Thần Võ Chiến Vương

Chương 222: Thời Khắc Quyết Chiến (9)




- Kiếm của hắn rất lợi hại, có thể cắt quyền kình ra, lại là thiên võ ý cảnh, ta ngạnh kháng sẽ không chiếm được chỗ tốt.
- Nhưng, chủ yếu nhất vẫn là ta không coi hắn là chuyện đáng kể gì cả, dẫn đến chịu thiệt.
- Ánh kiếm của hắn sắc bén, cũng có cực hạn, thiên võ ý cảnh cao đến đâu thì cũng không thể nghịch thiên được.
- Như vậy ta sẽ bày ra toàn bộ thực lực, để cho hắn biết mình nhỏ bé yếu đuối tới mức nào!
Tam hoàng tử không ngừng suy nghĩ, rốt cục đã bình tâm lại, hít thở từ từ trở nên vững vàng.
- Vừa nãy ngươi đã dùng toàn lực đúng không? Không cần phủ nhận, ta có thể cảm ứng được.
Tam hoàng tử nói.
Giang Thần nhún vai một cái, chẳng muốn nhiều lời.
Trên thực tế, đúng là hắn đã bị Tam hoàng tử nói đúng, kiếm cương của hắn hầu như đã được mở đến mức tận cùng, thiên võ ý cảnh cũng vậy, có thể nói là hắn đã thi triển ra tất cả bản lĩnh của mình.
Dù sao, Tam hoàng tử công kích giống như mưa to gió lớn vậy, có thể trực tiếp đánh chết bất kỳ một ai bên trong thập nhị cường, trừ Giang Thần hắn là ngoại lệ ra mà thôi.
- Hắn tuy rằng càn rỡ, thế nhưng cũng không phải là gia hỏa có đầu óc đơn giản đâu, cũng có chút bản lĩnh.
Vốn là Giang Thần còn nghĩ xem liệu có thể như lần trước đối mặt với Mặc Ly hay không, khi đó có thể tiết kiệm không cần dùng tới công pháp huyền bí.
Hiện nay xem ra, nhất định phải dùng tới, kết hợp với Sát na kiếm pháp thì mới có cơ hội thắng lợi.
- Nếu như một kiếm thất bại, cảnh giới chênh lệch sẽ khiến cho ta mất mạng ở nơi đây!
Ý thức được điểm ấy, nụ cười trên mặt Giang Thần thu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Hai người đều bất ngờ về thực lực của lẫn nhau, mà các khán giả ở đây thì không chỉ có là bất ngờ, mà toàn bộ đều há hốc mồm.
Từ một góc độ khác mà xem, Tam hoàng tử có thể làm cho Giang Thần từ cửa truyền tống đi ra toàn lực ứng phó, đây là chuyện mà các đối thủ trước đó đều không làm được.
Thế nhưng vấn đề là, Tam hoàng tử chính là hậu kỳ đỉnh cao, có bốn mươi chín cái thần huyệt, là nhân vật có tư cách đi đột phá Thông thiên cảnh.
Mặc dù nói võ học thường thường, nhưng mà có công pháp huyền bí, một quyền có thể phá tan núi nhỏ, võ học hay là không có võ học đã không đáng kể nữa rồi.
Đối mặt với một đối thủ như vậy thế nhưng lại giống như một đứa bé bị đưa tới trước mặt gấu đen rồi lao vào cắn xé vậy.
Điểm có thể hồi hộp duy nhất là có thể chống đỡ được bao lâu, sẽ chết ra sao mà thôi.
Ai nghĩ đến Giang Thần lại có thể chống đỡ được đến hiện tại, thậm chí trong quá trình giao chiến còn chiếm cứ thượng phong.
Đối mặt với quyền ấn mà ai nhìn cũng phải hoảng sợ thì Xích tiêu kiếm trong tay hắn thiên biến vạn hóa, chằng nhịt khắp nơi, dùng tiết tấu của chính mình để hóa giải nguy cơ.
- Nếu như cảnh giới tương đồng, chẳng phải hắn chỉ cần dùng một kiếm đã có thể giết chết Tam Hoàng tử rồi hay sao?
- Trên đời này không có nếu như.
- Tam hoàng tử còn có giữ lại đó, không biết Giang Thần có thể chống đỡ được nữa hay không.
- Khó nói, mới vừa rồi khi so chiêu cùng Tam hoàng tử, rõ ràng hắn đã vận dụng toàn lực, từ biểu hiện có thể thấy được rất rõ.
Trong tiếng bàn luận, người sốt sắng nhất không ai ngoài người của Thiên Đạo môn.
Viên Hồng trưởng lão, đường chủ Hình Pháp đường, Truyền Công trưởng lão và Dược trưởng lão, bốn vị nhân vật then chốt đều đang nhìn xuống bên dưới.
Mãi đến khi Giang Thần và Tam hoàng tử tách ra thì mới tạm thời yên tĩnh lại.
Lúc này, bốn người phát hiện ra lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi.
- Từ biểu hiện của Giang Thần, thu được tiêu chuẩn tiến tu không phải là việc khó, nếu như không quyết chiến sinh tử cùng với Tam hoàng tử thì tốt.
Đường chủ Hình Pháp đường nói.
- Đúng vậy, Giang Thần này thật đúng là, nếu đã từ Vạn thú vực đi ra, vì sao còn phải mang mặt nạ cơ chứ?
Truyền Công trưởng lão rất không hiểu nói.
- Lẽ nào là trách chúng ta không đi cứu viện hắn hay sao?
Dược trưởng lão suy đoán nói.
- Hừ, nếu như chúng ta tiến vào Vạn thú vực thì sẽ lập tức trở thành cái đích cho chúng nhân chỉ trích, trở thành nguy cơ lớn lao của Thiên Đạo môn, một tên đệ tử như hắn còn dám trách chúng ta chỉ nhìn mà không đi cứu hay sao?
Viên Hồng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, hắn là người đứng bên Ninh Hạo Thiên, vì lẽ đó vừa nãy hắn căng thẳng, sợ Giang Thần đạt được thắng lợi.
Lúc này, một bóng người bay về phía bảo tháp, là Chấp Kiếm trưởng lão của Quy Nhất kiếm phái.
- Ta nói tại sao Thiên Đạo môn lại phái ra bốn vị trưởng lão, hóa ra là có sắp xếp như thế, chỉ là không biết tại sao phải để đệ tử trong môn mang mặt nạ chứ? Lẽ nào là làm ác, cho nên sợ người ta trả thù sao?
- Trước đó các ngươi đã tới Thiên Đạo môn trách hỏi, hành động của Giang Thần đối với đệ tử của các ngươi ở Vạn thú vực, không có trái với bất kỳ một môn quy nào hết.
Đã không nể mặt mũi thì bốn vị trưởng lão cũng không cho bọn họ sắc mặt tốt.
- Không sai, đệ tử của Thiên Đạo môn không có quy củ đứng nhìn người ta giết người.
Dược trưởng lão cứng rắn nói.
- Hừ, không phải là ta đến để truy cứu trách nhiệm, sẽ có người nói cho hắn biết, kẻ ác tự có kẻ ác trị.
Chấp Kiếm trưởng lão cười lạnh nói:
- Đáng tiếc, một thiên tài kiếm khách ưu tú như vậy lại sắp phải chết, đối với Thiên Đạo môn các ngươi mà nói, đây cũng là đả kích không nhỏ đúng không?
Mặc dù là một câu câu hỏi, có điều hắn không đợi đám người trả lời thì đã để lại một bóng lưng rồi rời đi.
- Đáng ghét! Giang Thần này thắng thì còn tốt, thế nhưng nếu thua…
Viên Hồng trưởng lão không chịu được phần uất ức này, cho nên lập tức đổ lên trên người của Giang Thần.
- Bất kể nói thế nào, thông báo chuyện này cho môn phái đi.
Truyền Công trưởng lão nói.
Người ở đây giống như Chấp Kiếm trưởng lão cũng không phải là con số ít, bởi vì thế lực ở Vạn thú vực đã từng ăn qua thiệt thòi từ tay Giang Thần cũng không chỉ có một mình Quy Nhất kiếm phái mà thôi.
Nói thí dụ như Mặc gia, Mặc Cuồng trong thập nhị cường chính là Đại thiếu gia của Mặc gia.
Tam đệ của hắn và một biểu muội đã chết ở trong tay của Giang Thần.
Chỉ là bởi vì Giang Thần có thể mạnh mẽ chống lại lửa giận của Tam hoàng tử cho nên Mặc Cuồng cũng không tốn sức đi bộc phát lửa giận của mình mà thôi.
Còn có Bách Lý Ly của Bách Lý gia nữa, nàng vốn đang cao hứng vì Giang Thần chết ở Vạn thú vực.
So với những người này thì còn có người chờ mong Giang Thần thắng lợi.
Nói thí dụ như Thủy Sanh, từ khi phát hiện nam tử đeo mặt nạ chính là Giang Thần, kinh hỉ tràn ngập phương tâm, làm cho những đệ tử khác trong Linh Lung môn lơ ngơ.
Sư tỷ Chỉ Như của nàng thì lại tỉnh táo hơn rất nhiều, biết hiện tại không phải là thời điểm để cao hứng, Giang Thần sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.
Nếu không, trải qua thiên sơn vạn thủy, vạn dặm độc hành, đi tới trước mặt người khác chịu chết, như vậy cũng coi như là trò khôi hài.
Tam hoàng tử có đủ thực lực biến Giang Thần thành chuyện cười.
Sau khi hai người điều tức, hắn vung nắm đấm lên đánh lên lồng ngực của chính mình, mỗi một quyền hạ xuống, trong cơ thể sẽ truyền đến tiếng sấm minh, lực lượng lập tức tăng vọt theo.
Ba quyền đánh xuống, thân thể của hắn trở nên khỏe mạnh hơn nữa, bắp thịt đột nhiên xuất lên, như đá hoa cương vậy, rất là cứng rắn.
Quanh thân ngưng tụ ra từ trường vô hình, kéo mái tóc màu đen và tay áo.
- Ngươi có thể chết ở trạng thái toàn lực của ta là vinh hạnh của ngươi.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Tam hoàng tử mở miệng lần nữa, âm thanh từ tính mười phần, mang theo tiếng vang.
Còn chưa ra quyền, chỉ riêng phần khí diễm này cũng đã khiến cho vô số người giật mình.
Khi năm ngón tay của Tam hoàng tử nắm lại, có thể cảm nhận được gió tự động tụ lại ở bên trong quyền, hình thành một cái vòng xoáy lấy nắm đấm của hắn làm trung tâm.
Phanh!
Tam hoàng tử hơi suy nghĩ, ánh sáng nhảy lên, dọc theo vòng xoáy mà tỏa ra, hình thành một cái điện lưu cường độ cao.
Tam hoàng tử muốn gây ra áp lực cho Giang Thần, một nắm đấm khác cũng ngưng tụ quyền kình điện lưu giống như bên còn lại.
- A!
Nương theo tiếng gầm lên giận dữ, từ trường quanh người hắn cũng thả ra một lượng lớn ánh sáng, hình thành một vòng phòng ngự tuyệt đối, một kiện khôi giá bằng sấm sét mà kẻ địch không thể chạm vào được.
Rầm!
Những người còn lại trong thập nhị cường không còn một chút ngạo khí gì nữa, bất kể là Dịch Thủy Hàn hay là Lữ Phi cũng vậy.
Bọn họ chỉ có một ý nghĩ, vui mừng vì người trên đài không phải là mình.
Nếu như không phải Tam hoàng tử muốn ẩn giấu thực lực của chính mình thì tuyệt đối có thể đứng vào ba vị trí đầu của Tân hỏa bảng.
Cũng khó trách khi hắn đối mặt với Giang Thần khiêu chiến lại xem thường như vậy.
- Phù!
Mặt của hoàng đế Đại Hạ giãn ra, cười cười, tảng đá lớn trong lòng hạ xuống, thầm nói:
- Hóa ra đã nắm giữ đến tuyệt thức, đúng là, không ngờ tiểu tử này cũng không nói với ta.
Thiên lôi quyền, không có chiêu thức, tuyệt thức cũng chỉ là vận dụng lực lượng thuần túy mà thôi, nhưng mà có thể xưng là tuyệt thức, tự nhiên sẽ có chỗ độc đáo của nó.
Tam hoàng tử lúc này, dù cho không ra quyền thì cũng có thể dựa vào trạng thái hiện tại đâm chết người ta.
Khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều trở thành vũ khí trí mạng.
- Nếm thử lửa giận của ta đi.
Tam hoàng tử bước lên phía trước, mặt đất dưới chân vỡ tan, hai nắm tay khủng bố đánh ra, quyền kình thao thao bất tuyệt, hủy thiên diệt địa.
- Trường hồng kiếm pháp: Trường hồng quán nhật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.