Thần Mộ 2

Chương 379: Cửa đến đệ lục giới đã mở




Đại sự kiến chấn kinh Tam giới xảy ra hôm nay vượt hẳn ý liệu mọi người, đệ nhị hóa thân của lão thiên gia lại hiện lên.
Tất cả đều không thể tin nổi, như mộng như ảo.
Qua vạn năm, chúng thần mới biết hủy diệt chi thủ năm xưa là thần thánh phương nào: của lão thiên gia!
Trên đời có chúa tể thật sao? Y nắm vận mệnh vạn vật trong tay? Y thật ra là loại sinh mệnh gì?
Trong lòng chúng thần đầy nghi vấn nhưng không ai giải đáp được, ai cũng là người trong cuộc nên không thể siêu thoát thế ngoại. Nếu có người thống trị tuyệt đối, đương nhiên ai cũng là con cờ trong tay y, thậm chí là những con cờ không đáng gì.
"Gừ."
Hắc Khởi hóa thân thành tuyệt thế đại ma vương, đầu chạm trời cao đứng trên Phong Đô sơn, không chỉ thân thể mà khí thế cũng không kém gì nữ tử.
Nhưng Tuyệt vọng ma đao trong tay y lại ngọc thủ của nữ tử nhẹ nhàng kẹp chặt, cây thiên cổ ma đao vang lên những tiếng răng rắc, tựa hồ có thể gãy bất cứ lúc nào.
Hắc Khởi biến sắc, gầm lên cuồng dại, tức thì mây gió xoay vần, ma khí bắn tứ phía, dãy núi phía tây rung lên, ma đao bùng lên hào quang yêu dị chói lọi, định chặt đứt hai tay nữ tử.
Quả thật kỳ quái, đệ nhị hóa thân của Thanh Thiên thủy chung không lộ ra tình cảm, càng không nói tiếng nào, dung nhan tuyệt mĩ vô song lạnh tanh, phát ra khí tức băng giá.
Nếu không phải nàng ta xuất thủ như điện, công lực thông thiên, chúng thần ắt coi nàng ta là bức tượng ngọc không có cảm tình. Thấy Hắc Khởi gầm lên, ma đao quay tít, ngọc thủ cũng bùng lên hào quang sáng chói, giữ chặt ma đao trên không, bốn cánh tay còn lại múa lượn như độc xà.
Hai chiếc vòi như của bạch tuộc vươn dài vô tận, cuốn lấy cổ Hắc Khởi. Hai thú trảo càng hung hãn hơn, mổ vào mắt và bụng y, chiêu nào cũng rình đoạt mệnh.
Tuyệt sắc nữ tử mĩ mạo vô song, nhưng xuất thủ cực kỳ độc ác, ai nấy kinh hồn. Hóa thân của lão thiên gia xuất hiện, chúng thần đều mong Hắc Khởi thắng, dù sao lão thiên gia cũng là kẻ diệt thế năm xưa.
Hắc Khởi gầm lên, không thể tránh né gì, bốn mươi vạn bất diệt thần ma chi hồn tập hợp lại, hóa thành một ma đầu khổng lồ.
Một chiếc đầu khổng lồ cực kỳ hung ác, chấn nhiếp tâm phách.
Rõ ràng do thần ma chi hồn ngưng tụ nhưng lại có khuynh hướng hóa thành nhục thể, trên trán và má đầy những thần bí ma văn, tròng mắt đỏ lòm lấp lánh hào quang yêu dị. Nó há hoác mồm, lộ ra hàm răng trắng nhởn, như phong quyển tàn vân hút hai chiếc vòi và đôi thú trảo, thậm chí muốn trực tiếp nuốt luôn hóa thân của lão thiên gia.
Hắc Khởi và đệ nhị hóa thân Thanh Thiên đều cao vạn trượng, chiếc đầu mới hợp thành cũng không kém hơn bởi đó là tinh phách của bốn mươi vạn thân ma.
Nữ tử thấy chiếc đầu định nuốt bốn cánh tay bèn thu lại, nhả Tuyệt vọng ma đao ra, thân thể nhanh chóng lùi lại, lưu lại tàn ảnh.
Tư thế ảo diệu, động tác ưu mĩ khiến người ta trầm trồ không ngớt, nhưng như thế càng lộ ra điểm đáng sợ, bước nào nàng ta cũng tung ra sát chiêu.
Lúc lùi lại, toàn bộ sát khí ẩn tại Phong Đô sơn phía sau sôi lên, loáng thoáng thấy được vô tận hồn ảnh đang giãy giụa kêu gào, che kín đất trời.
Năm xưa nơi đây có ngàn vạn quân hồn mai táng, sau này được người ta bày tuyệt trận ngăn cản âm khí tiết ra khiến ngọn núi thành thiên hạ đệ nhất âm địa, quỷ hồn ở đây cũng cực kỳ hùng mạnh.
Tuy chất lượng không so được với thần ma chi hồn nhưng số lượng hơn hẳn, ngàn vạn hồn phách gầm lên vang động thiên địa, chúng thần đều lạnh người.
Thần Nam cả kinh thất sắc, hắn từng dẫn đạo sát khí từ tuyệt địa vào phương thiên họa kích nhưng không dẫn oan hồn vào. Giờ thấy ngàn vạn quân hồn gầm gào, phương thiên họa kích trong nội thiên địa rung động, tựa hồ muốn bay ra, hòa vào khung cảnh.
"Grừ…."
"Grừ…."
Tiếng quỷ khiếu âm u bất tận, toàn bộ ngàn vạn quân hồn ngưng tụ quanh hóa thân của lão thiên gia, sau lưng nữ tử cơ hồ có vô số tia sét đen ngòm bổ xuống.
Hắc Khởi biến sắc, chiếc đầu do bốn mươi vạn thần ma chi hồn hóa thành cũng gầm vang.
Hai cao thủ đối chiến, vô tận hồn phách phía sau cũng gầm ghè, không khí càng lúc càng khẩn trương, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, song phương lao vào nhau.
Trường đại hỗn chiến này vô cùng thảm liệt.
Ngàn vạn quân hồn đối diện với bốn mươi vạn thần ma chi hồn, hóa thân của Thanh Thiên đối kháng Hắc Khởi.
Thoáng chốc, trong Phong Đô sơn, sát khí vô tận ào ạt, hư không tan tành, đúng là trận chiến diệt thế. Mọi thứ quanh dãy núi đều bị hủy, thậm chí sơm mạch liên miên bất tuyệt cũng sập hết.
Cảnh tượng thảm liệt cực điểm, tiếng quỷ khóc sói gào vang vang.
Hắc Khởi tuyệt vọng.
Trước lúc đại chiến, y chỉ cho rằng mình gặp cường địch nhưng địch thủ này đúng là bình sinh khó gặp, bốn mươi vạn thần ma bị hóa thân của lão thiên gia hủy mất một nửa, không chỉ bị đánh mờ đi mà triệt để diệt tuyệt!
Nữ tử tuyệt mỹ vẫn lạnh tanh, sáu cảnh tay phối hợp với ngàn vạn quân hồn, đó là sinh tử luân hồi chi thủ, đánh tan tầng tầng thần ma chi hồn.
Hắc Khởi cũng bị hóa thân cắt đứt một cánh tay, Tuyệt vọng ma đao cũng nứt một vết.
Hắc Khởi tuyệt vọng vùng lên, liên tục gầm gào, cánh tay còn lại cầm đao lao vào lòng hóa thân. Y biết mình khó thoát nên muốn liều mạng, buộc đối phương phải trả giá đắt.
"Ầm."
Tuyệt vọng ma đao chém trúng một chiếc vòi, ma đao vỡ tan trong ánh hào quang, chiếc vòi cũng bị hào quang vô tận chấn nát.
Tiếp đó, cánh tay của Hắc Khởi và thú trảo quấn lấy nhau, cùng vỡ tan. Mất hết cánh tay, Hắc Khởi hung hãn nhìn sang, cái thế ma uy khiến dung nhan như lòng giếng lặng của tuyệt mĩ nữ tử hơi dao động.
"Gừ…" Hắc Khởi ngửa mặt rống lên.
Đoạn song cước y vỡ tung, chấn nát một thút rảo và một chiếc vòi quấn trên mình. Sau cùng y há to miệng, cắn vào cổ tuyệt sắc nữ tử.
Cả hai quấn lấy nhau, cự ly cực gần, hóa thân không tránh kịp, đành đưa vai ra đón.
"Rẹt."
Hắc Khởi gầm lên, hung hãn cắn nát vai trái đối phương, đầu y bị đối phương đánh tan.
Khung cảnh quá thảm liệt.
Cái Thế quân vương phải liều mạng.
Thân thể tan nát của Hắc Khởi nổi lập lờ trên không, đầu và tứ chi dã vỡ nhanh chóng tụ lại, nhưng ai cũng biết y không thể thắng nổi nữ tử, chỉ e sẽ bị triệt để diệt vong.
Hóa thân thứ hai của Thanh Thiên tuy vỡ mất bốn cánh tay nhưng lại từ từ mọc ra, hai cánh tay ngọc như sương tuyết hoàn toàn không tổn hại, phát ra hào quang chói rực, ấn mạnh vào Hắc Khởi.
"Gừ."
Hắc Khởi bất cam cực độ, tựa hồ không muốn chết dưới tay đối phương, thân thể tan nát cùng thanh đao gãy lao vào Thiên khanh.
Dung nhan tuyệt mĩ của hóa thân không hiểu sao thoáng quá dao động, tung ra sức mạnh cuồng bá về phía Thiên khanh.
Tiếng nổ vang vọng, Hắc Khởi bị đánh tan xương, từ dưới Thiên khanh lộ ra một phiến hỗn độn môn.
Phía sau nó không biết thông đến nơi nào.
Hồn phách Hắc Khởi vốn khó thoát kiếp nạn, kéo theo thân thể và thanh đao gãy lao thẳng vào không gian chi môn, hai mươi vạn thần ma chi hồn bị tiêu diệt.
"Mẹ nó chứ, là cửa vào đệ lục giới." Pháp Tổ ngoài xa kêu lên thất thanh: "Truyền thuyết rằng năm xưa đại loạn, cửa vào đệ lục giới bị phong ấn tại một nơi đại hung, không ngờ…ở đây."
Cửa vào đệ lục giới.
Đệ lục giới thần bí cuối cùng cũng hé lộ.
Hắc Khởi đương nhiên đã tiến vào đệ lục giới trong truyền thuyết.
Cái Thế quân vương thoát chết, tuyệt sắc mĩ nữ tựa hồ không có vẻ gì thất vọng, quan sát không gian chi môn đoạn quay lại, thân thể khổng lồ đối diện với bọn Thần Nam.
Tất thảy đều thấy lòng lạnh toát.
Thần Nam không hiểu trong lòng có tư vị gì, vốn định mượn Thiên khanh khiến Hắc Khởi trọng thương không ngờ lại chạm vào thứ dữ khiến Thái cổ quân vương suýt bị diệt. Mối lo Hắc Khởi đã qua nhưng đổi lại là một đối thủ còn khó chơi hơn.
"Ầm."
Tiếng nổ vang vọng, tầng không Phong Đô sơn vỡ tung, một con trùng ngàn trượng xuất hiện, một thân ảnh khôi vĩ đứng trên mình nó.
Là đệ đệ Ma Sư của Ma Chủ cưỡi Thời không yêu thú tới.
Không nói nhiều, Ma Sư nhanh chóng thu Thời không yêu thú lại, tung một quyền đánh vào nữ tử. Kình lực cương mãnh như sóng lớn vỗ bờ, loạn thạch xuyên không!
Phong Đô sơn đã vỡ nát toàn bộ gầm lên như biển động, đá núi bay lên, dao động sức mạnh hùng hồn khiến chúng thần kinh hãi.
Thần Nam, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi từng thấy qua thủ đoạn của Ma Sư, biết y công tham tạo hóa, tựa hồ không kém hơn Hắc Khởi. Y lại khỏe mạnh, đấu với đệ nhị hóa thân mỏi mệt của Thanh Thiên, có tới sáu thành chiến thắng.
Ma Sư ảo hóa thành ma thể cao vạn trượng, uy thế cuồng bá cực độ, hất tuyệt sắc nữ tử ngã xuống, lún vào lòng đất.
Chúng thần ngoài xa hoan hô vang dội, hiện tại không ai muốn lão thiên gia từng diệt thần ma thủa xưa hồi phục.
"Gừ!" Ma Sư gầm lên, nhấc tuyệt sắc nữ tử lên cao, định xé nát.
Nhưng đôi vòi và đôi thú trảo vốn đã gãy nát của nữ tử đột nhiên điên cuồng dài ra, hung hãn chế trụ thân thể Ma Sư, đoạn một cánh tay như sương tuyết trực tiếp bẻ cổ Ma Sư.
Kinh biến khiến Ma Sư nếm mùi, nhưng y vẫn dùng cái thế công lực hất văng nữ tử, lui ra một quang rồi đứng lại.
Mái tóc màu lục của nữ tử không gió mà dựng lên, sáu cánh tay đã phục nguyên, toàn thân phát ra luồng khí xanh lè, một cỗ "thế" cuồng bạo bắn ra khiến chúng thần kinh hãi.
Ngàn vạn quân hồn trong Phong Đô sơn gầm gào, dấy lên sát khí vô tận đoạn tràn về phía Ma Sư.
Ma Sư cũng thể hiện chiến lực mạnh nhất lao tới, hai người cơ hồ định quyết xuất sinh tử thật nhanh.
Thần Nam định gọi bọn Pháp Tổ cùng lên, nhưng lúc đó hắn ngẩn người, cạnh hắn không hiểu từ bao giờ đã xuất hiện một thân ảnh cao lớn đang quan sát cẩn thận đại chiến trong Phong Đô sơn.
Thần bí thanh niên!
Quả nhiên là Thần bí thanh niên ẩn phục tại Thần Ma lăng viên.
Thần Nam suýt nữa kêu lên, đó không phải là xuyên qua thời không mà là hiện thực, hai người kia đang sánh vai.
Hắn lấy làm kì dị bởi Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi đứng cạnh hắn và chúng thần hình như không thấy thanh niên. Nơi thanh niên đứng cơ hồ trở thành hư không, không tài nào nhìn thấy.
Hắn cả kinh định nói gì đó nhưng thanh niên được vân vụ che kín khuôn mặt nhìn hắn lắc đầu, lộ ra hàm rắng trắng toát, hình như mỉm cười. Đoạn y bay lên dùng đại pháp lực kéo một tấm bia đá lên, chính là tấm bia vốn chìm trong Thiên khanh.
Đoạn trên không lưu lại tàn ảnh, y cầm theo thạch bi xuất hiện phía sau tuyệt sắc nữ tử, độc địa bổ tấm bia xuống, thoáng chốc đánh nàng ta chìm vào bụi trần.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.