Thần Võ Chiến Vương

Chương 204: Sư Huynh Của Ta, Sử Dụng Kiếm




- Xem ra tên này đã làm Phi Nguyệt công chúa tức giận rồi!
Người bên ngoài nhìn bình đài bị ánh sáng màu hồng bao phủ, cũng không ngờ tới Phi Nguyệt công chúa vừa đến đã dùng chiêu này, có lẽ nàng muốn đánh bại Giang Thần trong nháy mắt đây mà.
- Đây là bí thuật mà chỉ có người nắm giữ thiên nhân hợp nhất mới có thể tu luyện được.
- Người ở trong đó như đặt mình vào bên trong ngôi sao, thân thể không bị khống chế, tầm nhìn chịu ảnh hưởng!
- Các ngươi nói xem nam nhân đeo mặt nạ kia thất bại hay là chết đây?
Ở trong mắt người ngoài, Phi Nguyệt công chúa nhất định sẽ thắng, điểm hồi hộp duy nhất là Giang Thần có thể còn sống hay không mà thôi.
Trên bình đài, nhìn dị tượng trước mắt, Giang Thần kinh ngạc không thôi, như đưa thân vào trong thế giới màu đỏ, cảnh vật chung quanh không biến đổi, nhưng mọi người đã biến mất không còn tăm hơi, trên đầu hắn có một vầng trăng máu.
- Ảo thuật sao? Không giống!
Ở trong hoàn cảnh quỷ dị này, hắn cảm giác hai chân như đang đạp ở bên trong biển cát, không ngừng sụt xuống, nhưng mà cúi đầu vừa nhìn, rõ ràng cái gì cũng không xảy ra cả.
Ong ong ong!
Bên tai không ngừng vang lên tiếng vang kỳ quái, tầm mắt bắt đầu vặn vẹo, cảm giác hoa mắt đã khiến cho hắn cảm giác rất buồn nôn.
- Vân Đoạn thanh thiên!
Loan đao của Phi Nguyệt công chúa nhân cơ hội đột kích, đao khí hùng hồn, như gió bão bình định mặt đất, ánh đao làm cho mây mù nứt vỡ.
Một đao này, dưới trạng thái bình thường Giang Thần cũng không nhất định có thể tiếp được, chứ đừng nói chi là hiện giờ thân hắn đang ở trong bí thuật.
- Sát thần quỷ trảm: Phá!
Thời khắc mấu chốt, Giang Thần đột nhiên xuất đao, khí thế lẫm liệt, ẩn chứa ý cảnh kiếm đạo.
Hai đao đụng vào nhau, dưới chân của Phi Nguyệt công chúa và Giang Thần chìm xuống, cũng không ai chiếm được ưu thế.
Đôi mắt đẹp của Phi Nguyệt công chúa híp thành một sợi tơ, không chờ sự kinh ngạc trong lòng lan tràn thì loan đao trong tay trái của nàng đã vung ra, loan đao trên tay phải bắt đầu biến chiêu.
Hai loan đao có hiệu quả tuyệt diệu như là Nhật nguyệt kiếm của Mặc Ly vậy, nhưng Phi Nguyệt công chúa nắm giữ thiên nhân hợp nhất lại càng thông thạo hơn hắn, hai đao đồng thời phát động, quần anh tụ hội, khó lòng đề phòng.
Có điều vẫn bị Giang Thần đỡ được, nhân đao hợp nhất, biến hóa ngàn vạn.
So chiêu đặc sắc không có người nào nhìn thấy, đám người chờ đợi kết quả ở bên ngoài phát hiện ra thời gian đã trôi qua được mấy phút.
Trong mấy phút này, đừng nói một đao, muốn chém ra mười đao cũng vẫn thừa sức.
- Chẳng lẽ có biến cố gì sao?
Mọi người không dám suy nghĩ về hướng kia, không muốn thừa nhận nam nhân đeo mặt nạ kia mạnh mẽ như thế.
Trên thực tế, hắn mạnh như vậy.
Ánh sáng màu hồng trên bình đài như vỏ trứng xuất hiện vết nứt, bộp một tiếng đã tản đi, hóa thành vô số ánh sao lấp lánh.
Hai người Giang Thần và Phi Nguyệt công chúa xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, mỗi người đều đứng ở một góc của bình đài, không nhìn ra ra được ai chiếm cứ thượng phong cả.
- Không ngờ lại không phân ra kết quả được sao?
Mọi người khiếp sợ, không thể tin tưởng được.
- Không ngờ ngươi cũng nắm giữ thiên nhân hợp nhất sao?
Phi Nguyệt công chúa rất là kinh ngạc, ánh mắt nhìn Giang Thần đã có chút không giống trước đây nữa.
Nếu không phải là như vậy thì sẽ không thể phá giải bí thuật của nàng được.
Giang Thần không phủ nhận, nói:
- Nếu như ngươi dựa vào bí thuật như vậy mà dẫn trước Phong Chi Ngân mười vị trí, như vậy đã không cần thiết tiếp tục đánh nữa rồi.
Ý tứ rất rõ ràng, cùng là thiên nhân hợp nhất, có thể phá giải bí thuật của nàng cũng đã hóa giải mất ưu thế lớn nhất của nàng.
- Ồ, hơi hơi nếm được một chút ngon ngọt đã tự cho là mạnh mẽ, vô tri, buồn cười.
Phi Nguyệt công chúa cười lạnh một tiếng, ánh sáng màu hồng trên loan đao như liệt diễm, soi sáng gương mặt xinh đẹp của nàng, vẻ mặt vẫn rất là kiêu ngạo.
- Sát Sinh quỷ trảm: Khốn!
Giang Thần bĩu môi một cái, không nói hai lời, rút đao đối mặt với nàng.
- Thật thông minh!
Phi Nguyệt công chúa thầm nói.
Bí thuật của nàng có khoảng cách thời gian, thất bại một lần cần mấy phút để khôi phục, nàng bảo lưu thực lực mà thi triển, vì vậy chỉ cần khoảng một phút mà thôi.
Thế nhưng nàng không nghĩ rằng sẽ bị Giang Thần nhìn thấu.
Có điều, nàng cũng không quá để ý.
- Ngu xuẩn, uy lực của thiên nhân hợp nhất không phải chỉ có ở trên bí thuật mà thôi.
- Thần nguyệt tứ thức: Thiên kinh!
Phi Nguyệt công chúa cũng có đao ý hoàn chỉnh, phối hợp với thiên nhân hợp nhất, loan đao vung ra, đao thế như sóng lớn sóng dữ, mãnh liệt và đáng sợ.
Bàn chân trắng nõn đáp xuống đất không hề có một tiếng động, nhẹ nhàng nhanh chóng, càng hậu phát chế nhân, một đao chặn đao của Giang Thần lại, một đao khác thì đẩy lùi ra.
Sau khi thế đi đã hết, một cước của nàng đá vào ngực của Giang Thần.
Giang Thần lùi liền mấy bước, mãi cho đến khi nửa bước chân đạp vào biên giới của bình đài mới dừng lại.
- Hiện tại, ngươi đã biết chênh lệch của chúng ta chưa?
Phi Nguyệt công chúa đắc ý nói.
- Thiên nhân hợp nhất dung nhập vào bên trong võ học, xem ra ta hơi có chút lạc hậu rồi.
Giang Thần nói ra một câu khiến cho người ta không cân nhắc ra được.
Năm trăm năm qua đi, có vô số thứ đã thất truyền, nhưng cũng có nhiều thứ tiến bộ và phát triển hơn trước đó.
Thiên nhân hợp nhất, Giang Thần chỉ biết dùng cho tu luyện ý cảnh mà thôi.
Không nghĩ tới năm trăm năm sau đã phát triển tới mức có thể dung hợp với võ học, không chỉ có thể khiến cho Phi Nguyệt thi triển bí thuật mà còn có thể tăng lên đao pháp.
- Hay, hay!
Giang Thần bỗng nhiên khen hay, biết chỗ thiếu sót thì mới có thể tiến bộ được.
Hắn nắm bắt lĩnh ngộ chợt lóe lên vừa nãy, cũng bắt đầu thử dung nhập thiên nhân hợp nhất vào bên trong đao pháp.
- Sát Sinh quỷ trảm: Diệt!
Giang Thần lần nữa xuất đao, chủ động công kích.
- Kẻ ngu xuẩn, thực sự khiến cho người ta chán ghét!
- Thần nguyệt tứ thức: Địa nộ!
Trên lông mi của Phi Nguyệt công chúa toát ra vẻ không kiên nhẫn, đao thế càng kinh người hơn, song đao trùng điệp, bình đài chấn động, dường như mặt đất không chịu nổi được oai của đao này vậy.
- Thật đáng sợ! Thực lực của Phi Nguyệt công chúa tiến bộ nhiều như vậy sao?
- Tuy rằng thứ tự không hề tăng lên, thế nhưng nhất định có thể dựa vào tỷ thí ngày hôm nay mà tăng vị trí của nàng lên.
- Thần nguyệt tứ thức, thiên kinh, địa nộ, lôi đình, bất diệt. Không ngờ nam tử đeo mặt nạ này lại khiến cho nàng sử dụng chiêu thứ hai.
- Đúng vậy, bí thuật vừa nãy cũng bị phá, các ngươi đã nghe thấy rồi chứ, nam nhân đeo mặt nạ này cũng đã đạt đến thiên nhân hợp nhất.
Lúc này Giang Thần vẫn có thể đứng vững, dường như đã chứng minh lời giải thích vừa nãy của Sở Lạc.
Đương nhiên, người hâm mộ của Phong Chi Ngân lại rất không ủng hộ.
- Công chúa không xuất toàn lực, nam tử đeo mặt nạ kia bị thua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hắn có thể kiên trì đến hiện tại, chẳng lẽ Phong Chi Ngân không thể sao?
Nếu muốn thắng hắn Phi Nguyệt công chúa cũng có chút khó khăn, thế nhưng nếu muốn kéo dài chút thời gian trước khi thua, quả thực Phong Chi Ngân cũng có thể làm được.
- Hắn chậm chạp không đánh ra một đao đã đánh bại Phong Chi Ngân đã nói rõ ở dưới tình huống có đề phòng, uy lực của một đao kia sẽ dường như rất yếu đuối đó.
Nữ tử mập mạp kia lại nói, trong lời nói cố gắng hạ thấp đi Giang Thần.
- Các ngươi không nên quên, cảnh giới của công chúa điện hạ là hậu kỳ, nam nhân đeo mặt nạ chỉ là trung kỳ, nếu cảnh giới đổi lại thì sẽ làm sao?
Có người tinh mắt đã nhìn ra then chốt, lại lên tiếng nhắc nhở điểm này.
Đúng vậy, so chiêu đao pháp quá đặc sắc, làm cho mọi người lơ là thứ quan trọng nhất quyết định phần thắng vẫn là phân chia cảnh giới.
Giống như Phong Chi Ngân vậy, Phi Nguyệt công chúa là hậu kỳ viên mãn, Giang Thần lại là trung kỳ nhập môn.
Không nói tới võ học, kình khí của hai người va chạm, ai cũng không thua ai.
- Sao có thể có chuyện đó được chứ? Chuyện này đã vi phạm lẽ thường rồi đó.
- Có một khả năng, thần huyệt trong cơ thể của nam tử đeo mặt nạ này không thể ít hơn so với công chúa.
- Tích lũy thần huyệt sao?
Đây là chuyện mà thiên tài bình thường đều biết làm, thế nhưng như vậy cũng có cực hạn chứ.
Khi tranh luận, trên đài lại có kình khí nổi lên, song phương so chiêu đã phân ra kết quả, Giang Thần đã rơi xuống hạ phong.
- Ồ?
Không ít người mắt sắc đã phát hiện ra khi Phi Nguyệt công chúa điều động thức thứ hai thì Giang Thần đã ung dung hơn rất nhiều so với thức đầu tiên.
Chuyện này cũng có ý nghĩa, hắn đang tiến bộ!
Có điều phần lớn người đều không thấy được, liên tục hai chiêu chịu thiệt, đã là điềm báo bị thua.
- Thấy không, hắn nào có thực lực như Sở Lạc nói chứ?
Nữ tử mập mạp kia đắc ý nói.
- Sở Lạc, rốt cuộc sư huynh ngươi có lá bài tẩy gì thì mới có thể ngăn chặn được miệng của nữ nhân miệng tiện này? Ít nhiều ngươi cũng phải để lộ ra một chút chứ.
Trong lúc bất tri bất giác, Mộng Phi Phỉ đã đứng bên Giang Thần, không có một chút hảo cảm nào với nữ tử mập mạp kia.
- Ngươi đưa lỗ tai ra đây.
Sở Lạc do dự một lúc, cảm thấy cái này có thể nói ra được.
- Hả?
Mộng Phi Phỉ vui vẻ, lập tức đưa thân thể đến gần bằng hữu mình.
- Sư huynh của ta sử dụng kiếm.
Một câu nói khiến cho Mộng Phi Phỉ ngây người như phỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.