Dưới đôi mày kiếm thẳng tắp kia của Giang Thần, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía Thái Thượng trưởng lão đang nói chuyện.
Rất hiển nhiên, lời nói của hắn không trải qua suy nghĩ kỹ càng, sau khi nói ra, vẻ mặt của chính hắn cũng kỳ quái giống như Giang Thần đang nhìn về phía hắn.
Mới vừa rồi còn hô đánh hô giết, trong nháy mắt đã muốn Giang Thần đảm nhiệm chức vị chưởng giáo, tình cảnh trái ngược lớn như vậy, chỉ cần là người thì cũng cần thời gian phản ứng.
Chờ sau khi phản ứng lại, tất cả đều cảm thấy lời này rất có đạo lý.
Ninh Hạo Thiên bị phế đi, nếu như lại mất đi Giang Thần, như vậy cả Thiên Đạo môn ngoại trừ Lý Tuyết Nhi ra sẽ không có đệ tử xuất sắc gì nữa.
Thiên đạo Tam Thanh giao lưu ánh mắt, khá là động tâm.
- Đảm nhiệm chức vị chưởng giáo sao? Có thể được, như vậy chư vị trưởng lão theo ta đi tới Hắc Long thành đi.
Giang Thần đột nhiên nói.
- Hắc Long thành? Đi Hắc Long thành làm gì vậy?
Đầu tiên là mọi người cảm thấy đầu óc mơ hồ, chờ tới lúc nhớ tới ân oán của Giang Thần và Hắc Long thành, hắn lại cố ý không giết Ninh Hạo Thiên, bọn họ đã lập tức hiểu được.
Hắn muốn đi tấn công Hắc Long thành!
Nếu như thực sự làm như vậy, tất nhiên sẽ làm thay đổi cục diện bình tĩnh của Thiên Đạo môn hiện tại.
Võ quyền và hoàng quyền, sẽ khai chiến với nhau.
Trước đó Thiên Đạo môn chấp nhận Ninh Hạo Thiên là chưởng giáo, chính là muốn lấy được sự cân bằng, môn phái và hoàng triều hài hòa ở chung với nhau.
Nếu như để Giang Thần đảm nhiệm chức vị chưởng giáo, như vậy cũng là vì phục hưng Thiên Đạo môn.
Vì lẽ đó nghe thấy hắn nói như thế, mỗi người đều trầm mặc, bỏ đi ý nghĩ vừa nãy.
- Ha ha.
Giang Thần không nói cái gì cả mà chỉ xoay người đi về phía chiến thuyền.
- Giang Thần, ngươi có thể đánh bại Ninh Hạo Thiên thì không có nghĩa là có thể diệt được Hắc Long thành.
Vị Thái Thượng trưởng lão đề nghị vừa nãy có ý tốt nhắc nhở một câu.
- Ta biết.
Giang Thần nói.
- Vậy ngươi còn đi? Không sợ chết sao?
Đám người của Thiên Đạo môn khó mà hiểu được suy nghĩ của hắn.
Giang Thần không trả lời trực diện mà nhìn về phía Phạm Đồ ở bên cạnh, nói:
- Phạm thúc, ngươi nói xem thế nào?
- Dù có chết thì ta cũng muốn cắn một miếng thịt trên người Hắc Long thành!
Phạm Đồ trầm giọng nói.
- Hống!
Các Phong hành vệ khác vung tay hô to, chiến ý cuồn cuộn, không thấy bọn họ có chút sợ hãi nào cả.
- Nam nhi của đại sơn ta, không sợ chết.
Lúc này Giang Thần mới trả lời vấn đề của Thiên Đạo môn, sau đó lại mang người đi tới chiến thuyền.
Mạnh Hạo và Văn Tâm theo sát tới, cũng muốn cùng đi với hắn.
- Chuyện này, các ngươi không tiện tham dự, đặc biệt là Văn Tâm, nói thế nào thì ngươi cũng là Vương tộc.
- Ta sẽ thả các ngươi xuống ở Cửu Long thành.
Giang Thần khéo léo từ chối ý tốt của hai người, hắn khởi động chiến thuyền lên, ánh mắt của hắn nhìn về phía một ngọn núi trong Thiên Đạo môn, ánh mắt phức tạp khó có thể dùng lời để diễn tả ra được.
Ngọc Nữ phong, một bóng người đứng ở bên cạnh vách núi, y phục màu trắng tung bay, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành bình tĩnh như nước, nàng đang nhìn chiếc chiến thuyền kia rời khỏi vị trí của nó.
Chiến thuyền kia dùng tốc độ nhanh như tia chớp rời khỏi Thiên Đạo môn, Cửu Long thành cách đó không xa trong nháy mắt đã chạy tới.
- Giang Thần, ngươi phải cẩn thận, Hắc Long thành không sánh bằng được với Thiên Đạo môn, nhưng bọn họ sẽ không chút kiêng dè chém chết ngươi.
Văn Tâm nhắc nhở một câu.
- Ta biết.
Giang Thần gật gật đầu.
- Ngươi phải sống sót, ta sẽ chờ ngươi ở Cửu Long thành.
Văn Tâm quyết định nói ra lời này, tiếp theo nàng xoay người đi tới bên cạnh boong tàu.
Mạnh Hạo bên cạnh gấp đến độ không chịu được nữa, Văn Tâm đã thể hiện tâm ý của nàng, thế nhưng dường như Giang Thần vẫn không nhận ra được.
- Mạnh Hạo, ta đã làm liên lụy ngươi thoát ly khỏi Thiên Đạo môn rồi.
Giang Thần nói.
- Ài.
Thấy đầu óc của hắn chậm chạp như vậy, Mạnh Hạo không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cười khổ một tiếng, nói:
- Ta có thể gia nhập Thiên Đạo môn cũng là bởi vì có ngươi, không có cái gì cả.
- Ừm.
Chợt, Giang Thần đưa hai người xuống dưới.
Hắn nhìn về phía Phạm Đồ và mười một tên Phong hành vệ khác, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Ta đã nhận được tin tức tuyệt đối tin cậy, Thiên Phong đạo nhân đã chết ở chiến trường thiên ngoại.
- A?
Tin tức này, còn không có ai trong Hỏa vực biết được.
Mười hai người vừa nghe xong đã chau đầu ghé tai thảo luận, bọn họ không có tình cảm gì đối với Thiên Phong đạo nhân, chỉ biết đối phương là sư phụ của Giang Thanh Vũ mà thôi.
- Tin tức này, không bao lâu nữa sẽ bị Hắc Long thành biết được, khi đó, phụ thân của ta sẽ bị xử tử, Nam Phong lĩnh sẽ gặp phải xâm lấn.
- Hôm nay, chúng ta phải tiên phát chế nhân, tấn công Hắc Long thành, cứu phụ thân ta ra.
- Chuyến đi này, sẽ có người chết, có người tàn, các ngươi có thể lựa chọn lùi lại.
Sau khi hắn nói xong, các Phong hành vệ vốn đang sôi nổi nghị luận nghiêm mặt lại, thân thể thẳng tắp như thương, ánh mắt kiên định.
- Các ngươi đều là tinh nhuệ của Nam Phong lĩnh, như vậy cứ để cho đám rác rưởi Hắc Long thành cảm nhận được sự lợi hại của chúng ta đi.
Chiến thuyền lái về phía Hắc Long thành.
Dùng tốc độ của chiến thuyền, không cần bao lâu là có thể đến được.
Nhưng ở trong quá trình này, đã có người tìm đến hắn, là chưởng giáo của Thiên Đạo môn, Tô Tú Y.
- Sư huynh.
Giang Thần đi lên trên không trung gặp hắn, không xưng hô là chưởng giáo nữa, bởi vì hắn đã không phải là đệ tử của Thiên Đạo môn nữa.
Tô Tú Y gật gù, hỏi:
- Ngươi đã rời khỏi Thiên Đạo môn, cũng không cần làm khó Thiên Đạo môn nữa.
Giang Thần cười cợt, không hề nói gì cả.
- Những lão gia hỏa kia chỉ muốn ổn định, không biết tiến thủ, nếu như đồng thời tấn công Hắc Long thành với ngươi thì cũng coi như khai chiến cùng hoàng triều, bọn họ không làm được như vậy.
Tô Tú Y bất đắc dĩ lắc đầu nói.
- Sư huynh...
- Xem ra thời gian nửa năm vẫn còn quá ngắn, ngươi không thể tiếp quản được thế lực ta sáng lập ra sao?
Tô Tú Y ngắt lời của hắn.
Giang Thần gật gù, hắn đến Thánh Thành cũng chưa từng đi ra ngoài một lần, hắn nói:
- Long vực ngọa hổ tàng long, cái ao quá lớn, thời gian nửa năm quá ngắn ngủi.
Nếu là ở trong Hỏa vực, Giang Thần có thành tựu trong nửa năm này, thế nhưng cũng đã làm cho Hỏa vực huyên náo tới mức long trời lở đất rồi.
Thế nhưng ở Long vực, chỉ là một đệ tử gần đây mới nổi danh của Anh Hùng Điện mà thôi, còn có tiếng tăm lớn bằng Xuất Vân đại sư.
- Có điều, ngươi lại kiếm về vật này, quá lợi hại.
Tô Tú Y chỉ vào chiến thuyền, khen không dứt miệng, lấy ra một phần thư rồi nói.
- Đây là tất cả tình báo về Hắc Long thành, bao gồm cả lực lượng ẩn dấu, đòn sát thủ và lá bài tẩy, sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với ngươi.
- Đa tạ sư huynh!
Giang Thần đại hỉ, có thứ này không thể nghi ngờ có thể tăng lên được rất nhiều tỷ lệ thành công cho hắn, rất hữu dụng.
- Chuyện Vương triều viện trợ, ta sẽ giải quyết giúp ngươi.
Tô Tú Y lại nói.
- Sư huynh, huynh đã giúp ta đủ nhiều rồi.
Giang Thần biết một câu giải quyết đơn giản sẽ phải trả giá cái gì, hắn vội vàng lắc đầu, việc này đối với Tô Tú Y hi sinh quá lớn.
- Nếu như ta không ra tay, coi như ngươi cứu người ra thì cũng không có cách nào sống sót rời khỏi Hắc Long thành được, ngươi đừng xem thường Đại Hạ vương triều.
Tô Tú Y nói.
- Sư huynh đã coi thường chiến thuyền của ta rồi, mặt khác, chuyện vương triều, cũng không nhất định cần phải giải quyết, Ninh Hạo Thiên đã giải quyết, vương triều có thể đứng ra hay không còn chưa chắc chắn, huống chi...
Giang Thần lặng lẽ nói cho Tô Tú Y biếtm Phi Nguyệt đang ở trên thuyền, có thể lấy nàng để áp chế vương triều.
- Xem ra, chuẩn bị của ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn đủ hơn, vậy cũng tốt, ta đang âm thầm quan sát, nếu như có cái gì không đúng, ta sẽ xuất thủ.
Tô Tú Y nói.
- Sư huynh, thu hoạch lớn nhất khi ta gia nhập Thiên Đạo môn, chính là quen biết ngươi.
Giang Thần hết sức cảm động, lúc hoạn nạn mới thấy chân tình, huống chi là lúc như thế này.
Tô Tú Y khẽ cười nói:
- Trước khi chiến cũng không nên nói những lời sướt mướt này, đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì cả.
Giang Thần nở một nụ cười, trở lại chiến thuyền, tiếp tục tiến lên về phía Hắc Long thành.