Ở hôn lễ, Mạc Khải Quân đang chuẩn bị cho hôn lễ của mình và cậu, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chỉ cần chờ đến ngày mai, đây sẽ trở thành một hôn lễ thế kỷ, lớn nhất thành phố này.
Nếu được anh muốn cả thế giới biết được anh yêu cậu như thế nào, muốn trao cho cậu những thứ tốt nhất trên đời này, để thành cậu trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Khoé môi anh khẽ cong lên, gương mặt vốn lạnh lùng sắt đá cũng hoá thành làn nước dịu dàng, mà sự dịu dàng này anh chỉ dành riêng cho một mình cậu - Liêu Vân Minh - người mà anh yêu nhất.
Ngay lúc đó, Trợ lí Vương bước vào, cậu ấy nhỏ giọng: "Mạc tổng, Liêu thiếu gia... Liêu thiếu gia xảy ra chuyện rồi."
"Cậu nói gì vậy chứ? Vân Minh xảy ra chuyện gì?" Mạc Khải Quân vừa lo lắng lại vừa nôn nóng hỏi.
Trợ lí Vương do dự một lúc, cuối cùng vẫn không thể không nói: "Bệnh viện gọi đến, nói là... nói là Liêu thiếu gia bị tại nạn xe, đang nguy kịch."
Hai tay Mạc Khải Quân siết chặt, anh vội vàng chạy đi, phóng xe như bay đến bệnh viện, bất chấp cả luật lệ giao thông.
Khi anh đến bệnh viện Vân Minh vẫn đang trong phòng cấp cứu, anh lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, hai tay đang chặt vào nhau, đến hơi thở cũng nặng nề, cõi lòng bất an
Chợt, anh nghĩ ra gì đó, vội vàng lấy điện thoại cho thuộc hạ của anh: "Phó Thái, cậu điều tra cho tôi, rốt cuộc..."
"Không cần." Người đó nói xong liền tắt máy, chốc lát đã xuất hiện ngay trước mặt anh, quả nhiên, cánh tay đắt lực của anh phải có khác.
"Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Vân Minh lại bị tai nạn?" Mạc Khải Quân gấp gáp hỏi, anh đã sắp không giữ được bình tĩnh, vành mắt đỏ lên.
"Đây quả thật không phải là cuộc tai nạn thông thường, có người đã lên kế hoạch từ trước." Phó Thái nhìn sang phòng cấp cứu bên cạnh: "Người đó đang ở bên trong, Liêu Hạ Tâm."
"Cậu ta?" Mạc Khải Quân có chút không tin nhưng khi anh nhớ đến việc cậu ấy nhiều lần muốn tiếp cận anh mặc dù cậu ta biết rõ người anh yêu là Vân Minh, lại thêm thái độ mà cậu ấy đối với cậu anh lại không có lí do gì để nghi ngờ thêm nữa.
Anh siết chặt tay, trong đôi mắt chứa đầy lửa hận: "Tôi phải giết cậu ta."
Đột nhiên, ánh sáng bên ngoài phòng cấp cứu tắt lịm, bác sĩ mở cửa bước ra: "Ai là người nhà của bệnh nhân Liêu Vân Minh?"
Mạc Khải Quân vội vàng lao đến, nắm lấy cánh tay của bác sĩ: "Bác sĩ, Vân Minh sao rồi? Em ấy không sao cả đúng không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, tổn thương nội tạng, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin người nhà nén..."
Mạc Khải Quân tức giận siết chặt lấy cánh tay bác sĩ, còn chưa đợi ông ấy nói xong thì đã tức giận quát mắng: "Cố gắng hết sức cái con khỉ! Rõ ràng là các người vô trách nhiệm không muốn cứu người. Tôi nói cho các người biết, nếu hôm nay các người không cứu sống em ấy về cho tôi, tôi sẽ không để yên cho các người đâu, các người có tin tôi san bằng cái bệnh viện này luôn không?"
Bác sĩ thở dài: "Tôi biết là anh đang rất đau khổ nhưng chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức, cho dù hôm nay anh có làm gì tôi đi chăng nữa thì người chết cũng không thể sống lại. Mong anh nén bi thương."
Ánh mắt anh hằn lên chỉ máu, vì quá sợ hãi nên mới tức giận, vì quá đau đớn nên mới không tin, anh gằn giọng: "Em ấy không chết!!!"
Phó Thái thấy tình hình không ổn, vội vàng đến can ngăn anh: "Mạc Khải Quân, cậu bình tĩnh một chút đi!"
"Bình tĩnh? Cậu bảo tôi làm sao bình tĩnh hả? Vân Minh rõ ràng chưa chết, bọn họ đều là bọn lừa đảo, tôi nhất định sẽ không để yên cho bọn họ." Cơ thể anh đang run rẩy kịch liệt, cũng không biết từ khi nào nước mắt đã rơi lã chã trên gương mặt máu lạnh.
Thi thể được phủ vải trắng đẩy ra ngoài, Mạc Khải Quân vội vàng lao đến đẩy bọn họ ra: "Các người muốn đưa em ấy đi đâu? Ai cho các người đưa em ấy đi?"
Anh không đứng vững được nữa, hai chân mềm nhũn, anh quỳ trước thi thể của cậu, run rẩy mở tấm vải trắng muốn nhìn gương mặt cậu.
Ngay lúc đó, cõi lòng anh tan nát như bị anh đó bóp nghẹt, anh nắm lấy bàn tay vẫn còn hơi ấm của cậu, gục đầu trên tay của cậu khóc không thành tiếng.
"Liêu Vân Minh, em đừng đùa nữa có được không? Mau mở mắt ra nhìn anh đi! Ngày mai là hôn lễ của chúng ta, em định gạt anh đến khi nào đây."
Chỉ còn thiếu một bước nữa thôi anh và cậu đã có thể trở thành vợ chồng, sống hạnh phúc bên nhau, cùng nhau xây dựng tổ ấm. Thế nhưng... tại sao mọi chuyện lại thành ra cớ sự như bây giờ?
Vào giây phút mà anh tuyệt vọng mất đi người mình yêu thì Liêu Hạ Tâm được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Rõ ràng người đáng chết là cậu ta, rõ ràng kẻ nên đi xuống địa ngục chịu trừng phạt cũng là cậu ta, nhưng vì cái gì mà cậu ta vẫn còn sống? Vì cái gì mà cậu ta vẫn còn bình an vô sự?
Đôi mắt Mạc Khải Quân đỏ ngầu như một con quỷ dữ khiến người ta không rét mà run, giọng anh rùng rợn chất chứa hận thù: "Liêu Hạ Tâm, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!!!"