thân hình.
- Cha.
- Tam thúc
Nhìn cảnh này, Huỳnh Vân và Huỳnh Phát lo lắng kêu lên. Hai người họ cũng vô cùng kinh hãi, không ngờ rằng Huỳnh Khiếu Lôi trước đó có thể đánh lại mấy chục cao thủ, lại chỉ bị một đòn đã thổ huyết, có thể tưởng tượng người áo đen kia đáng sợ tới cỡ nào.
Phụt….
Ông lại phun ra một ngụm máu tươi, lấy tay lau vết máu, lập tức quay lưng về phía hai người Huỳnh Vân.
- Hai đứa chạy nhanh đi, mau trở về thành tìm đại bá, ta không phải đối thủ của hắn.
- Nhưng mà….
- Nhưng mà cái rắm, lão tử bảo các ngươi đi thì cứ đi đi, đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau đi….
Huỳnh Vân và Huỳnh Phát nhìn Huỳnh Khiếu Lôi đuổi họ đi như vậy, trên mặt tràn đầy chua xót. Không ngờ ra ngoài một lần lại biến thành như thế này.
- Ha ha, muốn chạy sao? Hôm nay ai cũng đừng hòng chạy.
Nhưng gã áo đen lại nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng nói. Lập tức lao tới.
Huỳnh Khiếu Lôi khẩn trương kêu lên:
- Đi mau…
Lời vừa dứt, Huỳnh Khiếu Lôi đã giơ cây thương bạc lên và lao về phía trước.
- Cha….
Nhìn Huỳnh Khiếu Lôi lao ra ngoài, khuôn mặt Huỳnh Phát đầy nước mắt, đau đớn kêu lên.
Lúc này, Huỳnh Vân đột nhiên nắm lấy tay Huỳnh Phát, bình tĩnh nói với hắn:
- Đi mau, chúng ta ở chỗ này chỉ là gánh nặng mà thôi, nghe lời tam thúc, trở về thành tìm đại bá, đây chính là cách duy nhất.
Huỳnh Phát nghe vậy cũng cắn chặt răng, đúng vậy, đây là cách duy nhất.
Nhưng ngay khi cả hai đã sẵn sàng rời đi nhanh chóng trở về thành, thì chợt nghe một tiếng:
- A…
Huỳnh Khiếu Lôi đau đớn kêu lên.
Huỳnh Phát nghe thấy âm thanh, cũng dừng bước chân, xoay người lại, thì thấy Huỳnh Khiếu Lôi đang bị một thanh kiếm dài đóng đinh vào một thân cây, máu không ngừng chảy ra từ vết thương. Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của Huỳnh Phát đột nhiên trở nên đỏ như máu, hét lên:
- Cha….
- Đi mau đi…
Huỳnh Khiếu Lôi bị đóng đinh trên cây, nhìn con trai mình vẫn còn ở đây, lập tức chịu đau cố gắng hét lên.
- Ha ha, ta đã nói không ai có thể rời đi, bây giờ đến phiên các ngươi.
Gã áo đen vừa dứt lời, trong tay đột nhiên xuất hiện hai cây kim châm, gã phất tay một cái, hai cây kim mỏng lập tức lao về phía Huỳnh Vân và Huỳnh Phát.
Phụt phụt…
Hai người chưa kịp phản ứng thì đã nôn ra máu ngã ngửa ra sau, bất tỉnh trên mặt đất.
- Không…
Khi Huỳnh Khiếu Lôi nhìn thấy điều này, cũng lộ ra sự tuyệt vọng. Không ngờ ra ngoài hái thuốc mà lại biến thành như vậy, trong lòng Huỳnh Khiếu Lôi đau đớn không thôi.
- Ha ha, ta đã nói qua, hôm nay ai cũng không thể thoát, ngày hôm nay sang năm chính là ngày giỗ của ba người các ngươi, ha ha ha ha.