Tác giả: Mặc Ngôn Mộc
Edit: Bilun
Lảm nhảm: Muốn nuôi thêm em rùa cạn mà kinh phí eo hẹp........sao rùa cạn đắt thế nhỉ?????Hu hu hu hu......
Từ chương này sẽ đổi tên Không Rời thành Bất Ly nhé cả nhà, mấy chương trước có thời gian Bí sẽ sửa sau......hôm nọ có bạn nhắc mới ngớ người ra, sao mình không nghĩ ra nhỉ.....
Sau khi đường ai nấy đi với Hà Lộ Lộ, Thẩm Thanh Nhiên đánh xe về nơi ở của mình, khi xe còn chưa tiến vào tiểu khu, liền bị chặn lại ở cửa tiểu khu.
Thẩm Thanh Nhiên nhìn Sở Dược Phi đứng trước đầu xe, ánh mắt thờ ơ.
Hạ cửa kính xe xuống, nghiêng đầu nhìn người đang đứng bên ngoài cửa sổ xe: "Làm gì vậy?"
Mấy ngày trước Sở Dược Phi vẫn còn tinh thần phấn chấn, sau sự cố video và bản ghi âm của The Strongest Idol, thanh danh của Sở Dược Phi hoàn toàn sụp đổ, nhân thiết quỷ tài thiết lập nhiều năm như vậy cũng không còn.
Lúc này vẻ mặt gã đầy chật vật, tóc tai rối bù, râu trên cằm lún phún, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu.
Rõ ràng Sở Dược Phi cũng biết bản thân trong mấy năm tới không thể cứu vãn được: "Tình trạng của tôi hiện tại sợ là trong thời gian ngắn cũng đừng nghĩ tới việc lăn lộn trong giới ca hát, tôi định ra nước ngoài tĩnh dưỡng mấy năm."
Thẩm Thanh Nhiên ưu nhã lại khách khí hỏi: "Chuyện này không cần báo cho tôi."
Sở Dược Phi: "Tôi muốn biết 'Bất Ly ' rốt cuộc là ai?"
Mấy năm nay Bất Ly vẫn luôn là nỗi ám ảnh của Sở Dược Phi, gã cũng từng là một kẻ kiêu ngạo, khinh thường với những việc mờ ám, gã cũng từng có giấc mơ bài hát mình sáng tác có một ngày được quốc tế tán thành. Gã cũng từng nghĩ tới việc làm cho âm nhạc của mình ra khỏi biên giới.
Đáng tiếc phấn đấu mười mấy năm vẫn không thể làm được, ngược lại một người không biết từ đâu toát ra, đột nhiên liền nhẹ nhàng làm được, thậm chí thay thế kết quả gã khổ luyện mười mấy năm.
Hạt mần ghen tị trong lòng mọc lên như cỏ dại mùa xuân, khiến gã dần dần quên mất ước nguyện ban đầu khi làm âm nhạc.
"Anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh sao?" Thẩm Thanh Nhiên hỏi lại.
"Là Thời Phi đúng không?" Sở Dược Phi đột nhiên hỏi.
"Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi sẽ không tiết lộ cho anh bất cứ điều gì." Thẩm Thanh Nhiên nói.
Sở Dược Phi nói: "Ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ đến Thời Phi, cậu ta còn quá nhỏ, mới 18 tuổi, đổi thành ai cũng không bao giờ nghĩ tới cậu ta, huống chi mấy bài hát mà Bất Ly sáng tác lúc trước cần phải có lịch duyệt nhất định mới có thể viết ra được. Tôi bắt đầu nghi ngờ cậu ta, bắt đầu từ bài《 Niệm Tưởng 》. Ban đầu không nghĩ tới, nhưng càng về sau, càng nghe bài hát kia tôi càng cảm thấy phong cách có chút quen thuộc."
"Mấy năm nay tôi vẫn luôn coi Bất Ly là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tôi, tôi nghiên cứu phong cách âm nhạc của hắn rất nhiều, có thể nói như này, trên thế giới này tôi là người duy nhất hiểu được phong cách âm nhạc của Bất Ly. Khi nghĩ tới Thời Phi có thể là Bất Ly, bản thân tôi thực sự không muốn tin vào điều đó."
"Nhưng chỉ có cậu ta là Bất Ly thì mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện. Ví dụ như cậu không cần cúp Grammy liền vội vàng chạy về nước, khi đó vừa lúc Hà Tiểu Bắc và Thời Phi xảy ra chuyện. Hoặc ví dụ như Hà Lộ Lộ vốn dĩ đã đồng ý với chương trình sẽ tấm màn đen loại bỏ Hà Tiểu Bắc và Thời Phi, trong trận đấu phát sóng trực tiếp lại đột nhiên đổi ý, nhìn đến ngày hôm nay tôi đều đã hiểu, là cậu hứa hẹn sẽ hợp tác với cô ta đúng không. Từng sự kiện kết nối với nhau, không thể không khiến tôi hoài nghi."
Thẩm Thanh Nhiên nhàn nhạt nói: "Anh cứ tiếp tục đoán đi, anh có thể tùy tiện đăng lên mạng, anh cảm thấy sẽ có người tin những lời hồ ngôn loạn ngữ của anh sao?"
Sở Dược Phi nói: "Cậu không thừa nhận cũng không sao, tôi cũng biết cậu sẽ không thừa nhận. Hôm nay tôi tới chỉ là để xác nhận một chút mà thôi, cậu yên tâm tôi sẽ không nói bậy ra bên ngoài. Tôi đã như vậy rồi, mặc kệ nói gì cộng đồng mạng có lẽ cũng sẽ chỉ chửi tôi. Chỉ là không ngờ....."
Sở Dược Phi tự mình cười khổ, vừa nói 'không ngờ' vừa rời đi.
Thẩm Thanh Nhiên nhìn thân ảnh rời đi của Sở Dược Phi qua kính chiếu hậu, ánh mắt vốn mang theo ý cười nhàn nhạt chậm rõ chuyển sang lạnh lùng lãnh đạm, sau đó lái xe tiến vào tiểu khu.
Trong lúc Thẩm Thanh Nhiên bị Sở Dược Phi chất vấn hoài nghi, đương sự Thời Phi cũng bị người cản đường.
Thời Phi vốn định buổi tối tới Studio Nhất Nguyên xem mấy người khác thế nào.
Kết quả ở cửa studio gặp phải Trang Tân Nhiên đang ngồi canh ở đó.
Tình trạng của Trang Tân Nhiên cũng không khác mấy so với Sở Dược Phi, cũng rất chật vật, nụ cười ngày thường rất thu hút, lúc này chỉ còn lại vẻ mặt suy sút.
Khi nhìn thấy Thời Phi, hai mắt mang theo hận ý xông lên muốn đánh cậu, bị Thời Phi chế trụ hai tay đẩy sang một bên, dễ dàng bị ngã xuống đất.
"Thế nào? Chạy tới tận cửa công ty, trình diễn ăn vạ à?" Đối mặt với người chật vật té ngã trên đất, Thời Phi không hề có chút đồng tình nào.
"Thời Phi, vì sao mày lại làm như vậy?" Hận ý trong mắt Trang Tân Nhiên sắp thực thể hóa: "Mấy ngày nay tao ở trong nhà suy nghĩ cẩn thận. Lúc trước tao nhặt được bài hát Niệm tưởng kia ở trong toilet, nếu thật sự là mày không cẩn thận đánh rơi, vì sao hai tháng ở trong chương trình mày chưa từng nhắc tới việc làm mất bản nhạc, mày không hề nhắc tới lần nào."
"Cho dù mày chỉ nhắc qua một lần, tao cũng sẽ cảnh giác, không dễ dàng lấy ra dùng. Mày sớm đã đăng ký bản quyền bài hát ở nước ngoài, mày cố ý để lại lỗ hổng bản quyền trong nước cho tao, chính là để tao sinh lòng tham dào dạt đắc ý cho rằng đăng ký bản quyền là có thể chiếm làm của riêng, khi phát sóng trực tiếp tao lấy ra hát, vạch trần tao, khiến tao vĩnh viễn không xoay người được đúng không?"
Thời Phi cười nói: "Mày dám nói chúng ta không có thù oán? Mày thật sự cho rằng tao không biết Tần Trí đột nhiên gây khó dễ với tao trên mạng là do mày sai sử sau lưng sao? Người Đới Lương muốn hạ độc vốn dĩ là tao và Hà Tiểu Bắc, cũng là bị mày châm ngòi, nếu không phải tao cảnh giác, khi đó người vào bệnh viện chắc sẽ là tao rồi. Khi đó tao với mày có thù oán à? Khi đó Hà Tiểu Bắc với mày có thù oán à? Vì sao mày muốn ra tay tàn nhẫn như vậy?"
Ánh mắt Trang Tân Nhiên lộ ra hoảng sợ: "Mày, mày đều biết?"
Những việc này y vẫn luôn cảm thấy làm rất bí ẩn, thậm chí ngay cả Tần Trí và Đới Lương bị mình lợi dụng cũng không biết, làm sao Thời Phi lại biết được.
"Nếu muốn người không biết, trừ khi đừng làm." Thời Phi cong lưng tới gần tai Trang Tân Nhiên nhẹ giọng nói: "Kỳ thực mày nói không sai, ngay từ đầu tao đã tính kế mày, so với thủ đoạn của mày, của tao cùng lắm chỉ là quà đáp lễ mà thôi. Huống chi cho dù tao có đào hố, có nhảy vào hay không là do mày, nếu mày không có lòng tham, tao có làm gì cũng vô dụng. Thuận tiện nhắc nhở mày một chút, bút ghi âm trong túi mày chất lượng hơi kém, sợ là không ghi âm được gì đâu."
Hai mắt Trang Tân Nhiên lần nữa mãnh liệt co rút, nhìn nụ cười dịu dàng của Thời Phi gần trong gang tấc, lại cảm giác giống như ma quỷ.
Người này thật đáng sợ, cậu ta biết mọi thứ, đoán được mọi thứ, rồi lại im lặng không nói ra, lẳng lặng đào một cái hố, dụ người nhảy vào.
Nhìn Thời Phi mỉm cười rời đi, Trang Tân Nhiên chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh.