Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 48: Phụ tôn nhân yêu hung tàn




Trước kia ta vẫn hoài nghi không biết mình có phải là con ruột phụ tôn hay không, thì ra không phải là tin đồn vô căn cứ. Hiện giờ, xem ta bị đám đông huynh đệ Ma tộc đánh đến mức mặt mũi cũng bầm dập như bọn họ thì biết.
Đánh xong, các huynh đệ Ma tộc chen chúc bỏ chạy. Một người còn sót chút lương tâm không quên cúi đầu với ta, áy náy nói: “Thực xin lỗi công chúa, chúng ta đều bị ép buộc!”
Điều này ta hiểu được, tại Ma giới này trừ bỏ phụ tôn của ta còn ai dám đối xử cực kỳ tàn ác với ta như vậy. Dù sao trước giờ ta chưa từng bị đánh đến mức mất mặt như thế này!
Một người vốn khoan dung rộng lượng như ta cũng không nhịn nổi xấu hổ và giận giữ, cởi giày ném về phía mặt họ.
Cuối cùng, Lan Hưu cũng không còn thờ ơ, lạnh nhạt nữa, yên lặng thay ta mang giày vào.
Hắn lại chạm vào vết bầm tím trên mặt ta, ta quay đầu đi không để hắn chạm.
Thật ra không phải ta keo kiệt, giận Lan Hưu đứng một bên không ra tay giúp ta mà là tay tên xà nhân Lan Hưu này quá trơn mát, chạm vào mặt ta sẽ tiêu sưng khiến ta không thể ăn nói với phụ tôn.
Nếu phụ tôn thấy ta bình yên vô sự, chắc chắn sẽ tự mình đánh ta một trận, khi đó sẽ không chỉ mặt mũi bầm dập thôi đâu.
Sự thật chứng minh Lan Hưu cũng là một con rắn hay nghĩ ngợi, thấy ta tránh đi, vẻ mặt hắn lập tức trầm xuống, đau lòng nói: “Nàng đang trách ta?”
Hắn như vậy khiến ta mềm lòng, thở dài: “Da ta vốn không dày, bị đánh nhiều lần cũng trở nên dày. Đừng lo lắng, ta trở thành như thế này, ngươi cũng cứ trơ mắt nhìn ta trở thành thế này đi.”
Lan Hưu lộ ra biểu tình cứng ngắc, chắc là hắn không nghĩ đến ta cũng có thể có văn hóa như vậy.
Ta dựa vào người hắn đứng lên, ngay cả bụi đất trên người đều không nỡ phủi, hỏi: “Thế nào, nhìn ta đã đủ chật vật chưa?”
Lan Hưu nói: “Đủ rồi.”
Nghe thế, ta mới khập khiễng tiến vào ma điện, vừa đi vừa nói với Lan Hưu: “Ta còn phải báo cáo tình hình chiến đấu với tên nhân yêu nhẫn tâm kia, ngươi đừng đứng đây chờ ta, trở về hầm chén canh, canh rùa.”
Lan Hưu đứng phía sau ta uyển chuyển lên tiếng: “Được”.
Ta lại nói thêm một câu: “Đáng chết, còn có nước tắm nữa.”
Bà nội gấu nó chứ, đau chết ta rồi.
Vào ma điện, phụ tôn đang nghiêm chỉnh ngồi trên điện thủ duyệt tấu chương. Nếu ông không đối xử với ta như vậy, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, phụ tôn tương đối tốt.
Y bào màu bạc với tay áo rộng thùng thình, tóc dài xõa xuống đen như mực, lông mày dài nhỏ tuấn tú, cái gì cũng thật hoàn mỹ. Hình tượng cao lớn tồn tại trong lòng già trẻ trai gái Ma tộc chúng ta, có thể nói là thật sự không thể phá vỡ.
Nhưng mà hết thảy chỉ là mặt ngoài thôi. Với phụ tôn mà nói, nội tâm đen tối, chuyên dùng vẻ ngoài lừa gạt, hãm hại người khác.
Ngay khi ta đối với tướng mạo của phụ tôn nghiến răng nghiến lợi, phụ tôn lại khoan thai lên tiếng, tay cầm bút tiếp tục phê duyệt tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên.
Đủ để thấy ông khinh thường ta đến mức nào.
Phụ tôn hỏi: “Cẩm Nhi, tình hình chiến đấu thế nào?”
Trước mặt người khác, ông già này cứ một câu “Cẩm Nhi” dễ nghe như vậy, thân thiết đến thế. Chẳng qua đằng sau … Ai, ta không đành lòng nói tiếp, thật quá chua xót.
Ta suy sụp nói: “Quân lính tan rã.”
“Mới vừa rồi –“ phụ tôn buông bút xuống, kéo dài thanh âm, “Con bảo ai là nhân yêu?”
…. Mới vừa rồi ở bên ngoài nói chuyện với Lan Hưu, không phải là hơi lớn giọng, bị nghe lén?
Lúc này còn không cúi đầu thì chờ đến lúc nào, ta nói: “Con nói chính mình.”
Cái này gọi là cha nào con nấy, ta là nhân yêu, ông cũng phải là yêu nhân.
Ta chỉ có thể tự an ủi bản thân như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.