Muộn phiền chất chứa trong lòng khiến người ta có cảm giác khó thở, như chìm sâu trong bóng tối, rơi vào địa ngục. Dù vậy nhưng người ta lại không muốn quên đi, cam tâm tình nguyện chịu đau khổ, thà máu chảy thành dòng, thân thể đầy vết tích cũng không muốn uống canh mạnh bà để quên đi quá khứ, vì trong quá khứ có người mà ta chờ đợi, có người mà ta thương nhớ, tương tư ngày đêm, ghi khắc trong tim.
Vì không muốn quên cũng không thể quên, vậy nên Mạc Khải Quân chỉ có tìm đến rượu, người ta nói khi say có thể tạm gạt bỏ qua muộn phiền, nửa mê nửa tỉnh, chìm nổi mênh mang, đau đớn cũng có thể hoá thành hoa.
Nhưng có lẽ tất cả cũng chỉ để lừa người, không hiểu sao anh càng uống lại càng tỉnh táo, càng uống lại càng đau, trái tim như muốn vỡ nát ra thành trăm mảnh.
Phó Thái và Phó Dương ngồi bên cạnh, muốn ngăn anh nhưng không thể ngăn được, chỉ đành uống cùng.
"Tôi nhất định phải giết cậu ta! Cậu ta là cái thá gì mà cũng muốn so sánh với Vân Minh? Cậu ta vốn dĩ không xứng." Anh tức giận đập bàn, đôi mắt chứa đầy thù hận.
Phó Thái lên tiếng: "Nếu cậu đã hạ quyết tâm thì dễ thôi, chỉ cần cậu hạ lệnh, tôi chắc chắn giúp khiến cậu ta chết không toàn thây."
Phó Dương ngồi bên cạnh, trầm ngâm không nói một lời, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu ấy đặt ly rượu xuống, cố tình phát ra tiếng động lớn như đang dằn mặt anh.
Mạc Khải Quân khi say chính là một con quỷ khát máu, anh nổi đoá nắm lấy cổ áo của Phó Dương: "Cậu là đang có ý gì hả? Sao? Không nỡ nhìn thấy cậu ta chết?"
Cậu ấy vẫn lặng thinh không hé răng, Phó Thái nhanh chóng can ngăn, kéo Mạc Khải Quân ra: "Em ấy không có ý gì đâu, cậu đừng tức giận."
Phó Dương chỉnh lại cổ áo, cậu ta thấp giọng: "Anh muốn giết cậu ấy, đương nhiên tôi không thể xen vào, nhưng tôi chỉ muốn hỏi anh một câu. Tại sao anh lại tức giận đến như vậy, anh thật sự không quan tâm đến cậu ấy một chút nào sao?"
Anh nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, thẹn quá hoá giận: "Phó Dương, cậu nghĩ mình là ai mà dám đặt câu hỏi cho tôi hả?"
"Nếu tôi nói tôi thích Hạ Tâm thì sao?" Phó Dương nói.
Phó Thái bất ngờ, trố mắt nhìn em trai mình: "Phó Dương! Cậu ta là kẻ giết người! Em điên rồi sao?!"
"Vậy thì đã sao? Cậu ấy vốn dĩ không hề xấu, hơn nữa hiện tại cậu ấy cũng đã thành ra bộ dạng như vậy rồi, anh còn chưa cảm thấy hài lòng sao? Hay là anh cũng đang do dự? Anh không nỡ vì cậu ấy rất giống một người?"
Phó Thái kinh hồn bạt vía, sợ đến run người, vội vàng bịt miệng em trai mình lại rồi kéo ra ngoài: "Đủ rồi đấy, đừng nói nữa."
Sau khi hai người họ ra ngoài, hai tay anh buông thõng, ngả người trên sofa, chưa bao giờ anh lại cảm thấy bất lực như lúc này: "Do dự? Không nỡ? Mình có sao? Mình thật sự... có sao?"
Mạc Khải Quân cảm thấy râm can rối bời, anh lại rót đầy rượu, tự chuốc say bản thân, anh muốn ngủ một giấc sau đó khi tỉnh lại anh sẽ không còn vướng bận gì nữa, có thể quyết đoán như lúc trước, xuống tay tàn độc với Liêu Hạ Tâm để trả thù rửa hận cho Vân Minh.
Chứ không phải như bây giờ, đau khổ, dằn vặt, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu, không dám tin tưởng vào con tim mình.
Nếu có thể, anh muốn moi tim mình ra cho chó ăn, vứt bỏ cái loại cảm giác không thể khống chế này đi, làm một người máu lạnh vô tình chỉ nhớ đến một mình Vân Minh, như vậy anh sẽ không bị dáng vẻ vờ vịt của Liêu Hạ Tâm làm ảnh hưởng đến suy đoán và cảm xúc nữa, trái tim cũng sẽ không... đập loạn khi nhìn thấy cậu khóc.