Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 11:




Cuối tuần trước Simon viết thư cho tôi biết, William sắp kết hôn, cha tôi tuy rằng không nhắc đến tôi, nhưng nếu tôi muốn về tham dự, Simon có thể tới đón tôi.
Chị dâu của tôi cũng giống với kiếp trước, khi William học ở London quen được một tiểu thư, hai người biết nhau ở một vũ hội, sau đó nhanh chóng yêu nhau. Cô ấy có 2000 bảng Anh đồ cưới, số lượng cũng không phải là ít, địa vị cũng tương xứng, tôi thực hoài nghi William làm thế nào lại cưới được một người vợ tốt như vậy, có lẽ nhờ khuôn mặt anh ta quá đẹp trai.
Kiếp trước tôi chỉ gặp chị dâu một lần trong đám tang của William, nghe nói vừa hết tang liền tái giá, gả cho một gã người Pháp, rời khỏi nước Anh, cho nên có lẽ cũng không phải là một nữ nhân an phận.
Simon đưa xe đến đón tôi, ông có vẻ già đi nhiều.
“Cậu chủ Adam, rất vui được gặp cậu, cậu có khỏe không?” Simon mỉm cười ôm tôi.
“Tôi rất nhớ ông Simon.” Tôi cười nói với ông ấy: “Ông làm thế nào có thể thuyết phục cha tô cho tôi về nhà?”
“Hết năm nay tôi sẽ rời khỏi Quinto.” Simon buồn bã nói: “Phu nhân Janet đưa tới một quản gia thay tôi, đây là yêu cùng cuối cùng của tôi, ông chủ không thể từ chối.”
Tôi không thể tin nổi nhìn Simon: “Nhưng năm nay ông vẫn chưa tới 60 tuổi, bà ta sao có thể sa thải ông? Người phụ nữ đó càng ngày càng không coi ai ra gì, anh tôi chẳng lẽ không phản đối sao?”
“Đừng lo cậu Adam, con tôi đã được nhận làm quản gia ở một quận phía Bắc, tôi có thể đến ở cùng với nó.”
Trên đường không khí thực im lặng, trước khi về tới nhà, tôi thay bộ đồng phục sang trọng của trường công Locker bằng một chiếc áo khoác đơn giản, theo Simon đi vào ngôi nhà đã xa cách ba năm.
Điền trang Quinto chẳng có gì thay đổi, vẫn đẹp như vậy, cảnh trí nơi này luôn làm người ta yêu thích.
Một bóng dáng nhỏ bé đứng ở cổng lớn, vừa thấy tôi đến liền tươi cười.
“Anh Adam.” Anna chạy tới chỗ tôi, đứng trước mặt, nhìn tôi chốc lát, sau đó rúc đầu vào ngực tôi, nhẹ giọng nói: “Em rất nhớ anh, lúc anh đi cũng không nói với em lời từ biệt.”
Cô bé ôm tôi như vậy được một lúc, ngay khi tôi kéo nó ra, nó liền khóc òa lên.
Anna là một đứa trẻ cô đơn, mất mẹ từ nhỏ, cha không thèm để ý, tôi là một trong rất ít người êu thương cô bé, Anna nhớ tôi, tôi cũng biết điều đó, con bé cũng là một trong số ít người tôi yêu thương trên đời này.
“Rất xin lỗi, tại anh không tốt, tha thứ cho anh được không?” Tôi ôm chặt con bé vào lòng.
“Anh lần này có về luôn không? Đừng đi nữa được không?” Anna vừa lau nước mắt vừa nói.
Tôi nhìn xa xăm, lắc đầu thở dài, xem ra Anna ở nhà chịu rất nhiều cực khổ.
Khách đến điền trang Quinto rất nhiều, phu nhân Janet tất bật chiêu đãi bọn họ, đa số là người nhà của cô dâu, nghe nói hôn lễ sẽ được cử hành ở giáo đường gần đây.
Cha tôi nhìn thấy tôi, nhưng không thèm nói với tôi một câu, xem tôi như người vô hình.
Lúc tôi lên lầu gặp Elizabeth, cô ta đang đứng ở đầu cầu thang, trên cao nhìn xuống tôi: “Xem ai nghèo túng thế này? Tao còn tưởng ăn mày ngoài đường đi lạc vào đây, thằng lưu manh, mày về đây làm gì? Thật là khiến người ta chán ghét!”
Vài năm không gặp, Elizabeth đã trở thành một tiểu thư, cô ta kế thừa dung mạo của cha mẹ, vô cùng xinh đẹp. Tuy nhiên tính khí cao ngạo cũng ngày một tăng, thân là một đứa con riêng, ngạo mạn như vậy có phần không thích hợp.
Tôi mỉm cười cúi đầu nói với cô ta: “Rất vui được gặp chị, chị Elizabeth thân mến, lần trước rời đi rất muốn xin lỗi chị một câu, đáng tiếc không có cơ hội. Tôi tin chị là người rộng lượng, nhất định đã bỏ qua chuyện này rồi, tôi nói đúng không?”
“Hừ!” Elizabeth lạnh lùng liếc tôi, xoay người đi lên lầu.
Buổi tối, yến hội tại điền trang Quinto được long trọng tổ chức.
Đèn treo và đèn trên tường tại đại sảnh đều được thắp sáng, tất cả hầu nam đều đội tóc giả trắng, mặc lễ phục chỉnh tề, đi qua đi lại, bưng khay đầy những ly rượu vang sóng sánh.
Cha tôi và anh William đứng ở trung tâm đại sảnh, bọn họ nhìn nhau mỉm cười, không khí thực hòa hợp.
Cha tôi khoác tay phu nhân Janet, anh tôi khoác tay vợ mình, tuyên bố với toàn bộ quan khách yến tiệc chính thức bắt đầu.
Nhan sắc của phu nhân Janet quả thực khó ai sánh nổi, con gái bà ta năm nay đã 17 tuổi, vậy mà trông bà ấy vẫn đầy sức sống như thiếu nữ. Bà ta mặc một bộ đầm liền màu lam nhạt bằng tơ lụa, khoe được trọn vẹn dáng người thon thả và bộ ngực đầy đặn. Mái tóc dài màu vàng kim không búi cao, mà uốn thành lọn nhỏ xõa sau lưng, trông như những nữ sinh tinh nghịch, tuy vẫn xinh đẹp nhưng không phù hợp với thân phận, trông quá ngả ngớn, chắc chắn đêm nay chịu không ít cười nhạo ngầm từ mấy phu nhân khác.
Vị hôn thê của anh trai tôi tên là Helena, mang dòng máu Anh thuần khiết, làn da trắng như tuyết, đôi mắt nâu đậm hài hòa. Nàng mặc váy trắng ngắn tay cổ trễ, cổ áo và tay áo được viền trân châu tinh xảo, khắp người đều đeo trang sức lộng lẫy.
Tóm lại, nhìn hai nữ nhân tranh nhau khoe sắc cũng thật đẹp mắt.
Cha tôi cầm một ly rượu, dùng thìa bạc gõ nhẹ vài cái, đợi đến khi toàn bộ khách mời chú ý, ông bắt đầu tuyên bố: “Mọi người đều biết con ta William và tiểu thư Helena con gái ngài Braun sắp nên duyên vợ chồng, hôm nay ta xin chúc hai con trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão.”
Toàn đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay hoan hô.
Sau đó bốn người họ khởi đầu màn khiêu vũ, quan khách cũng từ từ ưu nhã hòa vào điệu nhảy.
Tôi tuy đã 15 tuổi, nhưng vẫn được coi là trẻ con, cùng một đám nhóc lớn nhỏ khác ngồi trên ghế sô pha, buồn chán xem người ta khiêu vũ.
Một thiếu niên bên cạnh hỏi ta: “Đó là chị của cậu hả?”
Tôi nhìn về phía Elizabeth, cô ta đang khiêu vũ vô cùng vui vẻ, gương mặt tươi tắn, dường như những người trẻ tuổi tại yến tiệc đều bị nụ cười của cô ta mê hoặc.
“Ờ, cũng có thể coi như vậy, nói đúng hơn, chị ấy là con riêng.” Tôi nói.
Thiếu niên vừa nghe hai chữ “con riêng” liền nhíu mày, tỏ vẻ tiếc nuối, đảo mắt nhìn các cô nương khác.
Elizabeth năm nay 17 tuổi, còn thiếu một tuổi mới bước vào tuổi xã giao, nhưng phu nhân Janet nóng lòng muốn đưa con mình vào xã hội. Elizabeth mặc chiếc váy sang quý thịnh hành nhất London, đeo những trang sức tinh xảo xa hoa nhất, kiểu tóc cũng là kiểu mới nhất, chưng diện như vậy, quả thực muốn nổi bật hơn cả cô dâu Helena.
Chỉ cần nhìn Helena cũng biết nàng rất khó chịu, tôi còn tưởng nàng sẽ tức giận tìm Elizabeth tính sổ, không ngờ khi đang khiêu vũ tập thể, vài người trong gia tộc của Helena đã lặng lẽ ngáng chân Elizabeth. Elizabeth đang khiêu vũ vô cùng vui vẻ, không để ý liền té ngay lập tức, mông đập xuống đất cực kỳ chật vật.
Chung quanh vang lên tiếng cười, mọi người bắt đầu nghị luận soi mói Elizabeth.
“Nghe nói là con riêng, mẹ cô ta sinh cô ta khi còn là tình nhân của ngài Konstatin.”
“Bộ dạng xinh đẹp, nhưng thật đáng tiếc, chỉ sợ không kiếm được mối nào đàng hoàng, ngay cả thương nhân có khi cũng ngại thân phận cô ta.”
“Nhìn dáng vẻ cũng lẳng lơ chẳng kém gì bà mẹ, kiếm chồng không được, nói không chừng cũng lại chạy theo người ta làm tình nhân, chỉ không biết có thành công được như mẹ hay không.” Một phu nhân chanh chua bình luận.
“Nàng ta là cái thá gì, Helena sau này sẽ trở thành nữ chủ nhân chân chính của Quinto, còn có thể để nàng ta ở lại làm mất mặt gia tộc sao?” Một phu nhân oán giận nói: “Đều do điền trang Quinto có một nữ chủ nhân không có thể diện, nhà ta mấy năm này đều không qua lại với Quinto, sau khi cưới tiểu thư Braun, cuối cùng cũng có thể lại được như cũ. Không cần phải cố gắng ứng phó mỗi lần phu nhân Janet mặt dày kia vô cớ gây sự.”
Tiếng bàn tán ngày càng nhiều, mà nhân vật chính phu nhân Janet lại không hay biết gì, đang trong phòng an ủi con gái.
“Huhuhu, xấu hổ chết mất, ngài Hale nhất định đã nhìn thấy, ngài ấy sẽ chê cười con.” Elizabeth khóc nói.
Quý ngài Hale là người Elizabeth lấy lòng suốt tối hôm nay, hắn anh tuấn phong độ, gia thế cao quý, là người thừa kế duy nhất của nam tước. Hắn thu hút mọi ánh nhìn của các tiểu thư chưa lập gia đình trong yến tiệc, trong mắt các nàng ngài Hale quả thực xuất chúng.
Phu nhân Janet cũng thầm hiểu, thân phận của Elizabeth không thể gả cho quý ngài Hale, có một địa chủ nông thôn chịu cưới con bé là tốt lắm rồi.
Vì thế bà ta an ủi con mình: “Trong vũ hội còn rất nhiều đàn ông tốt, bọn họ ai cũng thích con, vì con là cô gái xinh đẹp nhất ở đó, ai không thích con là kẻ đó không có mắt.”
“Nhưng con đã làm chuyện mất mặt như vậy.” Nói xong cô ta tức giận nói: “Con biết là ai đẩy con ngã, lũ xấu xí bọn họ ghen tị với con, tướng mạo không bằng được người ta liền hạ thủ đoạn bỉ ổi, con nhất định phải trả thù!”
Phu nhân Janet lắc đầu nói: “Không nên manh động, sẽ làm hỏng chuyện.”
“Nhưng người nhà của ả kia cố ý gây sự.”
“Cô ta hiện tại đang có ưu thế, chúng ta không nên vội vàng, đợi một thời gian sau từ từ xử lý ả.” Phu nhân Janet trong lòng tính toán nói.
“Mẹ, không nhẽ không còn cách nào sao? Đợi đến khi cha chết, tên khốn William nhất định sẽ đuổi chúng ta đi, đến lúc đó điền trang Quinto đều thuộ về bọn họ, con rất sợ.” Elizabeth nói.
Phu nhân Janet ôm con gái vào lòng, xoa xoa lưng nói: “Đừng sợ, mẹ nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, điền trang Quinto là của chúng ta, ngoại trừ Joseph, không ai được phép kế thừa. Cha con chắc chắn sẽ giúp chúng ta.”
“Mẹ định làm thế nào?”
“Từ từ con sẽ biết.” Phu nhân Janet tươi cười nói.
Ngày hôm sau, William và Helena trong tiếng chúc phúc của mọi người kết thành vợ chồng.
Helena mặc áo cưới màu trắng, khoác tay chồng tiến vào điền trang Quinto, trong tương lai sẽ là điền trang của nàng.
So ra Helena cũng hết mực ôn nhu, nàng cười tủm tỉm ra mắt tôi và Anna, sau đó không để ý tới nữa. Dù sao chúng tôi cũng chỉ là em chồng, sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi điền trang, kẻ thù lớn nhất của nàng chính là phu nhân Janet, chỉ cần Dean Konstatin còn chưa chết, bà ta vẫn là nữ chủ nhân của điền trang Quinto.
Việc nữ nhân tranh đấu cũng thật tàn khốc, không từ thủ đoạn, đáng tiếc tôi không có cơ hội thưởng thức, phải quay về trường học

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.