Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 48:




Trong những ngày hè rực rỡ năm ấy, cả gia đình tất bật chuẩn bị đại sự, chờ đón ngày Anna bé bỏng xuất giá lấy chồng.
Cô bé cũng giống như bao nhiêu tiểu thư sắp lấy chồng khác, vừa phấn khích lại có phần khẩn trương, vừa hạnh phúc nhưng lại có phần lo lắng. Thậm chí hai ngày trước khi kết hôn, Anna còn ngốc nghếch không chịu kết hôn nữa, muốn ở cạnh chăm sóc tôi cả đời.
Đến ngày hôn lễ diễn ra, với tư cách là mục sư coi sóc địa phương, tôi tự đứng ra làm chủ hôn cho Anna. Những người coi sóc nhà thờ cũng chuẩn bị vô cùng trang trọng, cố gắng hết sức trang hoàng cho ngày cưới thật xa hoa lộng lẫy, tuyệt đối không ngại tốn kém, vì đám cưới của Anna mà tiêu tốn không ít tiền.
Khách khứa kéo đến không ngừng, đa phần đều là người quen trong trấn Vernon. Chúng tôi không hề báo tiếng nào về điền trang Quinto, chỉ hy vọng bọn tiểu nhân bỉ ổi đó tránh chúng tôi càng xa càng tốt, đừng đem tới bất kỳ phiền toái nào nữa. Riêng về phần William, tôi đã viết thư cho anh ấy trước khi đám cưới diễn ra nửa tháng, nhưng không có chút tin tức nào, đám cưới cũng không thấy tham dự.
Giáo đường với mái hình vòm, chạm khắc tinh xảo mô tả những điển tích trong Cựu Ước. Hai bên tường là vô vàn những cửa sổ lớn bằng kính màu, khảm hình Chúa Jesus và Đức Mẹ đầy tinh xảo, trên bàn thờ xếp đầy hoa và nến quây tròn xung quanh Thánh Thể, bầu không khí trang nghiêm đến tột cùng
Một nhóm các tiểu thư đang ở cửa chính thì thầm nói chuyện, ánh nắng theo cửa chính chiếu thẳng vào đại sảnh, bao phủ lên đoàn người. Tiếng nhạc bắt đầu cất lên, mọi người đồng loạt đứng dậy, quần áo sột soạt, cô dâu khoác tay Edward xuất hiện tại cửa chính.
Anna mặc áo cưới màu trắng, được dệt từ những sợi lông dê trắng thật dài, điểm xuyết hoa văn tao nhã, trên đầu đội một vòng hoa trắng nhỏ, trông chẳng khác nào một Thiên Sứ thánh khiết.
Edward khoác trên mình chiếc áo bành tô màu nâu, áo sơ mi tay loe cùng một chiếc nơ trắng trên cổ, vừa nhìn qua liền biết gia thế và xuất thân không phải tầm thường. Thân là mục sư chủ lễ, tôi không thể dắt tay Anna vào nhà thờ, thay vào đó, tôi thực sự mong người giúp mình làm việc này chính là Edward.
Anna và Edward từng bước một tiến vào, toàn bộ khách mời đều tập trung nhìn về phía hai người. Sau khi dắt tay Anna tới trước bàn thờ, Edward buông tay, trở lại vị trí khách mời. Tiếp đến, phù dâu phù rể cùng một đoàn trẻ nhỏ, tay xách giỏ hoa, tiến lên phía sau cô dâu, sau cùng chính là chú rể, Mike khí chất ngời ngời cũng tiến về phía bàn thờ.
Sau khi cô dâu chú rể có mặt đầy đủ, cửa thánh đường từ từ khép lại, tiếng nhạc cũng dừng hẳn.
Tôi đứng trước bàn thờ, trong ánh nến lấp lánh, nhân danh Chúa Jesus làm chứng cho cuộc hôn nhân này. Cô dâu và chú rể quỳ trước mặt tôi, tôi nhìn không rõ biểu hiện của Anna, chỉ thấy mắt cô bé hơi nhòe đi. Không biết vì sao, tôi bỗng cảm thấy nghẹn ngào, giây phút này đây, người thân yêu nhất trong gia đình sẽ rời xa tôi, trở thành gia đình của một người khác…
“Lạy Chúa, xin giúp chúng con giữ vững lời thề nguyện hôm nay. Xin Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần ở bên đôi vợ chồng này từ nay cho đến mãi muôn đời. Amen…”
Tôi cố nén xúc động để hoàn tất hôn lễ, sau khi nghi thức kết thúc, Mike dắt tay vợ mình ra phía cuối nhà thờ. Khách khứa lần lượt đi ngang qua, Mike và Anna cúi đầu chào cảm ơn từng người.
Lúc này, phía trong nhà thờ bỗng chốc trở nên vô cùng vắng vẻ, chỉ còn mình tôi đứng dưới chân tượng Chúa Jesus. Edward nhẹ nhàng bước tới đứng bên cạnh, cùng tôi nhìn về hướng gia đình nhỏ mới đang từ từ rời đi…
Sau hôn lễ, Anna thu xếp đồ đạc, đến nhà chồng ở London. Trong nhà đột ngột bớt đi một người trở nên vắng lặng hơn nhiều, cũng may còn có Edward ngày ngày ghé thăm, nếu không cũng không biết ngôi nhà này sẽ tịch mịch đến nhường nào.
Vài ngày sau đó, chợt có người nửa đêm tới gõ cửa.
Từ lúc có tiếng ngựa hí từ xa, tôi đã tỉnh giấc, bưng giá nến đi xuống hành lang, sau đó sai người hầu đi mở cửa.
Một người đưa thư vội vã đến tìm tôi, trao cho tôi một bức thư: “Mục sư Konstantin, đây là thư khẩn của ngài.”
Tôi xé bì thư, lật mở trang giấy trong ánh sáng mờ ảo của giá nến duy nhất trong phòng, những cơn gió mùa hè thổi mạnh, làm ánh nến lay động liên tục.
Sau khi người hầu tiễn người đưa thư đi, liền quay lại hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy thưa ngài?”
Tôi bàng hoàng ngồi phịch lên ghế, thư trong tay rơi xuống mặt đất.
William đã chết, phong thư này chính là giấy báo tử của anh ấy.
Người trong cục bảo an đưa tin cho tôi, nói William chết trong căn hộ mà anh ấy thuê. Khi phát hiện ra, thi thể đã hoàn toàn thối rữa, trong miệng còn ngậm một lượng lớn thuốc phiện. Quan bảo an cho rằng anh ấy đã chết được hơn nửa tháng, do dùng thuốc phiện quá liều mà chết.
Tôi ngồi trên ghế, hai tay ôm mặt, không thể tin được mọi chuyện vừa diễn ra. Đây không phải sự thật! Không phải sự thật! William từng hứa với chúng tôi, sẽ từ bỏ thuốc phiện, sống một cuộc sống thật tốt, vì sao lại có thể xảy ra cớ sự này!”
Bi kịch bất ngờ ập đến, khi Anna biết chuyện, cô bé khóc ngất lên ngất xuống: “Đáng lẽ chúng ta phải chú ý đến anh ấy nhiều hơn, khi viết thư không thấy tin tức thì nên nghi ngờ ngay.”
Mike nhẹ nhàng an ủi cô bé, nói: “Đừng quá thương tâm mà ảnh hưởng tới sữ khỏe, đây không phải là lỗi của hai người, ta nghe nói thứ gọi là thuốc phiện kia, không phải nói bỏ là bỏ được. Cho dù có dùng biện pháp mạnh, cũng rất dễ tái nghiện.”
“Thời điểm này năm ngoái, anh ấy còn nói muốn bắt đầu cuộc sống mới, không ngờ…” Tôi thở dài nói: “Có lẽ lúc trước tôi không nên để anh ấy một mình đi học đại học, một mình anh ấy làm sao có thể tự chăm sóc bản thân.”
Đến gần trưa, người hầu được phái đến đại học Cambrige đã trở lại, nhưng lại không thấy thi thể của William đâu, người hầu tiến tới báo với tôi: “Thi thể của ngài William đã được người bên điền trang đưa đi trước rồi thưa ngài, lúc tôi đến họ nói mấy ngày nữa sẽ tổ chức tang lễ, mới ngài và tiểu thư Anna đến dự.”
Tôi nhíu mày nói: “Bọn họ sao lại nhanh như vậy?”
Edward ngồi trên ghế, rút ra một điếu xì gà, nãy giờ trầm mặc, bỗng chợt mở miệng hỏi tôi: “Sau khi anh trai cậu chết, chính cậu sẽ là người thừa kế trang viên đúng không?”
Trong phòng bỗng nhiên im bặt, tất cả mọi người kể cả người hầu đều nhìn về phía tôi.
Tôi lắc đầu nói: “Không, năm tôi 18 tuổi đã lập một thỏa thuận với cha, từ bỏ quyền thừa kế, đổi lại một ngàn bảng di sản mẹ để lại và quyền giám sát đối với Anna.”
“Ồ…” Edward trông có vẻ như đã sáng tỏ một điều gì đó, không còn chút gì băn khoăn, cười nói với nói: “Cũng chỉ là một cái điền trang cũ nát, chẳng cần phải giành lấy làm gì.”
“Như vậy không phải điền trang sẽ do thằng em trai kia của hai người kế thừa sao?” Mike cau mày nói, cậu ta tuy rằng rất vui khi có thể kết hôn cùng Anna, nhưng vẫn không thể tha thứ cho việc Joseph viết thư bôi nhọ danh dự của vợ mình.
Tôi lắc đầu nói: “Không, ông nội tôi khi còn khỏe mạnh đã lập nên một kế ước thừa kế rất nghiêm ngặt, điền trang chỉ có thể được kế thừa bởi con trai của người vợ chính, nếu không còn ai, toàn bộ điền trang sẽ trở thành tài sản của Tử tước Konstantin, một người họ hàng của chúng tôi.”
Mike nói: “Ông cụ nhà thật là thông minh, mặc dù có chút bảo thủ, nhưng tôi lại thích cái sự bảo thủ này của lão.”
Mike nói rất đúng, điền trang Quinto có từ thời ông cố của tôi, tử tước Konstantin, để lại cho ông nội tôi. Mà ông nội tôi là một lão già cực kỳ bảo thủ, nghiêm khắc tuân thủ mọi quy ước của quý tộc, không cho phép con cái tự ý quyết định chuyện hôn nhân. Con dâu trong nhà nhất định phải xuất thân cao quý, có dòng máu quý tộc, còn phải có của hồi môn thật lớn. Để đề phòng dòng máu hèn kém lẫn vào, còn đề ra một khế ước thừa kế, nếu con cháu dòng chính thất không thể thừa kế tài sản, toàn bộ sẽ phải trả về cho dòng dõi Tử tước Konstantin để đảm bảo dòng máu quý tộc thuần khiết.
“Chị Elizabeth chắc hẳn là đang mừng lắm, Joseph không thể thừa kế điền trang, anh William thì qua đời, chị ta đã đạt được ước nguyện rồi.” Anna cắn môi nói, từ sau khi vụ việc kia xảy ra, cô bé đối với thủ phạm cũng vô cùng tức giận.
“Tuy rằng không muốn dính líu gì với bọn họ, nhưng vẫn phải đến tham dự lễ tang.” Tôi nói với Anna: “Tự anh đi là được rồi, em không cần phải gặp bọn người khó ưa đó nữa.”
“Không, em muốn đi với anh.” Anna kiên quyết nói: “Anh William mất rồi, bọn họ sẽ bắt nạt anh, em sẽ không để anh đi một mình đâu, với lại em cũng muốn tiễn đưa anh William lần cuối.”
Edward dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Sao lại phải đẩy tới đẩy lui như vậy, không bằng tất cả mọi người cùng đi, ta cũng muốn biết nơi Adam lớn lên trông như thế nào.”
“Nơi đó mặc dù không lưu lại cho tôi chút ký ức tốt đẹp nào, nhưng cũng là một nơi phong cảnh rất đẹp.” Tôi nói: “Anh William có lẽ cũng muốn được an táng ở quê nhà, dẫu sao anh ấy cũng đã chờ mong được thừa kế điền trang suốt cả cuộc đời mình.”
Hôm sau, chúng tôi gói ghém ít hành lý, sắp xếp hai chiếc xe ngựa lên đường. Điền trang Quinto cách chỗ chúng tôi không xa lắm, buổi trưa đã tới nơi.
Giữa hè, thời tiết nóng bức đến khó chịu, những tán cây cao lớn hai bên đường rợp bóng um tùm, ve kêu râm ran dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Xe ngựa dừng lại trước cổng lớn của điền trang, phu nhân Janet thế mà lại đưa cả hai đứa con của mình đứng trước cổng nghênh tiếp chúng tôi, mười mấy người hầu ăn mặc chỉnh tề, xếp thành hai hàng, vị quản gia nam tiến tới mở cửa xe cho chúng tôi.
“Thiếu gia Adam, hoan nghênh cậu về nhà.” Người quản gia hoàn toàn xa lạ khom lưng nói, sau đó ông ta nhìn về phía Anna: “Chúc ngài Pence và tiểu thư Anna tân hôn hạnh phúc, tôi thay mặt tất cả người hầu ở điền trang xin được thành khẩn chúc mừng hai vị.”
Phu nhân Janet chào đón chúng tôi vô cùng nồng nhiệt, khóe mắt vẫn còn hơi ướt ướt: “Adam, Anna, chào mừng hai con trở về nhà.”
“Chào phu nhân.” Tôi cúi người xa cách nói.
“Aizzz, ta biết các con còn đang giận Joseph.” Phu nhân Janet quay về hướng Anna: “Nó làm ra chuyện như vậy, người làm mẹ như ta rất đau lòng. Anna, thật có lỗi với con, là ta đây dạy con không tốt, khiến con vụt mất ngài Laurent. Con thích ngài ấy như vậy, cũng đã đính hôn, ta có thể hiểu con đã phải đau lòng thế nào, Anna đáng thương, đều là do ta không tốt, ta không dám cầu mong con thứ lỗi, chỉ hy vọng con có thể hạnh phúc…”
Tôi nhìn điệu bộ diễn trò của phu nhân Janet, trong lòng cười lạnh. Nhiều năm không gặp, khả năng gây xích mích chia rẽ của bà ta không hề suy giảm, miệng thì nói xin lỗi, thực tế là đang dùng miệng lưỡi chia rẽ tình cảm của đôi vợ chồng mới cưới. Giả như Mike cũng ngu đần như tên Laurent kia, nghe gia đình bên vợ nói vợ mình từng thích người đàn ông khác, vì không thể kết hôn với người đàn ông đó mà đau lòng khổ sở, nhất định sẽ khó chịu tức giận đối với người vợ mới cưới về.
Mike quả nhiên nghe ra ý đâm chọc trong lời nói của phu nhân Janet, cậu ta ôm eo Anna, cười với cô bé, sau đó nhìn về phía phu nhân Janet: “Chúng tôi rất hạnh phúc, không gì có thể so sánh được, hơn nữa càng ngày sẽ càng hạnh phúc hơn, mãi mãi không thay đổi, phu nhân cứ việc yên tâm.”
“Hai người có thể hạnh phúc thì ta yên tâm rồi, thằng nhóc Joseph tinh nghịch này đùa giỡn cũng thật quá đáng, may mà chưa đem đến chuyện xấu gì.” Phu nhân Janet làm ra vẻ vui mừng, giống như thực sự vì thấy hai vợ chồng hạnh phúc mà yên lòng, đồng thời đem hành động bỉ ổi của Joseph biến thành ‘tinh nghịch đùa giỡn’. Sau đó, bà ta hướng về phía Edward hỏi: “Không biết vị này là…”
“Chào phu nhân, tôi là Edward Gary, bạn của Adam, nghe nói phong cảnh của quý điền trang vô cùng xinh đẹp, vì vậy mới theo mọi người tới thăm, mong phu nhân thứ lỗi cho sự mạo muội này.” Edward không cần ai giới thiệu giúp, trực tiếp nói.
“Ngài quá khách khí rồi, nếu là bạn của Adam, đương nhiên sẽ là khách quý của chúng tôi, chúng tôi mới là người lo lắng sợ không vừa lòng ngày đây đó chớ.” Phu nhân Janet vui vẻ nói.
Nhìn Elizabeth đang tức giận nhìn Edward, tôi không tin phu nhân Janet không biết Edward là ai. Thế nhưng bà ta ngoài việc tươi cười tiếp đón, không hề đề cập tí gì đến việc Edward đã khiến Elizabeth phải xấu hổ nhục nhã thế nào. Thật không hiểu bà ta không dám đối đầu với Edward, hay thực ra đang che giấu âm mưu quỷ kế gì.
Tôi nhìn hai người đang cười tủm tỉm hiền lành với nhau, thở dài nói: “Chúng tôi chỉ về đây để tham dự lễ tang của anh William, sau khi kết thúc sẽ lập tức rời đi, sẽ không phiền hà phu nhân phải để tâm quá.”
Phu nhân Janet liền lập tức thay đổi sắc mặt, buồn bã nói với tôi: “Haiz, Adam, con không thể đi như vậy, cha con đang lâm bệnh nặng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.