Thần Trộm Cuồng Phi

Chương 17: Người thí nghiệm




Editor: Tử Sắc Y
Tô Lâm trầm mặc, không phản bác được, hắn vô lực ngồi xuống dưới đất, trong lòng càng nhiều chuyện không biết bây giờ nên phải làm sao!
Hoa Thiên Vũ nói đúng, nếu như hôm nay không có Hoa Thiên Vũ, thì hắn vốn ngay cả trụ cột cũng không nhất định có thể đụng đến được, chứ đứng càng nói là có thể có cơ hội cạnh tranh Đà chủ!
Mà Hoa Thiên Vũ duới tình huống như thế, vốn cũng không như hắn, muốn nghĩ thầm, ôm một tia cơ hội không thực tế kia, còn muốn lại vật lộn đọ sức một hồi, mà là muốn hắn nhìn thẳng về tình huống ở trước mắt, để nhanh xác định hướng phát triển sau này!
Nhưng vừa nghĩ đến những biểu hiện kia của thủ hạ mình, hiện tại Tô Lâm chỉ có thể nói là ngoại trừ người trước mắt là Hoa Thiên Vũ, thì không có một người nào có thể trông cậy được!
Chỉ là Tô Lâm vốn không có chú ý tới, ngay lúc hắnngồi không dưới đất bất lực, thì trên mặt Hoa Thiên Vũ lộ ra một nụ cười quỷ dị!
Trên thực tế Hoa Thiên Vũ vốn không nghĩ là sẽ dùng tâm đi giúp Tô Lâm, giúp đỡ lúc trước, cảnh tỉnh trước mắt, tất cả đều là Hoa Thiên Vũ tự biên tự diễn!
Với Hoa Thiên Vũ mà nói, trong nơi loạn thế trước mắt này, nếu muốn trở lại thời đại trước kia, chuyện đầu tiên, là nàng phải thích ứng với thời không này, mà Tô Lâm trước mắt này đối với mình mà nói, kỳ thật chính là một cơ hội thích ứng với thời không này!
Là một người vốn không có cảm giác an toàn lại trở thành người què, cho dù bây giờ nàng có đầy đủ võ lực để tự vệ, thì dù sao mình cũng chỉ có một mình, hơn nữa hành động còn bất tiện, nếu như không có một đám trợ thủ có thể sai khiến ở bên cạnh, thì cho dù nàng muốn rời khỏi thời không này, hay là nói sống sót ở trong thời không này cũng đều chỉ là một câu nói suông.
Mà Tô Lâm, hiện tại trở thành một con đường để Hoa Thiên Vũ đầu tư!
Làm một người lãnh đạo, không thể nghi ngờ gì hơn là Tô Lâm rất thiếu kinh nghiệm và sự quyết đoán, nhưng từ khi hắn còn nhỏ, bên cạnh người đã tụ tập một đám người, đặc biệt là đám người kia còn thuộc đại bang Cái Bang thiên hạ đệ nhất, thân phận trước mắt như vậy, Hoa Thiên Vũ muốn gom lòng người, cũng có cần thiết cho nhiều chuyện.
Dù sao nhân số trong Cái Bang vốn có nhiều, đó là cũng là chuyện duy nhất trong thiên hạ, mà bây giờ trong tay nàng còn có thần khí Phong Linh sáo, dựa theo hiểu biết lúc trước nàng đi theo Tề Kính Hiên, ở trên lục địa này, còn có những thần khí khác tồn tại, thậm chí còn có thần tiên, nếu có thể lấy được những thần khí này, nhìn thấy thần tiên, thì bản thân nàng cũng có một chút tia cơ hội, được quay trở lại quá khứ của mình, giống như Cái Bang này được tạo ra là để thăm dò tin tức của bang phái, chuyện này không thể nghi ngờ chính là cơ hội nàng cần phải lôi kéo thật tốt!
Ông trời đã cho nàng một cơ hội như vậy, tự nhiên là Hoa Thiên Vũ muốn nắm bắt cho tốt, mà Tô Lâm ở trước mắt này vừa vặn có một ít nhược điểm, vừa vặn nàng có thể nhắc nhở hắn, mà Tô Lâm cũng đồng ý nghe theo lời của nàng nói, lại thêm mới nãy nàng vừa bộc lộ ra thực lực của mình, Hoa Thiên Vũ tin tưởng, nếu cho Tô Lâm nghe theo sắp xếp tiếp theo của mình, cũng sẽ không phải là một chuyện rất khó! Như vậy nàng có thể bắt đầu áp dụng từng bước để thực hiện kế hoạch của mình.
Trong lòng Tô Lâm chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ, cho dù hắn từng bị phủ tướng quân đuổi ra ngoài lưu lạc đầu đường, thì hắn cũng chưa hề sợ hãi giống bây giờ, mà nguyên nhân tạo nên nỗi sợ hãi này chính là một nữ què! Hết lần này tới lần khác hắn không hề phản bác được một chút đạo lý với lời của nữ què này! Bởi vì Tô Lâm biết rõ, Hoa Thiên Vũ nói đều là thật.
Cho tới nay, là do hắn cố gắng chống đỡ, ở trước mắt đám Đại Ngốc thì làm ra vẻ như không sợ trời không sợ đất, cũng không có chuyện gì có thể làm khó hắn, nhưng kỳ thật bí mật này Tô Lâm cũng đã biết rõ, giống như chút đánh chút nháo ở bây giờ, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ bị té ngã ở phía trên, mà năm bè bảy mảng cũng chỉ là năm bè bảy mảng, có gom lại chung một chỗ thì có thể như thế nào, dù cho gió có thổi hơi lớn một chút cũng có thể sụp đổ, chứ đừng càng nói đến sóng to gió lớn gì!
Rất lâu, Tô Lâm như tìm được một cọng rơm cứu mạng, ngẩng đầu mong chờ nhìn Hoa Thiên Vũ, nói: “Hoa Thiên Vũ, ngươi chỉ giáo ta với, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta phải làm sao mới không như ngươi nói nữa, ta không muốn cứ tiếp tục như thế nữa.”
Trẻ nhỏ dễ dạy! Trong lòng Hoa Thiên Vũ đã xác định, gật gật đầu nói: “Chuyện này, ngươi không nên hỏi ta, thật ra có thể nói là, cho tới nay, trong lòng ngươi cũng có đáp án rồi, chỉ là ngươi không muốn làm như vậy mà thôi, nhưng hiện tại khi bị bức ép đến đường cùng, thì ngươi mới hành động một lần đạt được kết quả mà ngươi muốn, vậy là không thực tế! Cho dù ta có nói cho ngươi, vậy cũng chính là lừa ngươi!”
Tô Lâm nghe vậy lập tức chán nản cúi rũ thấp đầu, thấy vậy trong lòng Hoa Thiên Vũ dường như đã muốn cười lăn ra, nhưng trên mặt lại biểu hiện một vẻ mặt mây trôi nước chảy, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà, ta thật sự còn có một biện pháp, chỉ có xem ngươi có dám thử hay không thôi!”
Tô Lâm một lần nữa ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Vũ, lại chỉ thấy một nụ cười mang ý tứ sâu xa.
Hai người rất nhanh đã trở lại căn nhà rách nát kia, mà mỗi người ở trong đại sảnh đều vui vẻ chờ đợi hai người trở về.
Màn diễn hôm nay thật sự là khiến cho tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều phải kinh ngạc, đặc biệt là với Hoa Thiên Vũ, ánh mắt của rất nhiều người nhìn xem Hoa Thiên Vũ đều tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.