Thân Xác Dơ Bẩn Chạm Vào Tim Anh

Chương 13: Nếu như thời gian quay trở lại




Phó Dương đỡ Hạ Tâm dậy, để cậu tựa vào lòng mình sau đó đút cho cậu từng thìa cháo, nhưng có đút bao nhiêu cậu cũng không thể nuốt, mơ mơ màng màng, hoàn toàn mất đi ý thức, thật sự đã thành bộ dạng sống dở chết dở mà anh muốn.
"Không ăn gì sao mà uống thuốc được chứ!" Phó Dương than thở, thử đút cho cậu thêm vài thìa nữa nhưng vẫn không có kết quả.
Mạc Khải Quân không biết từ khi nào đã đứng ở ngoài cửa, vì chướng mắt mà không nhịn được, bước đến cướp láy bát cháo trong tay của Phó Dương.
"Anh muốn làm gì?" Cậu ấy trố mắt nhìn anh, có chút hốt hoảng.
Nhưng Mạc Khải Quân không hề quan tâm đến cậu ấy, anh mạnh bạo bóp má cậu, trực tiếp đổ cháo nóng hổi vào miệng cậu, ép cậu phải nuốt xuống.
"Ưm... Ưm..."
"Mạc Khải Quân, cậu ấy là người bệnh, anh không thể nhẹ nhàng được sao?" Phó Dương cau mày, muốn ngăn anh lại không không có cách, vừa nói xong thì anh đã đặt bát cháo lên tủ đầu giường.
"Khụ! Khụ... khụ! Khụ...!" Cậu bị sặc cộng thêm cháo có hơi nóng nên không ngừng ho sặc sụa, vừa ăn vào bao nhiêu đã nôn ra hết bấy nhiêu, còn nôn lên người của Mạc Khải Quân.
Sắc mặt anh trở nên xám xịt, vô cùng khó coi, hai tay siết chặt như muốn đánh người.
Phó Dương nhịn cười đến run rẩy, cậu ấy hít vào một hơi thật sâu rồi mới nói: "Tôi đã bảo rồi nhưng anh lại không nghe."
Mạc Khải Quân lườm Phó Dương một cái sau đó bực bội bỏ ra ngoài.
Phó Dương đỡ Hạ Tâm nằm xuống, chỉnh lại mái tóc rối tung của cậu, nhìn dáng vẻ yếu ớt, hai mày nhíu chặt vì khó chịu của cậu không hiểu sao lại khiến cho Phó Dương cảm thấy đau lòng. Nếu không phải biết rõ sự tình, có lẽ Phó Dương đã sớm bị chàng trai này làm cho mê muội, chỉ muốn dang ta ra bảo vệ cậu, đưa cậu rời khỏi đây.
"Sao cậu có thể giết Liêu Vân Minh chứ? Rõ ràng trước đây cậu không phải là người như vậy." Vì Hạ Tâm luôn tìm cách tiếp cận Mạc Khải Quân nên trong những cuộc chơi Hạ Tâm cũng thường đến cùng Vân Minh, mà Vân Minh là người đơn giản nên cũng không hề đề phòng, lúc nào đi chơi hay đi du lịch đều rủ Hạ Tâm đi chung, vì Vân Minh không muốn Hạ Tâm cảm thấy mặc cảm, cảm thấy bản thân bị bỏ rơi.
Trước đây Phó Dương đã rất nhiều lần tiếp xúc với Hạ Tâm, cậu là một người rất trầm tĩnh, chỉ đứng ở phía sau nhìn mọi người cười đùa vui vẻ, có cảm giác như cậu không thể hoà nhập được với mọi người. Mỗi lần như vậy đều là Phó Dương kéo cậu đi chơi.
Có lần đi biển, nhìn thấy cậu âm trầm ngắm hoàng hôn, Phó Dương đã tò mò hỏi: "Bên ngoài thì cậu giả vờ hoà thuận với Vân Minh nhưng thật ra lại bằng mặt không bằng lòng, luôn muốn hơn cậu ấy, cậu không cảm thấy mệt sao?"
Lúc ấy Phó Dương không nghĩ gì nhiều, cũng không có ý khinh thường, Phó Dương chỉ cảm thấy cậu không cần phải so sánh với bất kì ai, cứ làm chính mình là được rồi không phải sao?
Hạ tâm không nhìn cậu ấy, đôi mắt cậu vẫn hướng về phía xa, nhỏ giọng trả lời: "Anh không hiểu đâu, từ khi bố mẹ không còn tôi đã luôn cảm thấy sợ, tôi sợ trên đời này sẽ không ai cần tôi nữa, tôi sợ một ngày nào đó ba mẹ nuôi sẽ lạnh nhạt với tôi. Chỉ có trở nên thật tài giỏi, như vậy mới có thể khiến người khác chú ý đến. Nhưng mà... tôi có cảm giác bản thân luôn sống dưới cái bóng của Liêu Vân Minh, mọi người vốn dĩ không hề nhớ tên của tôi mà luôn gọi tôi là "em trai của Vân Minh", bọn họ đều khinh thường tôi là con nuôi, bọn họ khinh thường tôi là tai tinh, trong trận tai nạn đó ba mẹ tôi đều chết, chỉ có tôi là còn sống, bọn họ... bọn họ nói tôi đã khắc chết ba mẹ mình." Hạ Tâm nghẹn ngào, dừng một chút, đều chỉnh lại tâm trạng rồi mới nói tiếp: "Anh có thể cảm thấy tôi ích kỷ, cảm thấy tôi xấu xa, không muốn nói chuyện với tôi cũng không sao, dù gì thì tôi cũng đã quen rồi."
Buổi hoàng hôn hôm đó Phó Dương dường như đã hiểu Hạ Tâm hơn, cậu ấy cho rằng cậu không xấu, chỉ là suy nghĩ có phần tiêu cực. Nhưng cậu ấy vẫn có thể hiện được nỗi sợ trong lòng cậu, sau một đêm ba mẹ mất, cậu không còn người thân, còn phải gọi người khác là ba mẹ, nỗi đau này... thật sự rất khó vượt qua.
Cơ mà không ngờ mọi chuyện lại đi xa hơn Phó Dương nghĩ, tâm ma trong lòng Hạ Tâm càng lúc càng được nuôi lớn khiến cậu có những suy nghĩ lệch lạc, đưa ra quyết định khờ dại. Nếu Phó Dương phát hiện ra cậu có ý định giết người, chắc chắn sẽ khuyên nhủ cậu, nhưng thật đáng tiếc... tất cả đã không thể vãn hồi.
Phó Dương ngồi cạnh giường bệnh của Hạ Tâm, câu ấy không hề biết rằng người này giờ đây đã không còn là Hạ Tâm nữa, vì Hạ Tâm thật sự... đã chết.
Cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu, cậu ấy nhỏ giọng, ánh mắt đượm buồn, sóng mũi cay cay: "Tôi thật hối hận khi không kéo cậu ra khỏi vũng bùn lầy đó, phải chi thời gian có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ dũng cảm nói thích cậu, Hạ Tâm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.