Trở lại với gia tộc của Huỳnh Vân, đó là một trong bốn thế lực lớn ở trấn Thiên Dương, phân biệt là Thiên Tông Môn, Phái Thiên Sơn, Đỗ gia và Huỳnh gia của nàng. Trấn Thiên Dương lại là một thị trấn phụ của một trong một trăm tòa thành lớn của Hoàng triều Đại Phong, cũng có thể được coi là một thị trấn khá giàu có.
Sau khi Huỳnh Vân tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ luyện võ màu đen, mở cửa bước ra đi đến nội viện của gia tộc. Trên đường đi, cũng thấy rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đang luyện tập, kèm theo nhiều tiếng la hét vang lên. Nhìn cảnh này, Huỳnh Vân cũng kích động trong lòng, đưa hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Từ lúc cha mẹ ra đi, nàng đã thề, nhất định phải trở thành một cường giả, sau đó tiêu diệt Thần Tông để báo thù cho cha mẹ.
Khi đi đến cửa nội viện, còn chưa bước vào, đã nghe thấy một giọng nói chế nhạo từ phía sau vang lên:
- Ngươi xem kìa, phế vật tới rồi, đúng là không biết xấu hổ, vậy mà còn dám đi vào nội viện. Các ngươi nói có phải hay không hả?
- Đúng vậy đó, thật đúng là đồ bỏ đi mà, ngay cả tên ăn xin ngoài đường cũng còn mạnh hơn nàng ta.
- Đúng vậy, ha ha, phế vật chính là phế vật.
Huỳnh Vân quay người lại, nhìn về phía mấy tên đệ tử Huỳnh gia trước mặt, ở phía trước bọn họ là một thiếu nữ mười ba tuổi, mặc bộ đồ luyện võ màu đen, mái tóc đỏ nhạt, khuôn mặt khá xinh đẹp nhưng lại đầy khinh thường.
Nàng ta tên là Huỳnh Ngọc, là cháu gái của Nhị trưởng lão trong gia tộc, có thực lực Khí Công cấp năm, cũng có thể được coi là đứng đầu trong thế hệ trẻ của gia tộc.
Huỳnh Vân trừng mắt nhìn đám người Huỳnh Ngọc, lớn tiếng nói:
- Huỳnh Ngọc, ngươi đừng quá đáng.
Huỳnh Ngọc mặt đầy khinh thường nói:
- Ha ha, ngươi mà cũng có tư cách mở miệng nói với ta sao, không biết tự lượng sức mình.
Huỳnh Vân hai tay nắm chặt thành quyền, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, muốn xông lên đánh bẹp Huỳnh Ngọc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dù sao thực lực của Huỳnh Ngọc mạnh hơn nàng nhiều, nàng xông lên chỉ có thể tự mình hại mình mà thôi.
- Phế vật thì mãi mãi cũng chỉ là phế vật, con cóc mà muốn hóa rồng sao, người si nói mộng, ha ha.
Huỳnh Ngọc tiếp tục châm chọc Huỳnh Vân, cười khinh thường đi lướt qua Huỳnh Vân vào nội viện.
Mấy tên đệ tử đi theo đuôi nàng ta cũng phụ hoạ:
- Đúng vậy, chúng ta đi thôi, đừng cùng phế vật này nói nhảm nữa.
- Ừ, đi thôi.
Huỳnh Vân tức giận nhìn bóng lưng của Huỳnh Ngọc, thầm thề sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ cho nàng ta một trận.
Gạt suy nghĩ trong lòng sang một bên, nàng cũng bước vào, nhưng vừa bước vào thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau:
- Vân nhi, đã lâu không gặp, cháu có khỏe không?
Nghe thấy giọng nói này, nàng đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó chợt vui mừng quay người lại hô lên:
- Đại bá.
Đứng trước mặt Huỳnh Vân là một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám tro, tóc dài tung bay, đôi tay chắp sau lưng, trên mặt mỉm cười. Vị này chính là Tộc trưởng của Huỳnh gia, Huỳnh Khiếu Thiên, nghe nói thực lực đã đạt tới Kim Khí Cương, là bác cả của Huỳnh Vân, anh cả của cha Huỳnh Vân, Huỳnh Khiếu Phong, cũng là cường giả nổi danh ở trấn Thiên Dương.
Nghe nói mười năm trước, người của Thiên Tông Môn đã âm thầm hạ độc thủ với người của Huỳnh gia, sau khi Huỳnh Khiếu Thiên biết chuyện, một mình một đao tìm đến cửa, giết chết ba tên Bạc Khí Cương và một tên Kim Khí Cương của chúng, làm cho người trong gia tộc cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Gật đầu một cái, Huỳnh Khiếu Thiên bước đến bên cạnh Huỳnh Vân. Chợt thở dài nói:
- Haiiiiii, cha mẹ cháu ra đi sớm, cháu lại bị Tinh Hồn trong truyền thuyết phong bế kinh mạch, nếu không thì với sự nỗ lực và tài năng của cháu, có lẽ bây giờ cháu đã đạt đến thực lực Khí Công cấp bảy rồi.
Huỳnh Vân cúi đầu không đáp, chỉ là nắm chặt hai tay, đối với vị Tộc trưởng của gia tộc này, Huỳnh Vân rất có cảm tình, từ khi cha mẹ nàng qua đời, ông ấy vẫn luôn chiếu cố nàng, đảm đương vị trí của một người cha.
Huỳnh Khiếu Thiên trên mặt tràn đầy ý cười, trong lòng cũng có chút hy vọng, nhẹ giọng nói:
- Được rồi, cháu cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ là chính mình, ta tin tưởng con đường của cháu sẽ không giống như vậy.
- Dạ, cháu sẽ không để cho người thất vọng. - Huỳnh Vân vẻ mặt kiên định nói.
- Ha ha, không hổ là con của Khiếu Phong, nếu như Khiếu Phong biết được, nhất định sẽ rất vui. Được rồi, đi tu luyện đi, buổi trưa ta có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố.
Huỳnh Khiếu Thiên cười lớn, rồi nhẹ nhàng nói.
Huỳnh Vân vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Chuyện quan trọng?
Huỳnh Khiếu Thiên đáp:
- Ừ, trưa nay cháu sẽ biết. Được rồi, đi tu luyện đi.
- Dạ!
Huỳnh Vân đáp, sau đó xoay người đi về phía nội viện.
Nhìn bóng dáng của đứa cháu gái này, Huỳnh Khiếu Thiên lắc đầu thở dài, đối với đứa cháu gái này ông luôn rất mực yêu thương, nhưng cũng cảm thấy bất lực vì nàng bị gia tộc gọi là phế vật và các trưởng lão trong gia tộc cũng có rất nhiều ý kiến. Nếu Huỳnh Khiếu Phong còn trên đời tin rằng sẽ không có nhiều chuyện như vậy, bởi vì khi xưa Huỳnh Khiếu Phong được người trong gia tộc gọi là thiên tài ngàn năm có một, lại còn đạt đến cấp độ cao nhất của gia tộc trong vòng một trăm năm qua. Mười hai tuổi tu luyện, mười bốn tuổi đạt tới Đồng Khí Cương, mười chín tuổi đạt tới Bạc Khí Cương, hai mươi lăm tuổi đạt tới Kim Khí Cương, cho đến năm 30 tuổi lại đạt đến cảnh giới trước nay chưa từng có trong gia tộc đó là "Huyền Đan Cảnh". Thành tích này từng khiến mọi người trong gia tộc phải nể phục, ngay cả làm đại ca như Huỳnh Khiếu Thiên cũng vậy.
Nhưng khi thiên tài này đột phá đến cảnh giới Huyền Đan Cảnh, để giải cứu vợ con của mình bị Thần Tông - giáo phái đứng đầu của Hoàng triều Đại Phong bắt cóc, ông ấy đã xông vào Thần Tông, nhưng chỉ cứu ra được con gái, còn bản thân mình và thê tử thì chết ở trong Thần Tông. Nếu không phải lão quái vật của Thần Tông kia ra tay, thì có lẽ Thần Tông đã không thể giết được Huỳnh Khiếu Phong. Điều này cũng làm hận thù giữa Thần Tông và Huỳnh gia càng thêm sâu sắc, nhưng thực lực của Thần Tông lại quá cường đại, người của Huỳnh gia đã bị Thần Tông giết chết rất nhiều. Nếu không phải Hoàng Thất ra mặt can thiệp, tin rằng bây giờ đã không có Huỳnh gia ở trấn Thiên Dương, nhưng cho dù là hòa giải, Thần Tông cũng vẫn không tha cho Huỳnh gia, thường xuyên giở trò đồi bại sau lưng, gây tổn thất nặng nề về kinh tế và nhân sự của Huỳnh gia. Điều này càng làm cho Huỳnh gia oán hận Thần Tông sâu thêm nữa, đến mức không chết không ngừng.
………….
Huỳnh Vân đang trên đường đi đến sân tập võ ở nội viện, vẫn luôn nghĩ về chuyện quan trọng mà Huỳnh Khiếu Thiên vừa nói là gì, nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, vì vậy cũng ngừng suy nghĩ luôn.
Nàng đứng trước một tòa lầu các hùng vĩ, lúc này Huỳnh Vân nhớ lại lời thề của mình, niềm tin trở thành cường giả ngày càng mãnh liệt, để trở thành cường giả, cho dù bị Tinh Hồn phong bế kinh mạch, Huỳnh Vân vẫn nỗ lực và kiên trì, nàng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Trở thành một cường giả là một trong những mục tiêu của nàng trong thế giới này, nơi cường giả được tôn sùng. Dù là nam hay nữ, chỉ cần là cường giả thì nhất định được tôn sùng. Nhưng bây giờ mục tiêu của nàng là tu luyện, sau đó luyện tập Thần Công, sau đó đi tìm Thần Tông tính sổ. Nàng thở ra một hơi nặng nề, rồi đi về phía lầu các.
Cùng lúc đó, cách trấn Thiên Dương khoảng trăm dặm về phía Tây, một vùng không gian giữa không trung đột nhiên kịch liệt chấn động, sau đó nứt ra một khe cực lớn, bên trong khe nứt, một khối đá mang lực lượng vô cùng khủng bố và tà ác ngay lập tức bay đến một khu rừng rậm phía Tây thị trấn Thiên Dương từ độ cao hơn chục ngàn mét. Bắt đầu phát ra năng lượng nhuộm bầu trời trong bán kính mười dặm thành màu đỏ như máu, bất kể loại Ma Thú nào ở gần đó đều bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, thậm chí có một số Ma Thú đạt đến cấp năm cũng có thể so sánh với cấp bậc Huyền Đan Cảnh của loài người, đều bị cảnh này làm hết hồn vội vàng rời đi nơi đó. Sau mười lăm phút, năng lượng phát ra từ khối đá từ từ biến mất, bầu trời đỏ như máu cũng đã trở lại màu xanh thẳm. Mà khu rừng này lúc này đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhìn cực kỳ quỷ dị.