Thần Mộ 2

Chương 366: Lục đạo luân hồi




"Một vạn một ngàn năm trước." Thần Nam quát vang, quyết định lại nghịch chuyển thời không, quay về lúc Thần Ma lăng viên mới được tạo ra.
Lúc đó trong Thần Ma lăng viên ngập đầy ánh sao, duy có ngôi mộ nhỏ khác hẳn, chìm trong âm ảnh, mọi làn sáng không thể chạm đến.
Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh đều biến sắc, họ không muốn tham gia điều tra tiếp, thanh niên thần bí đó quá ư đáng sợ, tuyệt đối sánh được với nhân vật như Ma Chủ, khiến họ rung động.
Họ biết rằng lúc nghịch chuyển thời không, gặp loại cao thủ như thế là việc nguy hiểm nhất. Những cao thủ như thế có năng lực xuyên thấu thời không, vạn nhất y nổi giận ra tay, họ sẽ chết không có đất chôn, triệt để tiêu tan trong lịch sử thời không.
"Không cần tìm hiểu nữa, chúng ta vạn vạn lần không nên chạm vào loại người đó." Pháp Tổ kêu lên.
Đức Mãnh cũng tỏ ra gấp gáp: "Không cần tìm hiểu nữa, Thần Ma lăng viên ẩn tàng bí mật ngàn đời cũng không liên quan gì đến chúng ta, tìm hiểu làm gì."
Nhưng không kịp nữa, Thần Nam đã nghịch chuyển thời không, thời gian như sóng nước, chảy qua mình họ, không gian cong lại biến hình, xung quanh che phủ hỗn độn chi quang mông lung.
Đoạn một bức tranh lướt tới, thời gian bắt đầu chảy ngược. Trong khoảng một vạn năm đến một vạn một ngàn năm trước, Thần Ma lăng viên xảy ra chuyện, mọi thứ tràn ra như sóng nước, tin tức ngập tràn bao phủ bốn người.
Trong ngàn năm này, từng có không ít thần tiên đến đây, hình như đều kinh hãi trước tòa lăng viên. Mỗi vị thần linh đến đây đều cẩn thận tra xét, tựa hồ muốn tìm ra manh mối hữu dụng nào đó.
Mặc cho Đức Mãnh, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi vô cùng bất mãn cũng đành bó tay. Thời gian đã nghịch chuyển, hiện tại không thể thay đổi, đành tập trung tinh thần quan sát tất cả.
Bọn họ nào biết tâm tình Thần Nam lúc này, hắn từ Thần Ma lăng viên sống lại, hình như lại do thủ đoạn của ai đó, coi thân thể hắn là đỉnh lô đưa Thái Cực Thần Ma đồ đến thế gian. Hắn muốn phá thế cục nến phải biết được bí mật ẩn tàng trong đó.
Tuy Thần Nam cho rằng hắn đã ngủ liền vạn năm, nhưng lần nghịch chuyển thời không chắc phải lâu hơn, ít nhất cũng xấp xỉ một vạn một ngàn năm.
Lần nghịch chuyển ngàn năm này thường gặp nhất là hình ảnh thần ma, hình như họ đang tìm kiếm gì đó.
Tứ đại thiên giai cao thủ nhận ra có những thần ma nóng nảy, định lật tung cả lăng viên lên xem nguồn cơn nhưng hậu quả vô cùng đáng sợ: đều bị sấm sét từ thập phương đổ về và vô tận tinh quang hủy diệt.
Quang trụ sấm sét khổng lồ cùng trời sao tụ lại thành từng đạo thần quang rợp trời đáng sợ, thoáng chốc biến thần ma đó thành tro tàn.
Tình cảnh vô cùng khủng khiếp.
Thời gian nhanh chóng nghịch chuyển, đích đến một vạn một ngàn năm trước hiển hiện, khung thời gian vừa định, một bức tranh kì dị hiện ra.
Thần Nam vội điều chỉnh hướng chảy của thời gian, tìm hiểu những sự kiến trọng đại thần bí trong quãng thời gian này.
Tấm màn thần bí của Thần Ma lăng viên dần được vén lên.
Bên trong lăng viên, hoa tươi đua nở, cỏ xanh trải thảm, bốn phía là những cây Tuyết Phong chưa cao lắm, nhưng những cánh hoa vô tận bay múa, thần ma linh khí hóa thành thần thụ chứng tỏ lăng viên mới được xây dựng chưa lâu.
Ngôi mộ của Thần Nam đã tồn tại nhưng lúc đó có người đến xem xét nó.
Một thân ảnh cao lớn như thể ngưng tụ từ khói ảo hóa xuất hiện, chính là Thần bí nhân họ thấy lúc trước.
Y đưa tay đẩy ngôi mộ nhỏ ra, bùn đất văng lên, một huyệt dần được đào ra, Thần Nam đứng xa quan sát, tim như nhảy vọt lên.

Hắn từ phần mộ đó sống dậy, hiện tại cũng biết được phần nào những chuyện thần bí trước đây.
Đức Mãnh, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi cũng tỏ ra kinh ngạc, đều bức thiết muốn biết thanh niên này định làm gì.
Sau cùng y cũng mở toang được ngôi mộ rồi ôm một thanh niên từ trong đó ra.
Tim Thần Nam cơ hồ ngừng đập, đó là chính hắn.
Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh, Pháp Tổ càng kinh hãi, suýt nữa kêu lên, họ thật không tưởng tượng nổi cách hiện thực một vạn một ngàn năm lại thấy Thần Nam bị người ta đào từ trong mộ huyệt ra.
Thật sự quá kinh ngạc.
Thần Nam là người từ vạn năm trước, sau vạn năm mới sống lại, từng gây loạn trên Thiên giới, những chuyện đó Nam Cung Tiên Nhi đều đã nghe nhưng vạn vạn lần không ngờ rằng hắn thật sự đã ngủ say trong Thần Ma lăng viên.
Ngôi mộ nhỏ thần bí đó thuộc về hắn.
Tam đại thiên giai cao thủ nhìn hắn với vẻ kì dị, họ không hiểu, định từ nét mặt hắn tìm ra đôi điều nhưng chỉ thấy thần sắc hắn cực kỳ kích động, cuối cùng cũng biết vì sao hắn kiên trì muốn tìm ra bí mật của Thần Ma lăng viên, quả nhiên có ẩn tình trọng đại.
Thần bí thanh niên lạnh lùng quét mắt lên không, hơi nhíu mày với tứ đại thiên giai cao thủ, tựa hồ định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Y đặt Thần Nam xuống đất, lắc đầu lẩm bẩm: "Bố trí không hẳn lý tưởng lắm."
Nói đoạn song thủ y phát ra thần quang bảy sắc, từng đạo đẩy vào thể nội Thần Nam khiến thân thể gần như trong suốt, ẩn ước thấy trong đó có ánh sáng màu đen và vàng đang nhanh chóng di động.
Thần Nam suýt nữa kêu lên, đó chính là sơ hình của Thái Cực Thần Ma đồ.
Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh chăm chắm nhìn vào trong lăng viên.
Lúc đó lăng viên xảy ra biến cố kinh nhân, thanh niên quăng Thần Nam lên cao, vô hạn tinh không liền xuất hiện trên trời.
Đang là ban ngày nhưng những vì sao lấp lánh vẫn hiển hiện toàn bộ, nhưng những viên bảo thạch điểm xuyết trên nền trời.
Mái tóc của thanh niên tung bay rối bời, khí thế phát ra bá tuyệt thiên địa, uy lực vô tận khuếch tán khắp thập phương.
Trời xoay đất chuyển! Trong lúc đột ngột, tứ đại thiên giai cao thủ chỉ thấy những vì sao rung lên, cơ hồ sắp rơi xuống.
Công lực chấn cổ thước kim này khiến Pháp Tổ và Đức Mãnh trợn trừng mắt, vô cùng hoảng sợ.
"Ầm, ầm, ầm."
Không phải ảo giác, những vì sao nơi chân trời lay động. Thần bí thanh niên bay lên cao, vô số vì sao rơi rụng, khí thế hùng hồn cơ hồ khiến mọi vì sao đều chấn động.
Thần Nam được đưa vào trong tinh quang vô tận, tinh mang tụ tập hết lên mình hắn, đồng thời Thần bí thanh niên quát lớn: "Xuyên qua vũ trụ hồng hoang, ngưng luyện thiên địa huyền hoàng!"
Tứ đại thiên giai cao thủ triệt để chấn kinh, họ cảm nhận được thời gian năng lượng dao động, hai cực chính phản đồng thời vận chuyển, một xuôi chiều và một nghịch hướng.
Hỗn độn chi quang vô tận từ tương lai và quá khứ đuồng thời hướng về "Thần Nam thi thể" trên không, sau cùng bao phủ lấy hắn.
Thi thể càng lúc càng bay lên cao, phảng phất như dung nhập vào trời sao, thần bí thanh niên một mực bám theo bảo hộ.
Tựa hồ y đang tiền hành một nghi thức thần bí vĩ đại.
Thi thể Thần Nam được đưa vào luồng đại lực vô tận, toàn bộ tinh quang từ biển sao và hỗn độn chi quang từ quá khứ và tương lai đều dồn vào.
Tất cả đều lọt vào mắt Thần Nam, sau cùng hắn cũng biết Thần bí nhân là nhân vật quan trọng nhất khiến hắn sống lại.
Y là ai? Thân phận thế nào?
Thần Nam không biết nhưng hắn ghi nhớ toàn bộ thủ pháp của Thần bí nhân, loáng thoáng nhận ra rằng đối phương hình như có y cho hắn thấy.
Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi không thể nhìn được sức mạnh thần bí của người đó, nhìn gương mặt nóng lòng lẫn giận giữ của họ là biết họ đang tiếc nuối.
"Chết tiệt, loại pháp ấn kế từ tâm linh chi lực này mà ta nhìn được một lần thì hay quá." Đức Mãnh phẫn hận lẩm bẩm.
"Lục đạo luân hồi!" Thần bí thanh niên đứng trên cao quát vang, toàn bộ sao trời biến mất, Thần Nam từ vòm xanh rơi xuống ngôi mộ nhỏ.
Chung quanh ngôi mộ, sau cánh cửa tối om mở tung, vô tận âm phong thổi ra, khí tức âm u bao trùm thiên địa, từng mảnh linh hồn vỡ nát bị đưa vào trong ngôi mộ.
Thần bí nam tử đáp xuống, dứng trước ngôi mộ, dùng vô thượng đại pháp lực khống chế sáu cánh cửa âm u, không biết chúng nối với phương nào nhưng dao động phát ra khiến tứ đại thiên giai cao thủ ngoài xa cũng bất an liên tục.
"Lẽ nào nối với Tiểu lục đạo?" Pháp Tổ kinh hãi.
"Người này là ai? Lại có được thần thông nghịch thiên địa như thế, kéo được những mảnh hồn đã vỡ nát về, không thể tưởng tượng nổi." Đức Mãnh thân là đệ ngũ giới quân vương cũng tỏ vẻ cảm thán, đương nhiên Thần bí nhân vô cùng đáng sợ.
Sáu cánh cửa thần bí liên tục xuất ra những mảnh linh hồn tan nát, toàn bị bị nhập vào thể nội Thần Nam.
"Luân hồi!" Thần bí nam tử gầm lên tiếng cuối cùng, đoạn vô tận bùn đất từ trên không đáp xuống, chon vùi Thần Nam. Sáu khung cửa thần bí biến mất, nam tử cũng theo gió mà tan đi, phảng phất như nơi đây chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đã đến nước này, trong lòng Thần Nam vừa gấp rút vừa hoảng sợ, hiển hiên việc hắn sống lại liên quan đến Thần bí nhân, đã bố trí nhiều thủ đoạn như vậy mà mỗi ngàn năm y lại xuất hiện.
Hắn không thể dừng lại nữa, lại nghịch chuyển thời không, mục tiêu là một vạn hai ngàn năm trước.
Thời gian bay qua, chợt Thần Nam gầm lên, trong khoảng ngàn năm này hắn nhìn thấy hình ảnh phụ thân. Chỉ là thời gian quá nhanh, khảnh khắc đó vụt qua, bốn người nhanh chóng có mặt tại thời gian cần đến.
Tình cảnh hiện ra cơ hồ vượt khỏi ý liệu của tứ đại thiên giai cao, tất cả đều phẳng lặng, căn bản không có Thần Ma lăng viên.
Thần Nam vui mừng, đã vượt qua được khởi điểm, cuối cùng cũng biết được ai đã xây dựng tòa lăng viên.
Thời gian trôi xuôi, không lâu sau một bức tranh đáng sợ xuất hiện, trên thinh không mọc ra một thú trảo khổng lồ quát tứ phía, mỗi đòn đều có vô vàn thần ma rơi rụng.
Thần Nam hô lên kinh hãi, đương nhiên đó là kẻ hủy diệt thần bí mà thủ mộ lão nhân nói tới, cũng là sức mạnh thần bí mà Ngũ tổ đề cập.
Thần Nam lại xuôi dòng, định vị thời gian tại một vạn một ngàn năm trăm năm trước, bức tranh vừa rồi lại vụt qua.
Một vạn một ngàn năm trăm năm trước.
"Phụ thân!"
Thần Nam không nén được bật lên tiếng gọi, bức tranh vừa xuất hiện hắn đã nhìn thấy nhất đại thiên kiêu Thần Chiến.
Thần Ma lăng viên tựa hồ mới được kiến tạo, một mộ huyệt mới được lấp, nhiều ngôi mộ chưa được lập bia.
Thần Chiến tỏ vẻ mệt mỏi, toàn thân đầy máu, hình như qua một trường thảm liệt đại chiến. Ông đang ôm một thi thể trẻ tuổi, từng bước tiến vào Thần Ma lăng viên.
Đương nhiên thi thể đó là Thần Nam năm xưa.
Thần Chiến ôm Thần Nam đứng giữa lăng viên, đối diện với sáu cánh cửa thần bí đang mở rộng, bên trong tối hun hút, âm u đáng sợ. Thần Chiến không nói gì, cứ thế đứng hồi lâu.
Tứ đại thiên giai cao thủ đứng cánh đó không xa cả kinh, sáu khung cửa thần bí đột ngột xuất hiện, đương nhiên là Lục đạo Luân hồi môn mà Thần bí nam tử gặp lúc trước nói đến.
Nhưng họ lại kinh hãi bởi sáu cánh cửa không hiểu sao tự nhiên xuất hiện mà Thần Chiến không cỏ vẻ gì ngạc nhiên, phảng phất như đã biết đến tồn tại của Lục đạo Luân hồi môn.
"Bắt đầu thôi." Thần Chiến thấp giọng nói mấy câu, tựa hồ hiệp nghị với Lục đạo Luân hồi môn đã có từ trước. Đoạn lạnh nhạt liếc nhìn lên nơi tứ đại cao thủ tàng thân trên cao.
"Àm."
Tiếng nổ vang vọng, sáu khung cửa thần bí phóng đại trăm ngàn lần, che kín tầng không lăng viên, triệt để che thân ảnh Thần Chiến lại. Ngay cả tứ đại thiên giai cao thủ trên cao cũng không nhìn thấy gì.
Mây đen cuồn cuộn, bên trong sáu khung cửa, hồn ảnh múa lượn, vô số oán linh kêu gào, khí tức âm u, ma vẫn sôi trào phủ khắp Thần Ma lăng viên.
Sự tình tiếp theo càng kì dị, sáu dòng suối mát từ trong sáu khung cửa đột nhiên trào ra, trút xuống lăng viên phía dưới.
"Sinh Mệnh nguyên tuyền." Pháp Tổ đột nhiên kêu lên, hai mắt trợn trừng.
Thần Nam vô cùng kinh hãi, vốn hắn định về những năm tháng hỗn loạn thời Thái cổ tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền nhưng cũng điều tra luôn câu hỏi về sinh tử bản thân, không ngờ tại Thần Ma lăng viên lại phát hiện vô căn chi tuyền.
"Trời ạ, thật ra là chuyện gì?" Nam Cung Tiên Nhi liên tục kêu lên kinh hãi.
Đức Mãnh cũng tỏ vẻ không tin, không hiểu vì sao Sinh Mệnh nguyên tuyền lại từ Lục đạo Luân hồi môn chảy ra.
Sáu dòng suối mát như sáu dòng thác nhỏ chảy xuống nhưng tứ đại thiên giai cao thủ không tài nào nhìn thấy phía dưới xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy vô tận ma vân cuồn cuộn, tiếng sấm ầm ì, hồn phách gào rú.
Trong lòng Thần Nam dậy sóng, câu đố sinh tử đã vén lên một nửa, qua nhiên là phụ thân đưa hắn đến đây, hơn nữa tự tay bố trí mọi việc.
Chỉ là không hiểu Thần Chiến đã thỏa hiệp kiểu gì, sau lưng Lục đạo Luân hồi môn tất có ai đó chống lưng. Duy nhất biết được là mỗi ngàn năm lại có Thần bí thanh niên hiện thân.
"Ô ô ……"
"Grào."
Thần khốc ma khiếu, Thần Ma lăng viên đại loạn, trong hắc vụ trùng trùng ẩn ước thấy được mọi thi hài trong mộ phần tựa hồ đều xông ra, giãy giụa trong mây đen.
"Chúng thần tề tụ, trở thành vật dẫn." Tiếng thở dài u oán từ trong Thần Ma lăng viên truyền ra.
Trên cao, tứ đại thiên giai cao thủ hoàn toàn không nghe ra ai đã cất tiếng.
Một thời thần sau, Thần Ma lăng viên triệt để sôi trào.
Ngàn vạn thần ma gầm gào.
Đến khi Sinh Mệnh nguyên tuyền từ sáu khung cửa không gian chảy ra, lăng viên mới từ từ yên tĩnh. Ma vân vô tận tan đi, mọi thần ma thi hài giãy giụa trong Thần Ma lăng viên đều quay về phần mộ, trên mặt đất xuất hiện một ngôi mộ nhỏ không có bia lập.
Thần Chiến đã mất dạng.
Hồi lâu sau, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi mới quay lại nhìn Thần Nam, cơ hồ đồng thời quát hỏi: "Ngươi thật ra có bí mật gì, vì sao họ lại làm thế với ngươi?"
Thần Nam đứng lặng trên không, sau cùng đột nhiên nghịch chuyển thời không.
Tứ đại thiên giai cao thủ xuất hiện tại năm tháng chúng thần rơi rụng.
"Ầm."
Một bàn tay rợp trời bổ tới, hiển nhiên đã phát hiện ra bốn người.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.