Ngàn tính vạn tính, hắn và Mặc Kiếm Phi đã nghĩ ra kế hoạch rất chặt chẽ, thế nhưng lại thất bại như vậy.
Hơn nữa Giang Thần lại chẳng hề làm gì cả, tùy tùy tiện tiện đã vạch trần âm mưu buồn cười này.
- Như vậy, những người hợp tác với Giang Thần là do người của Kiếm Minh các ngươi giết chết thật sao?
Mũi giáo của các đội ngũ chỉ về phía Kiếm Minh, lấy tốc độ nhanh nhất vây quanh bọn họ.
Sự thực quả thực là như vậy, sau đó hình ảnh truyền ra chính là lúc Lâm Kinh Vũ hạ lệnh giết người ở trên không trung, đồng thời còn thống nhất đường lui với người của mình, vu tội cho Giang Thần.
- Hôm nay coi như ta đã biết cái gì gọi là trộm vu oan người khác là ôm, không biết xấu hổ!
Cao Hỏa Linh mắng to.
Những người khác không tự chủ được gật đầu, căm ghét đám người Lâm Kinh Vũ đến cực điểm.
- Không nên quên, Truy tinh tiễn là do Giang Thần bắn ra! Nếu như ta không cầm thuẫn, hậu quả sẽ ra sao chứ? Còn có người của Ngô gia nữa, Ngô Ngọc là Giang Thần giết chết, không sai chứ?
Lâm Kinh Vũ lớn tiếng cãi.
- Như vậy những người khác thì sao, ngươi sát hại vô tội, còn dám nói lý sao?
Âm Sương chất vấn.
- Ta hoài nghi Giang Thần và Tà Vân điện có quan hệ với nhau, bọn họ và Giang Thần đứng chung một chỗ, ta có lý do để giết bọn họ! Coi như giết sai, như vậy cũng là bởi vì lợi ích mà tranh cướp, các ngươi muốn thế nào chứ?
Lâm Kinh Vũ không ngụy trang chính mình bữa, bộ mặt nham hiểm đã lộ ra trước mặt mọi người, hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mắt, nói:
- Trong những người kia, không có người của tiền trang các ngươi!
- Hừ, chuyện này chúng ta sẽ báo cáo cho Anh Hùng điện, báo cho Long vực!
- Ta không tin Anh Hùng điện sẽ che chở cho ngươi.
- Lâm Kinh Vũ, bộ mặt thật của ngươi sẽ bị thế nhân phỉ nhổ!
Mỗi một đội ngũ tỉnh ngộ lại, trong bọn họ không có ai là đối thủ của Lâm Kinh Vũ, ngoại trừ ca ca của Âm Sương, thế nhưng lập trường của tiền trang luôn luôn trung lập.
Quả nhiên, ca ca của Âm Sương trở lại đội ngũ của chính mình, không đi quản việc này nữa.
- Ha ha ha, đám người có mắt không tròng như các ngươi có thể làm gì được ta chứ? Thực sự là buồn cười!
Lâm Kinh Vũ nhìn đám người không cam lòng kia, hắn lớn tiếng châm chọc.
- Lâm Kinh Vũ, người đang làm, trời đang nhìn, ngươi sẽ trả giá cho hành vi của mình!
Hàn Ty Minh nói.
Lâm Kinh Vũ cười lạnh, con ngươi đen kịt rơi vào trên người Hàn Ty Minh, nói:
- Dường như ngươi đã quên, các ngươi không ra tay với ta là không đánh lại được ta!
Tiếng nói vừa dứt, một thanh bảo kiếm óng ánh đã xuất hiện ở trong tay, hắn mạnh mẽ giết ra ngoài.
Hàn Ty Minh giật nảy mình, cầm lợi kiếm trong tay để nghênh địch.
Nhưng mà thực lực chênh lệch không có bất kỳ chỗ bù đắp nào, chỉ có hai kiếm, kiếm của Hàn Ty Minh đã bị đánh bay.
- Trình độ Chiến đạo còn chưa đủ để một lần nữa nâng kiếm, ngươi nói xem ngươi rác rưởi thế nào chứ? Đáng thương cho ta trước đây vẫn được gọi là song hùng trong Thủy Nguyên thành cùng với nguơi, thực sự là mất mặt!
Lâm Kinh Vũ chiến rất ung dung, thái độ ngông cuồng, kiếm thức tàn nhẫn.
Hắn đáng ra một kiếm nữa, muốn lấy tính mạng của Hàn Ty Minh.
- Ta nói này, ngươi đã nói nhầm trọng điểm rồi.
Giữa lúc này, một đạo thanh âm tràn ngập vẻ châm chọc vang lên, Giang Thần tham gia cuộc chiến, xuất hiện ở giữa hai người, mặt hướng về phía Lâm Kinh Vũ.
- Ngươi rất muốn đi chết sao?
Lâm Kinh Vũ nói, kiếm chỉ qua đó, hàn mang ngưng tụ thành một đạo ánh kiếm rồi bắn qua đó.
Thấy cảnh này, vẻ mặt không ít người hiện lên vẻ quái dị.
Ứng Vô Song và Âm Sương rất sốt sắng, Lâm Kinh Vũ lợi hại bao nhiêu, trong lòng các nàng đều rất rõ ràng.
Dù cho là các nàng đã biết Giang Thần chém giết được Quỷ Thương, thế nhưng khi đối mặt với Lâm Kinh Vũ, bọn họ vẫn rất lo lắng.
Giang Thần tùy ý vung Xích Tiêu kiếm, khí tức cực nóng hóa giải hàn mang.
Hắn nói:
- Ta nói rồi, tính mạng của ngươi, ta muốn.
- Hả?
Lúc vừa bắt đầu cảm giác bất an của Lâm Kinh Vũ càng ngày càng mãnh liệt, Giang Thần xem thường hắn, làm cho trong lòng hắn rất khó chịu.
- Ta rất muốn xem xem là ngươi giết ta, hay là ta giết ngươi.
- Vậy thì xem kiếm đi!
Biểu hiện của Giang Thần rất hung hăng, chủ động ra chiêu, tạo ra một mảnh tiếng kinh ngạc vang lên không ngớt.
- Ồ, ta còn tưởng rằng phế vật nhà ngươi lợi hại bao nhiêu, hóa ra là chạy tới chịu chết.
Lâm Kinh Vũ cười nhạo nói.
- Trình độ kiếm ý và Chiến đạo của hắn không bằng Lâm Kinh Vũ, công lực của hắn cũng không bằng Lâm Kinh Vũ, muội muội, người ngươi coi trọng không ra sao cả.
Bên Âm Sương, ca ca của nàng nói nhanh một hơi.
- Ồ? Vậy ca ca mau ra tay đi!
Âm Sương vội la lên.
- Ta đã nói rồi, ta sẽ không giúp hắn, huống chi lại hắn là chủ động ra tay, nếu như hắn nhờ vào đó,à bức bách muội cầu ta ra tay, vậy hắn không chỉ không xứng với muội mà càng không được tính là nam nhân!
- Ca ca!
Âm Sương lo lắng nói.
Bên kia, chiến đấu đã bắt đầu.
Ca ca của Âm Sương không nói sai, kiếm đấu với kiếm, Lâm Kinh Vũ vẫn chiếm cứ thượng phong, giống như khi đối mặt với Hàn Ty Minh vậy.
- Ta thân là kiếm khách thiên tài, mặc kệ đối mặt với rác rưởi đứng thứ ba mươi mốt, hay là rác rưởi đứng thứ bốn mươi mấy cũng không khác nhau chút nào cả!
Lâm Kinh Vũ kêu gào nói.
- Thật sao? Chỉ dám miệng phun ra lời ngông cuồng ở trước mặt người yếu hơn mình, ở trước mặt cường giả thì lại sợ đến mức sắc mặt tái xanh, chỉ lo người khác ra tay với ngươi.
Nghe vậy, Lâm Kinh Vũ biến sắc, liếc mắt nhìn đội ngũ của Âm Sương.
- Bởi vì ta không ngu xuẩn giống như ngươi, chủ động muốn chết!
Lâm Kinh Vũ nói.
- Vì lẽ đó ngươi chỉ có thể trở thành một kẻ nhu nhược chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, và là một tiểu nhân hèn hạ mà thôi!
Giang Thần mắng.
Lâm Kinh Vũ híp mắt lại, châm chọc nói:
- Xem ra ngươi định dựa vào một cái miệng để giết ta sao?
- Không cần lo lắng, ngươi sẽ chết ngay thôi.
Nói xong Giang Thần thu Xích Tiêu kiếm vào trong vỏ, hai tay trống trơn, cũng không cầm đao.
- Ồ?
Mọi người không hiểu hắn muốn làm gì.
Mặc dù nói kiếm pháp có khoảng cách, thế nhưng lại không phải nói ngươi không sử dụng kiếm thì Lâm Kinh Vũ sẽ không sử dụng kiếm, chênh lệch sẽ lại càng lớn hơn nữa.
- Quả thực ngươi rất biết chọc cười người khác, thế nhưng ta đã không muốn lãng phí thời gian ở trên người tên hề như ngươi nữa.
Lâm Kinh Vũ lắc đầu một cái, cổ tay xoay một cái, bảo kiếm lóe lên, lập tức đâm về phía trước.
Người và kiếm hóa thành một dải lụa, chỗ đi qua để lại vết rách thật lâu không thể khôi phục ở trên bầu trời.
- Thật là lợi hại!
Hàn Ty Minh cả kinh, bây giờ nhìn lại, vừa nãy khi Lâm Kinh Vũ động thủ với hắn hoàn toàn không chăm chú ra tay, hắn cảm thấy thất lạc, đồng thời không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Giang Thần.
Điều làm cho người ta ngoài ý muốn chính là, Giang Thần cũng phóng đi về phía ánh kiếm.
Mọi người nhìn thấy hắn nắm chặt hai tay, cho nên lập tức đoán ra được hắn muốn làm gì.
Người mới vừa vào Chiến đạo, dùng quyền quả thực tốt hơn so với dùng đao kiếm.
Nhưng vấn đề là, đối mặt với vị cao thủ Chiến đạo như Lâm Kinh Vũ, làm như vậy không thể nghi ngờ là muốn chết.
- Hả?
Đột nhiên, chẳng biết vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy có khí tức cực nóng truyền đến, nhiệt độ ở giữa bầu trời đang tăng vọt.
Rất nhanh, Giang Thần đã giống như khi Cao Hỏa Linh thể hiện ra bảo điển, khí mang bao phủ lấy thân thể hắn, hai tay nắm chặt như là mặt trời.
- Luân Hồi Kiếp: Phá Càn Khôn!
Song quyền đánh ra, giống như hai mũi Truy tinh tiễn, ánh sáng của quyền kình nhấn chìm bóng người của Lâm Kinh Vũ, phong mang xé rách bầu trời cũng biến mất hầu như không còn.
- Đây không phải là thật.
Lâm Kinh Vũ chỉ cảm giác mình vừa va chạm vào một ngọn núi lớn, gân cốt toàn thân đứt đoạn, thậm chí ngay cả kiếm cũng tuột tay bay ra.
Lúc này, toàn trường yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Lâm Kinh Vũ mạnh mẽ lại bị một quyền của Giang Thần đánh bại!
Mỗi người đều có cảm giác như mơ, không thể tin được.