Thần Thoại

Chương 53: Một tay che trời




Tình hình bây giờ có chút không được như mong muốn, tên Diệp Chấn Thiên chẳng hiểu vì sao lại không cùng đám người Tử Nguyệt đồng thời xông lên hợp sức vây công nàng, mà lại ổn trọng lui dần về phía sau quan sát nhất cử nhất động của tất cả, điều này khiến đáy lòng Ngô Thi Âm bất giác trở nên kiêng kỵ hơn rất nhiều.
Nói đúng hơn thì sự kiêng kỵ này kỳ thực đến từ gã hắc y nhân thần bí phía sau họ Diệp mới chuẩn xác, từ khi Ngô Thi Âm hiển lộ thực lực chân chính, hắn đã không còn thái độ dửng dưng như ban đầu, mà một mực khoanh tay hướng về phía nàng chú mục, dường như có vẻ rất hứng thú.
Bất quá, nàng cũng không còn thời gian để suy nghĩ vẫn vơ, lúc này bằng mọi giá phải hoàn toàn tập trung ứng phó với thế cục trước mắt.
Mặc dù sỡ hữu cùng lúc ba loại Thiên Tuyệt Khí, sức chiến đấu vượt lên trên tất cả, lại càng tin tưởng vào năng lực bản thân khó có ai đủ sức ngăn cản, thế nhưng, không phải bản thân có năng lực là được quyền xem thường kẻ khác, đặc biệt là những gã như Phạm Nhất Kiếm hay Đoạn Trường Tâm, tất cả mọi chuyện trên đời phải tới kết cục mới có thể đánh giá được người thắng kẻ bại.
Sơ xuất một lần vạn kiếp bất phục là điều hoàn toàn có khả năng xảy ra.
- Hạ thúc đưa tộc nhân lui lại, chú ý tên Diệp Chấn Thiên, áp trận cho ta! Ngạc thúc, thúc tranh thủ trong khi ta áp chế bốn gã kia, lập tức đưa hai tên tiểu tử thối mau chóng rời khỏi!
Ngô Thi Âm tức khắc truyền âm phân phó cho Hạ Ngạc nhị vị hộ vệ, cũng không chờ cho hai người bọn họ lên tiếng trả lời, nàng đã phóng thẳng lên cao, dang rộng hai cánh tay trắng ngần dưới lớp “tang phục”, đột nhiên từ hai lòng bàn tay, nhất tả nhất hữu tỏa ra từng dòng nguyên lực khuấy động không ngừng, chỉ nháy mắt không gian chung quanh trở nên vặn vẹo tựa hồ có thể bị nguyên lực của nàng xé nát bất cứ lúc nào.
- Được rồi, bản nương đang chờ, các ngươi ai lên trước, muốn một đối một, hay một mình ta quần công các ngươi? – Ngô Thi Âm khinh khỉnh nói.
Cùng lúc sau khi nàng hoàn thành sự chuẩn bị, bên phía đám người kia cũng đã chấm dứt giai đoạn bộc phát tất cả lực lượng của vầng Thái Dương trên đỉnh đầu. Nghe được những lời châm chọc, làm cho bọn chúng không khỏi nổi trận lôi đình quá lớn.
- Ngạo mạn!
- Hừ! Tự tìm chết!
- Giết ả!
- Là đại tỷ muốn chết, tiểu muội đây sẽ thanh toàn...!
Bốn vị Liệt Nhật cường giả bị một nữ nhân khiêu khích, lại bố láo tới mức muốn một mình quần công bốn người bọn hắn, khiến một kẻ ngày thường trầm ổn như Hạ Chính Nhiên cũng tức giận đến mức đỏ cả mang tai.
Kẻ bàng quan bên ngoài cùng tất cả đệ tử, tộc nhân của mọi thế lực, lúc bấy giờ tựa hồ nhận ra đại chiến sắp sửa bắt đầu, nhao nhao vận khí lui nhanh ra khỏi phạm vi ngoài mấy dặm, đồng thời liên tục chuẩn bị tâm lý đề phòng dư ba cuộc chiến lan tới.
Ngay lúc này, Phạm Nhất Kiếm dường như nối đóa, vọt lên trước tiên.
Trên tay hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện thanh cự kiếm màu cổ đồng vừa dày vừa nặng, đột ngột chém thẳng vào hư không trước người Ngô Thi Âm, cùng lúc hắn đạp mạnh xuống đất, cả thân người như đạn pháo rời khỏi nòng, vọt theo ngay sau luồng kiếm quang ban nãy. Toàn bộ thân thể Phạm Nhất Kiếm bỗng dưng xoay tròn, kiếm khí kinh người như lông nhím bắn khắp mọi nơi. Mỗi một đoàn kiếm khí như vậy, có thể cảm nhận được sự sắc bén đến tận cùng, cường giả Viên Nguyệt giai nếu như đón đỡ rất có thể bị kiếm khí cắt ngang làm đôi mà chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
Tiếp đến Đoạn Trường Tâm cũng không chịu thua kém, hắn cười rú lên khằng khặc, thân ảnh nhẹ nhàng bay lên lơ lửng ở đó, hai tay đặt ngang hông, bất thình lình năm ngón xỏ xuyên vào dưới lớp da, rút mạnh ra hai thanh đoản cốt đao, tựa hồ chính là một phần thân thể của gã. Ánh mắt dần chuyển sang màu đỏ, sát khí trùng thiên lao thẳng về phía Ngô Thi Âm, từng tràng sát khí cuốn theo mùi vị tanh tưởi khiến La Sát Nữ cho dù giết người vô số cũng không khỏi lợm giọng nhíu mày.
Tử Nguyệt cùng Hạ Chính Nhiên không có thói quen cận chiến, một kẻ nổi danh nhờ âm ba công, một kẻ dựa vào số lượng pháp bảo pháp khí để thủ thắng.
Chỉ thấy Tử Nguyệt ném lên phía trước một trong hai thanh Thủy Nguyệt Tỳ Bà, liên tục phóng ra từng đợt sóng vỗ dồn dập, rồi cứ mỗi lúc mỗi mạnh đến khi hình thành đợt sóng cao đến mấy trăm trượng. Lúc này đây mới thấy rõ cái gì là sự bá đạo của phỏng chế pháp bảo. Bản chất của cơn sóng này không phải là nước bình thường, mà là Thiên Trọng Thủy, mỗi giọt nước nặng ngàn cân, một cơn sóng vỗ như vậy, cho dù Thái Sơn cũng bị cuốn phăng thành bình địa trong nháy mắt.
Bên cạnh nàng ta, Hạ Chính Nhiên bất thình lình há miệng rống to, âm thanh như có muôn vàn sư thú đồng thời gầm lên, mỗi đợt âm ba đi qua, đất đai xới tung, cổ thụ bật gốc, liền tức thì hầu như không có dấu hiệu báo trước mọi vật tiếp xúc tất cả đều hóa thành bụi phấn. Rất may âm ba theo đường thẳng nhắm vào Ngô Thi Âm nếu không những kẻ xung quanh thật lâm vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Tất cả diễn biến phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Ngô Thi Âm không mặn không nhạt, nhẹ nhàng cười khẩy, hai cánh tay đang dang rộng đột nhiên nắm lại rồi mở ra, không gian nơi lòng bàn tay thình lình chấn động, rồi lập lực biến hóa thành hai quang cầu lam hồng phân biệt trên đó.
Đột nhiên nàng làm động tác đập mạnh, vỗ hai tay vào nhau. Hai quang cầu một xanh thẩm như đại dương, một đỏ rực như liệt hỏa mặt trời, hòa quyện lại, hai loại năng lượng vốn dĩ có tính chất đối lập không ngờ lúc này lại có thể dung hòa tuyệt đối. Hào quang chợt lóa lên trùm khắp phương viên mấy chục dặm, bất kỳ kẻ nào đang dõi mắt quan sát đều nhất thời phải nhắm lại, thậm chí tên hắc y nhân thần bí cũng phải hơi nheo nheo song nhãn mới có thể nhìn được chuyện gì ở trên cao đang xảy ra.
Phạm Nhất Kiếm đi trước tiên, đạo kiếm quang vừa chém tới chu vi hai trượng quanh thân thể Ngô Thi Âm thì phát ra âm thanh chói tai, chấn động khiến chính bản thân hắn phải rung lên bần bật.
Bao phủ Ngô Thi Âm chính là một quang tráo lưỡng sắc*, chẳng khác gì nàng được một tầng kết giới thủy hỏa bảo vệ, hỏa nhiệt kinh khủng triệt tiêu hết bảy phần lực lượng của công kích đến từ kiếm quang, thủy lực nhu hòa như lớp vải bông chặn đứng sự sắc bén còn sót lại không để cho kiếm ảnh tiến sát thêm một bước. Âm thanh vừa rồi chính là nàng không khách khí dùng tay đấm vỡ đạo hư ảnh trước mắt, lực phản chấn quay ngược cắn trả về phía Phạm Nhất Kiếm khiến hắn hơi chút trì trệ, tạo điều kiện cho nàng kịp thời niệm chú, ứng phó công kích của tên Đoạn Trường Tâm.
(*quang tráo lưỡng sắc: lồng ánh sáng hai màu)
Lúc ấy, ngay sau lưng Phạm Nhất Kiếm đột nhiên lóe lên một đoàn huyết ảnh, bóng dáng Đoạn Trường Tâm vọt tới, nhảy qua khỏi đầu tên lực lưỡng vừa mới chậm lại nữa nhịp đó, huy động hai thanh đoản cốt đao trong tay xoay tít như vòi rồng, chẳng khác gì hắn ta hóa thành một chiếc cối xay thịt khổng lồ nghiền nát bất kể thứ gì chặn lối. Tiếng cười khèn khẹt của Đoạn Trường Tâm như âm thanh của hai miếng thép chà xát vào nhau vang lên.
- Ngô muội tử, đón thử Song Cốt Cát Thiên của ta xem!!!
Chẳng thèm để ý đến lời nói dư thừa, thủy chung tâm trí Ngô Thi Âm hiện giờ vẫn một mực bảo trì tâm lý hoàn hảo, không chút gợn sóng.
- Diệt!
Chữ “Diệt” trong Ngũ Tự ầm ầm hình thành, từ trong hư không đột nhiên xuất hiện chặn đứng huyết ảnh của Đoạn Trường Tâm, thế nhưng gã dường như đoán trước nàng sẽ xuất chiêu không sai biệt bao nhiêu so với dự liệu, cười gằn lấy một góc độ bất khả tư nghị nghiêng người, rồi như tên điên cuồng bất chấp một phần ba cánh tay bị hỏa nhiệt bừng bừng như dung nham nóng chảy “liếm” qua. Bỏ luôn ý tứ né tránh, dùng đấu pháp lưỡng bại câu thương hòng áp sát Ngô Thi Âm.
Điều này khiến Đoạn Trường Tâm trong nháy mắt đã đến trước người nàng, cốt đao như thể biến thành trăm ngàn đao ảnh chằng chịt, huyết sát khí va chạm với quang tráo lưỡng sắc nổ tung như hàng trăm khối thuốc nổ cùng lúc bộc phát.
Hỏa nhiệt, sát khí, sóng xung kích ầm ầm che mờ tất cả, tất cả mọi người nín thở tưởng chừng thời gian như dừng lại, ngay thời điểm đó từ trên đỉnh đầu bao quanh khu vực Ngô Thi Âm đang lơ lửng, một lượng nước khổng lồ như vừa rút cạn một con sông trút thẳng xuống, vẫn chưa hết, từ bên dưới lại có từng tràng sóng vô hình ù ù đâm lên, chính là âm ba công của Hạ Chính Nhiên âm thầm đánh lén.
Tiền hậu giáp công, tả hữu giáp kích như thiên la địa võng bao lấy một nữ nhân.
Ầm! Ào!
Tất cả các dạng năng lượng tập trung tại một điểm, cùng thời phát thành vụ nổ kinh thiên động địa, không gian vặn vẹo xoắn nát tất cả mọi thứ cuốn theo thành mạt phấn.
Chưa qua hết mấy hô hấp, thình lình tại trung tâm phóng thẳng lên cao một cột sáng lấp lánh như thể được ngưng tụ bởi trăm vạn điểm tinh quang.
Tiếng đì đùng liên tục không ngớt, tiếng sư hống chấn động cả không gian, tiếng sóng vỗ như biển cả nổi giận.
Hàng loạt các loại âm thanh vang vọng khắp bầu trời.
Đột nhiên phạm vi vụ nổ lóa sáng, tro bụi cuốn lên như cây nấm khổng lồ, người ngoài cuộc ai nấy đều cho rằng lần này Ngô Thi Âm chắc chắn là khó lòng tránh khỏi cái chết. Đùa sao, dưới sự hợp lực của bốn đại cường giả Liệt Nhật cảnh kẻ nào dám nói ngang nhiên có thể đơn giản ngạnh kháng.
Trong khi đến chín phần những gã đó đang âm thầm suy đoán, thì tên hắc y nhân bỗng dưng hét lớn.
- Diệp bằng hữu, nhanh lui...
Chữ lui còn chưa dứt, từ phía cuộc chiến nơi Ngô Thi Âm đang mắc kẹt ở bên trong từng đợt công kích dữ dội, tuyệt nhiên không có một chút dấu hiệu gì báo trước, lại bất ngờ vang lên thanh âm băng lãnh khiến lòng người rét buốt.
- Tịnh!
Ngũ Tự Ngôn của La Sát Nữ lại xuất hiện, chữ “Tịnh” khổng lồ tựa như một ngọn núi sừng sững trên cao, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng bất kể là ai chứng kiến tận mắt cũng đồng dạng nhận ra được sự áp bách đến nghẹt thở.
Chữ “Tịnh” chậm rãi hạ xuống, mọi thứ dù là hữu hình hay vô hình khi chạm phải, đều không khác gì bị một cỗ hấp lực đồng hóa nuốt chửng sạch sẽ.
Chưa hết, những thứ năng lượng đó lại không phải bị xóa bỏ, mà là liên tục dung hợp với “Tịnh” làm cho chiêu thức này ngày càng khủng bố. Thời khắc ngay khi điểm năng lượng cuối cùng biến mất, xung quanh Ngô Thi Âm chẳng còn lại bất cứ thứ gì, tất cả trống trơn, vốn dĩ rừng cây dưới chân nàng đã bốc hơi, trên đầu từng đoàn tro bụi cũng không còn tồn tại, mặt đất trơn nhẵn, phạm vi gần trăm trượng quanh thân thể nàng thậm chí cũng chẳng còn không khí.
Một tay chỉ về hướng đối phương, một tay đưa cao nâng chữ “Tịnh” lơ lửng, Ngô Thi Âm nhàn nhạt cất tiếng.
- Đến phiên ta...
Hốt hoảng, là hốt hoảng thực sự, không phải những kẻ này chưa từng giao đấu với nàng bao giờ, ngược lại còn thường xuyên hợp lực vây bắt nàng rất nhiều lần là đằng khác. Bởi vậy sự liên thủ của chúng rất kín kẽ, nhìn không ra bất cứ sự sơ hở nào. Bất quá hiện tại sự thực diễn ra trước mắt làm cả đám người Tử Nguyệt hay Đoạn Trường Tâm mới rõ ràng kiến thức được thủ đoạn chân chân chánh chánh của vị La Sát Nữ kia, trước đây là nàng ta cố ý đùa bỡn, không hoàn toàn xuất ra thực lực chân chính, mà chỉ khoa tay múa chân đại khái rồi bỏ chạy.
- ---o0o----
Quay trở lại với khung cảnh khi mấy người Hạ lão cùng Ngạc lão nhận được phân phó của Ngô Thi Âm thì tức khắc hành động không chút chậm trễ.
Ngay lúc Ngô Thi Âm chặn đứng được sát chiêu thứ nhất của Phạm Nhất Kiếm thì cách đó mấy dặm...
- Ngạc tiền bối, nhìn như Ngô tiền bối đang chiếm ưu thế... Chúng ta có đi tiếp hay không?
Triệu Thanh âm thầm quan sát mọi chuyện, thấy lão già họ Ngạc nheo mắt nhìn về phía xa, vẫn chưa có hành động rời khỏi, hắn không khỏi nghi hoặc.
Tai nghe nhưng ánh mắt Ngạc lão lại liếc về phía khác cách đó không xa, lẫn trong đám rừng đám tộc nhân cùng lão bằng hữu hiện giờ tương đối an toàn, có một cường giả Liệt Nhật làm hộ vệ, đám người Ung Chánh hay mấy thế lực bên kia cũng không dám vọng động đuổi theo. Ngạc lão mới bình thản lên tiếng.
- Tiểu tử nhát chết, ngươi xem đồng bọn của ngươi kia kìa... Cứ chờ xem, ta còn phải trông chừng tiểu chủ nhân...
Triệu Thanh cười khổ, lắc đầu không để ý đến nữa, hắn cũng không có bất cứ quan hệ gì với mấy người này làm sao có thể đưa ra yêu cầu quá đáng. Thủy chung hỏi đến cũng chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi.
Nhìn đến Tiểu Thần hiện tại từ đầu tới cuối thủy chung vẫn cứ hướng cái nhìn chăm chú vào sâu bên trong Thiên Phạt Lâm, Triệu Thanh càng lúc càng cảm thấy rốt cuộc tên này có phải thần kinh làm bằng sắt hay không, sự tình ngàn năm có một được xem cường giả đại chiến lại không hứng thú, mà lại nhất mực quan tâm đến chuyện đâu đâu.
Vừa nghĩ đến đây, từ phía xa âm thanh đì đùng chấn động, mặt đất rung lên hầu như những kẻ quanh đó đều liêu xiêu muốn ngã, từ nơi đó một khối mây hình nấm khổng lồ xen lẫn vô cùng vô tận tro bụi, nhiệt hỏa mù mịt bốc lên cao che kín một góc trời. Ngay sau đó vài cái chớp mắt thì thanh âm của Ngô Thi Âm đã vang lên.
Đám người Tử Nguyệt mặt mày xanh lét, chua chát tận đáy lòng, hiện thời bọn chúng đã hiểu cái gì mới là Liệt Nhật cảnh tu luyện ba loại Thiên Tuyệt Khí. Trước đến giờ thủy chung là bọn chúng tự đề cao bản thân, thực chất trong mắt những người như Ngô Thi Âm bản thân chúng chẳng là gì cả.
Nhìn chữ “Tịnh” trên đầu của đối phương, nhất thời bốn tên ngày thường ngạo mạn cũng chỉ nuốt một ngụm hàn khí, lắc đầu bó tay chịu chết, không thể nào có cách gì chống lại được oai lực lộ rõ ra bên ngoài của chiêu thức đó.
- Thức thứ ba của Ngô gia Ngữ Tự Ngôn... Đoạn mỗ đã nhận thức!
Đoạn Trường Tâm nghẹn ngào nói từng lời, ánh mắt nhắm lại nhận mệnh.
Ba kẻ còn lại cũng chỉ thở dài, muốn chạy cũng không được, phạm vi bao trùm của “Tịnh” sau khi hấp thu tất cả năng lượng của những đòn tấn công ban nãy, đã vượt qua khả năng trong nháy mắt phi độn của bản thân.
Tuy nhiên Ngô Thi Âm vẫn không ra tay, trong đầu nàng vang lên giọng nói năm xưa của phụ thân, lời nói năm ấy trước khi lâm chung của cha nàng, để lại một mối nghi vấn bao nhiêu năm tháng về sau. Khiến nàng không thể làm điều mình muốn.
Bới vậy, sau khi đảo mắt nhìn quanh, nàng mới hướng đến phía Diệp Chấn Thiên lớn giọng.
- Ngươi là ai? Tại sao đến Việt Châu của chúng ta? Giấu đầu lòi đuôi có xứng làm nam nhân?
Tất nhiên lời này Diệp Chấn Thiên biết không phải nói đến mình, mà là nói đến người phía sau, hắn bây giờ cũng chẳng khác gì đám Tử Nguyệt, tự biết mình ở đây cuối cùng cũng không còn chút cân lượng nào, đành nhẹ nhích người qua một bên.
Lúc bấy giờ tên hắc y nhân mới nhẹ nhàng lộ diện, hắn ta chậm rãi kéo chiếc nón vải phủ kín khuôn mặt xuống, lên tiếng.
- Tại hạ Âm Cốt Thượng Nhân, người trong Ma Đạo Trung Nguyên Khu, ra mắt Ngô cô nương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.